Editor: @Thụy Mặc
Beta: @Aki Re
Vào trò chơi lần nữa, thôn tân thủ đã có rất nhiều người, lần thử nghiệm 《 Đao Kiếm Giang Hồ 》 này chỉ phát hành năm nghìn suất chơi (slot), năm nghìn, nhìn một cách đơn giản thì con số này rất lớn, nhưng đối với cả nước mà nói, con số này còn rất nhỏ, do đó có một số nhà giàu đã chi hơn mấy trăm nghìn tệ để mua lại slot từ những người có slot.
Quý Bắc Lưu thì khác, hắn là ông chủ của công ty, chỉ cần hắn muốn là có thể vào trò chơi bất cứ lúc nào, mặc kệ hắn có slot hay không.
Khác với lần trước, lần này có Lương Lương vào trò chơi cùng Quý Bắc Lưu, hắn mặc trang phục hiệp khách, đi bên cạnh bạch y công tử và nói: “Cậu, người yên tâm, cháu đã điều chỉnh tối ưu hóa với quy mô lớn cho trò chơi trong hai ngày này, trải nghiệm lần này chắc chắn sẽ khiến người hài lòng!”
“Ừ.” Quý Bắc Lưu thản nhiên đáp một tiếng và đi thẳng về phía cây sơn trà, càng đến gần thì sát khí trên người hắn càng nặng.
Xóa mối nhục xưa, chỉ trong hôm nay!
Lương Lương càng thêm tò mò: “Cậu... Người ghét NPC kia như vậy chỉ vì cô ấy đã đánh lén khiến người game over sao?”
“Ta giống người đàn ông lòng dạ hẹp hòi như vậy ư?”
Giống!
Nhưng Lương Lương không dám nói.
Quý Bắc Lưu khịt mũi lần nữa, khuôn mặt lạnh lùng như được phủ một lớp sương lạnh: “Ta chỉ ghét phụ nữ thích nhào vào ngực người khác mà thôi.”
“Cậu, đó là NPC...”
“NPC cũng không được.” Quý Bắc Lưu không vui nói: “Nữ nhân nông cạn làm người ta chán ghét, mặc dù là NPC trí năng* nhưng lại tỏ tình với người đàn ông mới gặp, điều này không phải rất khiến người ta cảm thấy phản cảm sao?”
*Trí năng: trí tuệ nhân tạo.
“À...” Lương Lương dừng bước, nhìn về phía trước, ngơ ngác nói: “Sở dĩ cậu cảm thấy NPC này thích người, vậy nên người mới ghét cô ấy như vậy.”
“Không tệ.” Quý Bắc Lưu nói: “Cô ta có thiện cảm với ta, khiến ta cảm thấy không vui.”
Lương Lương nhìn chằm chằm về phía trước, chần chừ nói: “Chỉ là... Nếu NPC kia không chỉ có thiện cảm với một mình người thì sao?”
“Hử?” Quý Bắc Lưu dời mắt theo hướng Lương Lương đang nhìn, hắn vừa thấy liền ngây người.
Chỉ thấy dưới tàng cây sơn trà trước mặt có một hàng ngũ được xếp rất dài, trong hàng ngũ có cả nam lẫn nữ, bọn họ không thấy khó chịu khi phải xếp hàng, ngược lại rất thích thú.
Thiếu nữ mặc áo xanh đứng trên tảng đá để khiến mình cao hơn một chút, cô quơ tay nói: “Đừng gấp đừng gấp, mỗi người đều sẽ được hoàn thành nhiệm vụ! Được rồi, người tiếp theo!”
Một người đàn ông mặc đồ tân thủ màu xám đứng đầu hàng bước lên phía trước, hắn ho khan một tiếng rồi dang hai tay ra, đầy tình cảm hét lên: “Nữ vương đại nhân, ta yêu ngươi!”
“Rất tốt.” Tô Mộc vui vẻ vỗ tay, cúi xuống đặt một viên ngọc vào tay nam nhân, còn thả thêm một quả sơn trà, cô cười tươi như hoa: “Chúc đại hiệp chơi game vui vẻ!”
“Vâng vâng vâng.” Người chơi nam này hoàn thành nhiệm vụ liền nở nụ cười tiến đến điểm nhiệm vụ tiếp theo.
Khung cảnh này giống như buổi ký tặng cho người hâm mộ của nữ thần tượng xinh đẹp.
Quý Bắc Lưu đứng cách đó không xa giựt giựt lông mày.
Lúc này một người chơi nữ bước lên, tương tự như vừa rồi, cô ta cũng hét to: “Nữ vương đại nhân, ta yêu ngươi!”
“Ta thích giọng nói của ngươi!” Tô Mộc nâng má, trông có vẻ hơi ngại ngùng, cô cúi xuống đặt hai viên ngọc và hai quả sơn trà vào tay người chơi nữ: “Chúc tiểu tỷ tỷ chơi game vui vẻ!”
Cuối cùng có một người chơi nam nhịn không được đưa ra ý kiến: “Tại sao nữ giới lại được khen thưởng gấp đôi? Điều này không công bằng!”