Editor: @-Jenny-
Beta: @Aki Re
“Ừ” Quý Bắc Lưu cũng không ngẩng đầu lên, sau đó lật tiếp một trang.
Lương Lương tiếp tục nói:“ Chúng ta sẽ cố gắng không thông báo tin tức về phiên bản trò chơi 《 Đao Kiếm Giang Hồ 》 tới nửa năm sau tới công chúng.
Quý Bắc Lưu không kiên nhẫn nói:“ Được rồi, những việc nhỏ này ngươi tự làm đi, đừng làm phiền ta“. Nói đúng hơn là đừng làm phiền hắn học hỏi kiến thức mới.
Lương Lương quyết định im lặng, về sau người khác có hỏi vì cái Quý đại tổng tài thay đổi phong cách, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận Quý đại tổng tài thay đổi do hắn đọc tiểu thuyết tổng tài.
.............
Tô Mộc đã qua một thời gian thanh tĩnh nhưng lại không phải là một ngày thanh tĩnh. Vì những người chơi trong nháy mắt đều bị buộc phải ngoại tuyến, không lâu sau đó, cô liền đối diện với một NPC nam bán hoa cúc. Nhiệm vụ mới là giúp đỡ Thôn Hoa đối phó với tên côn đồ, lúc này biến thành giúp nam bán hoa thu thập hoa cúc. Tô Mộc không tuyên bố nhiệm vụ mới, hiện tại chính là đứng dưới tán cây ở đỉnh đầu có danh hiệu “ Thôn Hoa” bình thường của NPC.
Không chỉ như vậy, mỗi khu người chơi muốn lại gần cô chỉ có thể đứng cách cô năm mét, không ngừng thở dài, bởi vì có một bức tường không khí khoảng năm mét bao quanh cô. Tất nhiên người khác muốn chạm vào, đương nhiên cảm thấy lạnh, nhưng cũng chính vì như thế vị trí của Tô Mộc như vị nữ thần trong lòng người chơi càng tăng thêm.
Một vẻ đẹp chỉ có thể nhìn từ xa, cũng đủ để kích thích người quan tâm hứng thú.
Không bị những người chơi kia làm gián đoạn, Tô Mộc đương nhiên là thanh tĩnh hơn rất nhiều, cô tính trên đầu ngón tay của mình, đếm bao nhiêu ngày, kể từ khi phiên bản beta của trò chơi xuất hiện. Nhưng mà cô chưa được thanh tĩnh thì lại có người xuất hiện.
Hình bóng trắng quen thuộc xuất hiện từ trong không khí, trực tiếp ném một đóa hoa màu trắng vào trong lòng của Tô Mộc, hắn đứng đó khoanh tay, bày ra biểu cảm ranh mãnh, ngữ khí càng là loại bố thí đối với con kiến:“ Hoa, cho ngươi“.
Tô mộc cúi đầu nhìn đoá hoa trắng trong tay, ngẩng đầu, không xác định hỏi: “Ngươi.... Đưa ta bạch liên hoa là có ý nghĩa gì?“.
“ Không có ý nghĩa gì.” Quý Bắc Lưu gét bỏ nói:“ Chỉ là ta gần đây đọc được vài cuốn tiểu thuyết, ta liền phát hiện độc giả thích dùng bạch liên hoa để ca ngợi nữ nhân, cho nên ta liền thử mang đến cho ngươi một đóa hoa.
Trong giọng điệu của hắn có sự ghét bỏ, xuất phát từ lý do tại sao mọi người lại thích bạch liên hoa thô tục này, mà không phải là thích loại hoa máu vàng rực rỡ kia. Rốt cuộc thì những bông hoa màu vàng rực rỡ kia, thoạt nhìn thật cao quý.
Thái dương Tô Mộc nhảy dựng:“ Ngươi thật sự cảm thấy..... Dùng bạch liên hoa để hình dung nữ nhân để ca ngợi họ sao?”
Đây là lí do tại sao hắn đặc biệt để Lương Lương khảo xát độ hảo cảm đối với sản phẩm ở trung tâm thương mại. Tất nhiên, Quý Bắc Lưu hiện tại cũng đang khảo xát độ hảo cảm của Tô Mộc, cũng không phải giống như trạch nam, công lược luyến ái mạo hiểm cô gái xinh đẹp trong trò chơi phiêu lưu.
Hắn nghĩ rằng một đại nam nhân tốt như hắn, nên có thể luôn luôn đạt được độ hảo cảm của tất cả nữ nhân.
Chà, hắn thường tìm tới Tô Mộc để xem độ hảo cảm đối với mình, cũng chính là chứng minh mị lực của hắn vẫn còn.
Ngón tay Tô Mộc xoay bạch liên hoa, cô không xác định hỏi:“ Ngươi đưa cho ta bạch liên hoa..... Là muốn khen ta sao?”
“ Đương nhiên không phải.” Quý Bắc Lưu cao ngạo nói:“ Chỉ là tiền của ta quá nhiều. Đồ trong trung tâm thương mại ta đã mua gần hết rồi, bạch liên hoa không có ai để đưa, cũng chỉ có thể ném cho ngươi.”
Đây giống như nói rằng, Tô Mộc trở thành thùng rác.
Tô Mộc ha hả hai tiếng, liếc mắt nhìn hắn:“ Vậy ngươi, lần sau muốn hay không lại mang trà xanh cho ta?”