Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!

Chương 147: Chương 147: Người yêu ảo của tổng tài (16)




Editor: @Nữu hổ lộc thị

Beta: @Aki Re

Thành thật mà nói, Tô Mộc cũng không thích cái nhiệm vụ khen thưởng của phòng phát sóng trực tiếp này, thu thập một trăm vạn câu “Ta yêu ngươi”, đây không phải số lượng nhỏ, cô ở đây lâu như vậy cũng chỉ mới góp nhặt được năm ngàn câu, chạm cũng chạm chưa tới gót một trăm vạn. Dù sao ở thế giới này cô cũng không cần còng lưng làm nhiệm vụ. Cái gọi là lễ vật phòng phát sóng trực tiếp thăng cấp chính là nếu hoàn thành nhiệm vụ, liền sẽ đạt được gấp đôi phần thưởng, còn nếu thất bại cô cũng chả mất cọng lông nào.

So với đi thu thập một trăm vạn câu “Ta yêu ngươi”, Tô Mộc vẫn là thích làm bà mối hơn, tác hợp CP gì đó, quả thực so với thu thập cái gì mà một trăm vạn câu “Ta yêu ngươi” chẳng phải càng dễ dàng hơn sao?!

Vì thế, Tô Mộc mở mắt ra, dùng đôi mắt lóe sáng hàm chứa mong đợi nhìn chằm chằm Quý Bắc Lưu.

Thần sắc Quý Bắc Lưu đóng băng, sao lại thế này. Cô ta biểu hiện ra bộ dạng đáng thương như vậy làm cái gì? Cầu hắn đừng giết cô sao?

Bộ dạng đáng thương như vậy, lại dùng đôi mắt sạch sẽ sáng ngời như vậy nhìn chằm chằm hắn, thật đúng là lạ, lạ đến đáng yêu....

Quý Bắc Lưu phục hồi tinh thần, trong lòng lại hừ một tiếng, nếu cô ấy sớm biết tỏ ra đáng yêu nhận thua, sự tình bây giờ cũng đâu biến thành như vậy.

Tại lúc Tô Mộc chờ mong Quý Bắc Lưu có thể một kiếm diệt khẩu, lại thấy kiếm trong tay hắn biến mất, nghe hắn truyền đến một câu khinh thường: “Ta cũng không có sở thích khi dễ kẻ yếu.”

Hả?

Lương Lương đen mặt, là ai lúc trước phản ứng kịch liệt nói vì cái gì Thôn Hoa lại có giá trị vũ lực cao như vậy? Làm mình tận lực đem giá trị vũ lực của Thôn Hoa giảm tới mức thấp nhất.

Đi theo Quý Bắc Lưu lâu như vậy, nghe qua Quý Bắc Lưu truyền thụ duy nhất một câu kinh nghiệm chính là: “Thành công so với sử dụng thủ đoạn để thăng tiến, thì đạp kẻ yếu đi lên thì càng nhanh hơn, cũng thích hợp để giết thời gian.”

Liền ở lúc Quý Bắc Lưu khinh thường, thời điểm Lương Lương trầm mặc, Tô Mộc chớp một cái đã bắt được tay Quý Bắc Lưu, “Ngươi không phải muốn giết ta sao? Vì cái gì lại không giết ta!?” Nhìn xem, bởi vì hắn ban ân, Thôn Hoa này liền cao hứng kích động thành bộ dạng này. Một đôi con ngươi đen nhánh của Quý Bắc Lưu nhiều thêm một phần sung sướng, không tồi, loại thấp kém như con kiến này, nên đối với người thống trị nhất thời nhân từ mà mang ơn đội nghĩa, tâm tình hắn thực tốt nói: “Ta không giết ngươi, đó là vì cường giả đối với kẻ yếu đều không chấp nhất.”

Ta phi!

Cậu nói vậy chẳng phải người trước kia dạy ta đều là cách hành sự của tiểu nhân sao?

Lương Lương trong lòng phun tào, nhưng cũng không dám nói ra.

Tô Mộc nóng nảy, “Ngươi sao lại nghĩ lại a?! Ngươi không phải thực chán ghét ta sao? Ta không cần thương hại, ngươi nhanh lên cầm đao giết ta!”

Cô là NPC, không thể tự sát, cho nên nếu cô muốn chết chỉ có thể mượn tay người khác.

Đôi mày Quý Bắc Lưu nhíu lại, cái gì cũng không nói đã đánh một chưởng thật mạnh lên đỉnh đầu cô, đầu Tô Mộc có chút ê ẩm, không hiểu Quý Bắc Lưu bị cái gì không nói lại đánh cô một chưởng.

Lương Lương hảo tâm nhắc nhở nói: “Cậu, NPC cũng không thể so với xe tải, bị trục trặc có thể đá một cái liền hoạt động lại.”

Quý Bắc Lưu không kiên nhẫn “Hừ” một tiếng.

Khoé mắt Tô Mộc giật giật, nguyên lai gia hỏa này là cảm thấy đầu óc cô có trục trặc cho nên mới đánh cô một chưởng!

Cô ôm hi vọng cuối cùng hỏi: “Ngươi thực chán ghét ta...... Thật sự không suy xét giết ta hả giận sao?”

“Ta vì cái gì muốn giết ngươi hả giận?” Quý Bắc Lưu liếc mắt nhìn cô một cái, liền giống như địa chủ nhìn công nhân còn bao nhiêu giá trị tiếp tục áp bức bóc lột:“ Ngươi ở trong trò chơi có nhân khí rất cao, thương thành lại có đồ dùng để xoát hảo cảm của NPC, vậy tuyệt đối có thể kiếm thêm không ít.”

Nói cách khác, Tô Mộc tồn tại có thể điều động người chơi tiêu phí tài lực, ai lại biết tiếp theo người như Tô Mộc cũng có thể có nhân khí cao như vậy đâu?

Quý Bắc Lưu không hổ là thương nhân, thật là tính toán tỉ mỉ.

Lương Lương cắn câu nói: “Nếu thật sự bán loại thương phẩm này, vậy thực mau sẽ có một nhóm người có thể xoát mãn hảo cảm của Thôn Hoa.”

Quý Bắc Lưu lạnh lùng nhìn về phía Lương Lương, nói: “Thương thành có vật phẩm đặc thù chỉ có ta mới có tư cách mua, hiểu?”

Lương Lương không hiểu...... Cũng phải căng da đầu nói hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.