Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!

Chương 241: Chương 241: Nghe nói.. Ngươi không có tiểu đinh đinh? (41)




Editor: @Thụy Mặc

Beta: @Aki Re

Số 38 im lặng một lát, lại không biết bác bỏ từ chỗ nào, vì vậy hắn hỏi: “Dù cho Phong Ngũ công tử là Phong Vô Tế, ngươi định làm như thế nào?”

“Nhất định không thể để hắn đến gần đại tiểu thư!” Tô Mộc nghiến răng nói, quyết tâm của cô thực sự không thể lay chuyển.

Phong Ngũ nói hôm nay sẽ tới, Tô Mộc mất ngủ nên hôm nay dậy rất sớm, cô không để ý tới quầng thâm mắt trên mặt mình, mà chỉ tới trông coi cửa chính từ sớm, thị vệ của Thẩm gia trang còn cảm thán một câu, tiểu công tử thường lười biếng, hiếm khi dậy sớm hơn cả Đại Hoàng.

Đại Hoàng là một con chó được nuôi ở Thẩm gia trang, có người nói mỗi con chó được Thẩm gia trang nuôi đều tên Đại Hoàng, Phách Sài đại thúc phụ trách chăm chó còn từng cao thâm khó dò lắc đầu nói với Tô Mộc đang không hiểu chuyện gì xảy ra: “Cái này gọi là truyền thừa, người trẻ tuổi như ngươi sẽ không hiểu.”

Mỗi một con chó đều tên Đại Hoàng đã gọi là truyền thừa... Tô Mộc thực sự không hiểu.

Tô Mộc trốn sau cánh cổng, lén lút hỏi số 38: “Tiểu Bạch, loại bột ma quỷ múa loạn mà ta mua ở thương thành này có đáng tin cậy không?”

“Tất nhiên là đáng tin cậy!” Số 38 không vui: “Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng nghi ngờ những thứ ta đề cử cho ngươi, nếu không sau này ta sẽ không tặng hoa hồng cho ngươi.”

Tô Mộc bĩu môi: “Chậc... Hoa hồng chả có bao nhiêu tích điểm, ta không thèm.”

“Ngươi đừng xem thường ít tích điểm, đó đều do ta nhịn ăn nhịn xài mới mua được! Ngươi có biết hiện nay kinh tế sa sút, chút tiền lương mỗi tháng của ta cũng chỉ miễn cưỡng mua được mỹ phẩm, sản phẩm chăm sóc da, ta có thể tặng hoa hồng đã rất hào phóng rồi đấy!”

“À...” Từ thái độ qua loa của Tô Mộc thì có thể nhìn ra được, cô không có cảm động chút nào.

Cô đứng ngay cửa chờ Phong Vô Tế, lại không ngờ có người tới cửa sớm hơn cả Phong Vô Tế.

Lỗ Vô Thủ hốt hoảng đi vào cửa chính của Thẩm gia trang, bước chân yếu ớt, vẻ mặt sống không còn gì để luyến tiếc, ai không biết sẽ tưởng là hắn bị ma nữ bắt ép khô trên phố cả đêm qua.

“Ê, Lỗ Vô Thủ.” Tô Mộc kêu hắn: “Ngươi bị sao vậy?”

Lỗ Vô Thủ liếc nhìn Tô Mộc, còn mím môi, uất ức nói: “Ta đi tới Hoàng Phủ gia.”

“Rồi sao nữa?” Tô Mộc cực kỳ thích thú, chỉ thiếu là trên mặt chưa biết hai từ “nhiều chuyện“.

“Hoàng Phủ lão gia bảo ta ở rể! Ngay lập tức thành thân với Hoàng Phủ Thiết Nữu!”

“Chuyện này không phải khá tốt à?” Tô Mộc cười: “Vậy thì sau này con của người không cần nhận nam nhân khác làm cha, thật tốt.”

Lỗ Vô Thủ tức giận: “Ngươi cứ đứng chỗ này cười trên nỗi đau của người khác đi! Ta là dòng duy nhất của Lỗ gia chúng ta, lại phải ở rể cho nhà người khác, ta vô cùng có lỗi với liệt tổ liệt tông* nhà ta!”

* Liệt tổ liệt tông: các tổ tiên, tổ tông.

À... Thì ra là hắn đang mâu thuẫn chuyện ở rể.

Tô Mộc bĩu môi, không suy nghĩ mà nói: “Ngươi không muốn ở rể thì không ở, không phải sở trường của người là ăn trộm sao? Tìm cơ hội nào đó trộm Hoàng Phủ Thiết Nữu từ Hoàng Phủ gia ra ngoài, đưa nàng cùng nhau chạy trốn, chờ sinh hài tử xong rồi trở về không tốt à.”

“Đúng đó! Sao ta không nghĩ tới chứ!” Lỗ Vô Thủ đập vào sau gáy một cái, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Tô Mộc lại ngạc nhiên: “Này... Ta nói giỡn, ngươi nghiêm túc đó à?”

“Rất cảm ơn ngươi, tiểu công tử! Ta đi trộm người đây!” Lỗ Vô Thủ vỗ mạnh lên vai Tô Mộc, trong nháy mắt, bóng dáng của hắn cũng đã biến mất.

Tô Mộc thấp thỏm xoa bả vai đau đớn bị hắn vỗ, quyết định đợi sau khi tin tức tiểu thư của Hoàng Phủ gia bị trộm mất, cô nhất định sẽ không nói với người khác rằng hôm nay cô có gặp Lỗ Vô Thủ.

Re: Hôm qua chưa edit xong nên ko đăng. Hôm nay đăng 8 chương luôn 1 thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.