Editor: @Chiryu Vũ
Beta: @Aki Re
“Dạ!” Tiểu A Thu vui vẻ ra mặt, “Cảm ơn Tô Mộc ca ca!”
“Được rồi, ngươi đi ra ngoài chơi đi.”
Tiểu A Thu cười hì hì, xoay người chạy ra khỏi phòng.
Tô Mộc nhìn bóng lưng của Tiểu A Thu, bỗng nhiên cảm thán một câu: “Tiểu hài tử thật đáng yêu.”
“Cảm thấy đáng yêu thì sinh một đứa đi.” Đây là tiếng của số 38.
Tô Mộc bĩu môi, nói: “Sinh một đứa nào đủ? Ta phải cùng nam thần sinh một đám!”
“Không tồi, có chí khí, ta vỗ tay cho ngươi.” Dứt lời, số 38 thật sự thò bàn tay lên vỗ.
Tô Mộc tùy tay cầm một miếng điểm tâm lên, cắn, lại thở dài, “Cũng không biết Thiếu trang chủ ở Nhai Thượng Quá hiện giờ như thế nào?”
Tuy rằng lo lắng, nhưng Tô Mộc cũng chỉ có thể chờ đợi.
Sinh thần của Thẩm Phóng rất nhanh đã tới. Người của Thẩm gia trang ai ai cũng bận rộn, đương nhiên, Tô Mộc phụ trách nấu cơm cũng hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi. Cô thảo luận cùng Thu Nương và các đầu bếp lớn khác nên làm món gì cho ngày đại thọ.
Tô Mộc đương nhiên là thuộc về phe không nói lời nào, là nhân vật chỉ phụ trách gật đầu. Nhưng cho dù như vậy, cũng tận đến đêm cô mới có thể trở về phòng nghỉ ngơi. Đêm nay, trên đường trở về, nghĩ đến ngày sinh thần của Thẩm Phóng, rất nhiều người trong võ lâm cũng sẽ tới. Không biết chừng, giáo chủ Ma giáo Phong Vô Tế cũng tới, cô cần chuẩn bị tốt một phần kịch độc mới tốt.
Cô mặc kệ Phong Vô Tế có phải nam chủ hay không. Chỉ cần Phong Vô Tế lừa gạt cảm tình của Thẩm Lưu Dật thì chính là tra nam, hạ độc hắn, cô không cần nương tay.
“Trời đã trễ thế này, Tô công tử đang về phòng sao?”
Nghe âm thanh không thể không quen thuộc hơn, bước chân của Tô Mộc lệch một bước, xoay người lại nhìn, đúng thật là Phong Vô Tế cải trang Phong Ngũ. Người tới không có ý tốt, cô bật cười, “Ai nha, đây không phải Phong Ngũ công tử sao? Lần trước ta và ngươi vui đùa, không nghĩ tới Phong Ngũ công tử chạy mất, ta còn lo lắng rất lâu. Có phải ta đùa quá trớn hay không?”
“Vui đùa?” Phong Ngũ cười lạnh một tiếng. Ngày đó hắn không khống chế được vừa thoát y, lại khiêu vũ, mất hết mặt mũi trước mặt thuộc hạ. Lúc ấy hắn thật sự không phòng bị với đầu bếp nhỏ không chút võ công này nên mới mắc mưu. Hắn không nghĩ ra lý do gì mà một đầu bếp nhỏ lại nhắm vào mình. Hắn chỉ sợ thân phận của hắn bị phát hiện, những lại không nghĩ ra thân phận của mình sao có thể bại lộ. Nhưng Phong Ngũ thà rằng sai một ngàn cũng sẽ không bỏ qua một cái, ánh mắt hắn ngập trong sương mù “Tô công tử, người sáng mắt không nói tiếng lóng, ngày ấy ngươi hạ độc phấn với ta......”
“Là bởi vì ta sợ hãi!” Tô Mộc thấy xung quanh không có người, lập tức cắt lời hắn. Rất rõ ràng, cô đang chuẩn bị nói hươu nói vượn.
Phong Ngũ hỏi: “Ngươi sợ cái gì?”
“Sợ ngươi sẽ cướp lấy trái tim đại tiểu thư!” Tô Mộc đau lòng, ngữ khí tự ti nói: “Phong Ngũ công tử xuất thân hiển quý, khí độ bất phàm, tuấn tú lịch sự, lớn lên đẹp như vậy. So sánh với ngươi, ta chỉ là một đầu bếp nhỏ không đáng nhắc tới. Nếu ta là nữ tử, chỉ sợ ta cũng sẽ nhất kiến chung tình Phong Ngũ công tử! Cho nên ta rất sợ hãi, sợ rằng đại tiểu thư sẽ nhất kiến chung tình Phong Ngũ công tử.”
Phong Ngũ nhíu mày, “Chỉ có nguyên nhân này?”
“Chỉ có nguyên nhân này!”
“Đáng tiếc, mặc kệ nguyên nhân là gì......” Ánh mắt Phong Ngũ lạnh lùng, dám có gan tính kế hắn, thì phải có gan nhận đại giới.
Tuy rằng Tô Mộc không có võ công nhưng cũng nhận ra trên người hắn lộ ra sát khí, cô rùng mình, lập tức kêu, “Thiếu trang chủ cứu ta!”
Phong Ngũ cười lạnh một tiếng, “Ai cũng không cứu được ngươi.”
Bỗng nhiên, gió nổi lên. Vạn đạo kiếm khí từ bốn phía bay đến, tránh cũng không thể tránh!
Trong lòng Phong Ngũ nghiêm túc, quạt xếp mang theo nội lực trong tay mở ra, ngăn cản mấy đạo kiếm khí. Lập tức, trên mặt quạt xếp xuất hiện một vết rách. Ngay sau đó, quạt xếp bị kiếm khí hủy đi, kiếm khí còn lại đã bay gần đến người, trong chớp mắt có thể bị thương.
Mà những kiếm khí này... chỉ bay tới duy nhất vị trí của hắn!
Tô Mộc đột nhiên có linh cảm, quay đầu lại nhìn, quả nhiên, phía sau là bóng dáng bạch y quen thuộc. Cô vui mừng tiến lên ôm lấy hắn, “Ta biết ngươi sẽ đến!”
Thẩm Nam Tiên vỗ đầu cô, hơi mỉm cười, híp mắt nguy hiểm mười phần hỏi: “Phong Ngũ công tử khí độ bất phàm, tuấn tú lịch sự, lớn lên đẹp, Mộc Mộc nhất kiến chung tình với hắn?”
Cả người Tô Mộc cứng đờ, thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn hắn, lại chớp mắt, bán manh đáng yêu nói: “Thiếu trang chủ, ta rất trung thành tận tâm với ngươi, tuyệt không hai lòng......”
“Thật không?” Thẩm Nam Tiên cười như không cười, thật sự là không nhịn được cúi đầu hôn môi cô một chút, sau đó chỉ vào người bên kia, ôn nhu nói: “Mộc Mộc mau nhìn, Phong Ngũ công tử hiện tại có còn khí độ bất phàm, tuấn tú lịch sự, lớn lên đẹp, có thể làm ngươi nhất kiến chung tình hay không?”
Cô cứng đờ xoay đầu nhìn, rùng mình một cái, sau đó liền lập tức quay đầu lại vùi vào ngực hắn, “Ta sai rồi!”
Đơn giản là, mặt của vị Phong Ngũ công tử đã bị kiếm khí làm cho vỡ nát.