Editor: @Linh Li (bạn Editor mới)
Beta: @Aki Re
Sau khi Quý Bắc Lưu thoát ra, Tô Mộc liền đem điện thoại di động ném xuống đất, ngay lúc này, trong lòng cô Quý Bắc Lưu chẳng khác gì một đứa trẻ con, nói cái gì mà cô là người phụ nữ của hắn... Tô Mộc hừ một tiếng, cô không thừa nhận mình là người phụ nữ của hắn.
Ngồi trên tảng đá dưới gốc cây, tay Tô Mộc chống cằm, trong đầu một mảnh trống rỗng không thể nghĩ được gì, thật sự không thể nghĩ được gì, vô thức, tâm trí của cô lại hiện lên hình ảnh khuôn mặt kiêu ngạo không ai bì nổi kia của Quý Bắc Lưu.
Thành thật mà nói, Tô Mộc luôn nghĩ rằng Quý Bắc Lưu không thích mình, cho nên mới luôn tìm mình gây phiền toái, ngay cả khi cô chạy đi chơi gặp hắn, khi nói câu “Hay là anh thích tôi” chưa nói xong kia, cũng là ôm tâm tư vui vẻ nói.
Cô hoàn toàn không tưởng tượng đến, loại người như Quý Bắc Lưu cũng sẽ thích một người, cô cảm thấy người như hắn... hẳn là nên thích tiền mới phải.
Bất quá, thời điểm hắn hôn cô, bộ dạng bá đạo kia... thực sự là quá... Quá kích thích...
Mặt Tô Mộc đỏ ửng, cô cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình nhất định không thấp, càng thêm chán nản, tim cô cũng đập nhanh hơn.
Xong rồi......
Tô Mộc hung hăng vỗ vào trán mình, cô thế nhưng mắt bị mù cảm thấy người nam nhân Quý Bắc Lưu này còn rất làm nhân tâm động!
Vào lúc này, sự chú ý của Tô Mộc bất ngờ bị thu hút bởi một người chơi đi qua. Nếu là một người chơi, cô đã nhìn thấy rất nhiều và thậm chí đã gặp người chơi cấp cao nhất là Quý Bắc Lưu, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy qua một người chơi... Sẽ bị một con lợn rừng đâm chết.
Đây là một người chơi mới có ID “ Tô đại bá vương” trên đầu. Nam nhân này Tô Mộc đã nhìn thấy ba lần tại điểm hồi sinh và ba lần hoàn thành nhiệm vụ gửi con lợn đến trưởng làng.
Lúc này đây, hắn lại một lần nữa bị heo đâm, người dựa vào trên cây, mà đầu heo kia vẫn còn ở đó không ngừng đâm, thanh máu của hắn cũng giảm bớt một chút, nhìn dáng vẻ này chắc không lâu nữa hắn lại phải sống lại từ điểm hồi sinh một lần nữa.
Thực rõ ràng, người nam nhân này là một Tiểu Bạch khi chơi trò chơi, hơn nữa giống như...... Đầu óc còn không thông minh.
Tô Mộc thấy anh ta thật đáng thương, không thể không nói: “Này, nhiệm vụ là đuổi heo, không phải giết heo a!”
Nam nhân Tô đại bá vương bị kẹp ở giữa heo và cây, nghe tiếng liền nhìn về phía Tô Mộc sửng sốt.
Tô Mộc chỉ chỉ cây gậy bên kia trên mặt đất, “Nhiệm vụ kêu anh nhặt cậy gậy lên, đem heo đuổi vào chuồng heo, không có kêu anh giết heo bằng tay không a!”
Tô đại bá vương lấy lại tinh thần, mắt nhìn cây gậy gỗ cách đó không xa, cắn răng một cái, ra sức đẩy lợn rừng ra, sử dụng chút khinh công chạy tới, lúc hắn nhặt cây gậy gỗ kia lên, con lợn rừng kia cũng không thở phì phì đuổi theo đâm hắn, mà lại ngoan ngoãn đứng ở tại chỗ.
Tô đại bá vương cầm gậy gộc vẫy vẫy, lợn rừng liền tự giác đi vào chuồng heo cách đó không xa, hắn nghe được hệ thống nhắc nhở, nhiệm vụ đã hoàn thành.
Tô Mộc thấy người này rốt cuộc có thể thoát khỏi vận mệnh bị heo đâm, khi cô xoay người chuẩn bị đi trở về dưới tàng cây, cô nghe được thanh âm trầm thấp của nam nhân.
“Đứng lại!”
Tô Mộc dừng bước chân, quay đầu lại xem hắn.
Bước chân Tô đại bá vương có vẻ có chút dồn dập, hắn hướng tới cô đi tới, bỗng nhiên “Phanh” một tiếng, hắn đụng vào một bức tường nhìn không thấy, vẻ mặt của hắn lập tức không đẹp như vậy nữa, ấn cái trán, hắn thấp thấp mắng một tiếng, “Thế mà lại gặp quỷ phá hỏng cả trò chơi!”