Editor: @Thụy Mặc
Beta: @Aki Re
“Là người của ngươi lái xe đâm Tô Mộc!” Tô Lạc vô cùng tức giận: “Bây giờ ngươi nói với ta rằng ngươi muốn bảo vệ em ấy?!”
Chuyện này thực sự rất nực cười!
Quý Bắc Lưu không hổ là Quý Bắc Lưu, dù biết rõ mình đã sai, hắn hối hận, nhưng khi đối mặt với người khác, bản tính của thương nhân giúp hắn vẫn có thể duy trì dáng vẻ giả tạo đáng giận này.
“Mỗi biến hóa và tiến triển của tình hình luôn có thể khiến người ta trố mắt đứng nhìn.” Quý Bắc Lưu hơi nhếch môi: “Ví dụ như lúc trước chúng ta đâu có ngờ rằng, hôm nay ta phải gọi ngươi một tiếng anh vợ đâu chứ?”
ahihi chứ anh vợ!
Nếu có thể, Tô Lạc rất muốn cầm lấy một cái ghế đập thẳng tới, trong mắt hắn ngập tràn phẫn nộ, trước kia khi nhìn Quý Bắc Lưu, trong lòng hắn chỉ có mắng “Khốn nạn”, “Kẻ xấu”, “Không từ thủ đoạn”, còn bây giờ thì chính là “Ông chú quái gở lừa bán thiếu nữ”!
Về lý do tại sao không có hai từ “Gian thương“... Đó đương nhiên là vì bản thân Tô Lạc cũng là một gian thương.
Tô Lạc nghiến răng nghiến lợi: “Quý Bắc Lưu, ngươi không cần phải nói những lời này để chọc giận ta, ân oán cá nhân giữa chúng ta không liên quan gì tới Tô Mộc, Tô Mộc cũng không có gì đáng uy hiếp đối với ngươi. Nếu ngươi thả em ấy, ta sẽ đáp ứng với ngươi bất kể điều kiện nào!”
Quý Bắc Lưu vẫn luôn muốn xóa sạch công ty “M” của bọn họ, ý của Tô Lạc chính là, chỉ cần Quý Bắc Lưu thả Tô Mộc đi, hắn sẽ rút tất cả các doanh nghiệp ra nước ngoài, Quý Bắc Lưu sẽ được độc quyền theo ý nghĩa chân chính.
Tô Lạc không phải người sẽ thừa nhận thất bại, chẳng hạn như lúc mới bắt đầu phát triển ở trong nước, từng có người khuyên hắn không nên đắc tội với Quý Bắc Lưu, nhưng hắn không để ý lắm. Vậy mà hôm nay, hắn lại có thể nhận thua vì sự an toàn của em gái hắn.
“Bất kể là điều kiện gì cũng đáp ứng ta... Rất tốt.” Đôi môi mỏng của Quý Bắc Lưu khẽ nhếch lên: “Vậy có lẽ ta muốn kết hôn với Mộc Mộc, ngươi cũng sẽ không phản đối.”
Tô Lạc đập bàn: “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó! Chưa kể Tô Mộc hoàn toàn không quen biết ngươi, ngay cả khi em ấy quen biết ngươi, ta cũng có thể nói rõ cho ngươi biết rằng, em ấy sẽ không thích loại lão nam nhân như ngươi!”
Lão nam nhân?
Quý Bắc Lưu giật giật lông mày: “Lương Lương, nói cho hắn biết, người Mộc Mộc thích có phải là ta hay không?”
“Chuyện này... Cậu...” Lương Lương mang một cái quầng thâm mắt mới bị Tô Lạc nện trúng, do dự nhìn Tô Lạc và nói: “Tô tiên sinh, Tô tiểu thư thật sự thích cậu của tôi, chuyện là thế này...”
Tô Lạc nghiến răng ngắt lời Lương Lương: “Ngươi là cháu trai của hắn, tất nhiên là ngươi sẽ giúp hắn nói chuyện!”
“Ha.” Quý Bắc Lưu cười lạnh: “Ta có nhân chứng nhưng ngươi lại không tin, vậy có thể tự mình đi hỏi Mộc Mộc.”
“Quý Bắc Lưu, ngươi muốn chơi trò gian gì nữa, đừng nghĩ ta sẽ tin ngươi! Tô Mộc không thể thích ngươi được!”
Quý Bắc Lưu nói một cách tao nhã: “Thật đáng tiếc, cô ấy thực sự thích ta.”
Tô Lạc giống như nghe được tiếng núi lửa phun trào trong đầu, hắn đang định tiếp tục cãi nhau với Quý Bắc Lưu, đột nhiên truyền đến một tiếng hét của người thứ ba: “Đủ rồi!”
Tô Lạc và Quý Bắc Lưu đều ngây ngươi, cùng nhau nhìn về phía người nói Lương Lương.
Lương Lương khó hiểu hét to: “Tóm lại các ngươi tới đây để tranh cãi Tô tiểu thư thích ai, hay là cùng nhau nghĩ cách làm cô ấy tỉnh lại đây?!”
Quý Bắc Lưu im lặng.
Tô Lạc im lặng.
Lương Lương chỉ tay vào Quý Bắc Lưu và mắng: “Cậu, cháu đã nhịn người lâu lắm rồi, người có thể kiềm lại tính tình của mình hay không, Tô tiểu thư trở nên như vậy đều là lỗi của người, cho dù người muốn tuyên bố chủ quyền với Tô tiểu thư thì có thể đợi người tỉnh lại rồi tính tiếp không hả?! Không phải người muốn kết hôn với cô ấy sao?!”
“Ta...”
“Người im đi!”
Quý Bắc Lưu vừa mới nói một từ đã bị Lương Lương ngắt lời, Lương Lương lại chỉ tay vào Tô Lạc và nói: “Còn ngươi nữa, thân là anh trai, ngươi có thể tìm ra điểm chính của vấn đề trước hay không, em gái của ngươi còn đang hôn mê bất tỉnh đó! Đây là lúc để thảo luận cô ấy nên thích ai à?! Bây giờ còn có chuyện gì quan trọng hơn việc làm cho cô ấy tỉnh lại ư?!”
Tô Lạc: “Ta...”
“Ngươi cũng im đi!”
Lương Lương: “...”
“Hai người các ngươi đều là tổng tài của các công ty lớn, kết hợp tài lực cùng nhân mạch của hai người lại thì không phải cơ hội làm Tô tiểu thư tỉnh lại sẽ lớn hơn sao?! Vậy bây giờ các ngươi còn tranh cãi cái gì? Tất cả đều đang lãng phí thời gian!” Lương Lương gào xong liền khoanh tay ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt của hắn đầy giận dữ, giống như là một người thầy đang dạy dỗ trẻ em.
Quý Bắc Lưu và Tô Lạc im lặng nhìn nhau, rồi nhanh chóng dời mắt, lặng lẽ ngồi xuống hai bên ghế sô pha.
Quý Bắc Lưu và Tô Lạc, hai người đàn ông lớn tuổi hơn Lương Lương đều không muốn thừa nhận rằng sau một hồi trách móc của Lương Lương, bản thân họ đều có một loại ảo giác kỳ lạ, cảm thấy mình cực kỳ giống những bạn nhỏ đánh nhau trong nhà trẻ, khiến giáo viên lo lắng.
Lương Lương thấy hai người kia không ồn ào nữa, cơn giận trong lòng hắn cũng dần tan biến, đợi đến khi lý trí quay trở lại, hắn lập tức âm thầm cắn ngón tay.
Má ơi, hắn vừa làm gì vậy?!
Lại dám hét to hét nhỏ với hai vị lão đại!