Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!

Chương 158: Chương 158: Người yêu ảo của tổng tài (27)




Editor: @huyennn

Beta: @Aki Re

Quý Bắc Lưu đại khái rốt cuộc cũng phát giác ra dáng vẻ hiện tại của mình thực ngốc, sắc mặt hắn lạnh lùng, theo bản năng liền muốn đẩy cô ra, nhưng mà hắn thực mau lại nghĩ đến, mình đã bị cô đè nặng như vậy, nếu hắn không làm cái gì với cô, không phải hắn bị chịu thiệt sao?

Trong khoảng thời gian ngắn, Tô Mộc bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng, sau khi phục hồi tinh thần, cô đã bị nam nhân đè ở dưới thân.

Quý Bắc Lưu dùng một tay nắm cằm cô, kề sát vào mặt cô, làm cô mất đi tiếng nói hỏi: “Cô chịu trách nhiệm với tôi, hửm?”

Cuối cùng một tiếng cuối phát ra, thật sự làm hormone dâng lên, có thể làm người ta chỉ còn suy nghĩ bằng nửa người dưới.

“Từ từ......” Tô Mộc nóng nảy, cô chính là miệng cọp gan thỏ, hư trương thanh thế, chém gió đã trở thành kĩ năng, miệng cô có thể nói so với bất cứ ai đều nhanh hơn, nhưng đối với hành động thực tế, cô so với bất cứ ai đều lúng túng hơn, “Tôi cảnh cáo anh, anh nếu như dám làm cái gì với tôi, tôi liền...... Tôi liền....

Quý Bắc Lưu thấy thần sắc cô khẩn trương, hắn cũng không thẹn thùng, tà tà cười, hắn lại hơi hơi cúi đầu, cách mặt cô càng gần, lại tràn ngập nghiền ngẫm hỏi: “Cô liền làm cái gì? Cô có cái gì có thể uy hiếp đến tôi sao?”

Trên đời này người có thể uy hiếp hắn, chính là còn chưa có sinh ra.

Tô Mộc cắn răng, sự thật đích xác như thế, cô thật đúng là không thể nghĩ được biện pháp phản bác.

Cô càng sợ hãi, Quý Bắc Lưu liền càng cao hứng, hắn duy trì nụ cười không có ý tốt trên mặt, tối tăm nói: “Cô cho rằng cô từ di động bò ra, tôi liền không có biện pháp bắt cô sao?”

Tô Mộc đã ý thức được, cô từ di động ra quả thực so ở trong di động còn nguy hiểm hơn, cố tình cô còn bởi vì nhất thời đùa dai, cố ý khi dễ hắn.

Cô giãy giụa, “Anh mau thả tôi ra! Tôi nói cho anh biết tôi hiện tại là người, không phải NPC, anh nếu là đối với tôi làm cái gì, cảnh sát sẽ không bỏ qua cho anh!”

“Cảnh sát?” Khoé môi Quý Bắc Lưu khóe môi, “Cô đây là không biết tôi mỗi năm giao thuế bao nhiêu sao?”

Bọn rắn độc!

Tô Mộc giận, “Anh còn không phải là có tiền sao!? Có gì đặc biệt hơn người!”

“Nhưng người có tiền, chính là so với người không có tiền ghê gớm hơn.” Quý Bắc Lưu giơ tay, lại nhẹ nhàng đụng vào gương mặt cô, vốn dĩ cái động tác này chỉ là vì biểu hiện cho dáng vẻ khốc huyễn cuồng bá của hắn, kết quả mới vừa đụng tới mặt cô, cái xúc cảm mỹ diệu này làm hắn tạm thời từ bỏ phản ứng.

Tô Mộc nhìn đôi mắt đen nhánh của Quý Bắc Lưu, phảng phất dần dần có lưu quang, lại liên tưởng đến tay hắn đang đặt ở trên mặt mình, cô run lập cập, hắn không phải là đang muốn ám chỉ sẽ hủy hoại gương mặt của cô đi chứ!

“Biến thái!”

“Bang” một tiếng, âm thanh trong phòng vang vọng rất rõ ràng.

Nửa khuôn mặt tuấn tú của Quý Bắc Lưu hơi hơi đỏ lên, hắn nhìn chằm chằm Tô Mộc không nói gì, hiện tại còn không có phản ứng là bởi vì đầu óc hắn vẫn ngây ngốc.

Mà Tô Mộc, sau khi đánh xong liền khẩn trương bất an chuẩn bị, trước mắt người nam nhân này sẽ có cái hành động quá kích gì.

Trong sự trầm mặc im lặng, không khí quỷ dị chậm rãi lưu chuyển.

Rốt cuộc, sau khi phục hồi tinh thần lại, cảm xúc của Quý Bắc Lưu chậm rãi có biến hóa.

Con ngươi hắn bình tĩnh dần dần bốc cháy lên lửa giận, giống như là một ngọn núi lửa dập tắt hồi lâu, sắp sửa dùng dung nham bùng nổ đem sinh mệnh cắn nuốt hầu như không còn.

Hắn gằn từng chữ một nói: “Cô cũng dám đánh tôi?”

Lực nghiến răng nghiến lợi này, nói hắn muốn đem cô lột da rút gân đều không quá.

“Tôi...... Tôi đánh anh sao, làm sao có thể?” Tô Mộc rụt rụt cổ, hiện tại cô thật sự lúng túng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.