Editor: Aki Re
Ánh mắt hắn dừng ở trên người nam hài, hơi hơi dương môi, chỉ nhàn nhạt “Ân” một tiếng.
Đứa nhỏ này kêu Tịch Chiêu là đệ đệ hắn.
Mà thiếu niên lớn tuổi còn lại này là trưởng tử của chủ thị trấn -- Tịch Y.
Tịch Chiêu nho nhỏ đem hoa bỏ vào trong lòng ngực ca ca, lại chỉ vào trong nước nói: “Ca ca, có cá!”
“Tiểu Chiêu.” Tịch Y nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Tịch Chiêu ngẩng đầu ngoan ngoãn nhìn hắn.
Tịch Y chậm rãi nói: “Ngươi có biết không? Mấy ngày trước ngươi sinh bệnh, phụ thân cùng mẫu thân thức trắng đêm không ngủ chiếu cố ngươi, mấy hôm trước, mẫu thân còn sinh bệnh.”
“Nương sinh bệnh......” Tịch Chiêu bẹp miệng, ủy khuất ba ba nói: “Ca ca...... Đây là lỗi của ta sao?”
“Đương nhiên là lỗi của ngươi rồi.” Tịch Y mỉm cười, “Nếu ngươi không sinh bệnh, phụ thân cùng mẫu thân liền sẽ không cần thức trắng đêm chiếu cố ngươi, thế cho nên mẫu thân mệt nhọc quá độ, mà tinh thần phụ thân cũng hoảng hốt rất nhiều ngày, Tiểu Chiêu, nếu ngươi không ở đây thì sẽ không có nhiều phiền toái như vậy.”
“Ta...... Ta không phải cố ý......” Tịch Chiêu hít hít cái mũi, tội danh này đối với hắn mà nói còn quá trầm trọng, hắn không thể gánh vác được.
“Ta đương nhiên biết Tiểu Chiêu không phải cố ý, bất quá mẫu thân bị bệnh, chúng ta hẳn phải chiếu cố mẫu thân, đúng hay không?”
Hài tử ngây thơ gật đầu, “Ân......”
“Tiểu Chiêu có nhớ rõ, mẫu thân thích ăn cái gì nhất?”
“Cá!” Tịch Chiêu chỉ vào nước lập tức nói: “Ca ca, là cá!”
Tịch Y tán thưởng gật đầu, “Không tồi, là cá, Tiểu Chiêu, ca ca đã dạy ngươi, nếu chính mình phạm lỗi thì hẳn phải làm như thế nào?”
“Chính mình phải đền bù lỗi sai mình phạm phải.”
“Cho nên......” Tịch Y chậm rãi nhẹ nói, “Tiểu Chiêu hẳn là nên đền bù lỗi sai phạm của chính mình như thế nào?”
Tịch Chiêu suy nghĩ một lát, cuối cùng lớn tiếng nói: “Bắt cá cho nương ăn!”
“Đúng rồi, bắt cá.” Khoé mắt Tịch Y giơ lên, “Tiểu Chiêu ngươi xem, trong nước không phải có cá sao?”
“Đúng vậy! Trong nước có cá!” Tịch Chiêu cao hứng kêu một câu, hai chân ngắn nhỏ liền bước ra hướng bờ biển đi vài bước, hắn ngồi xổm xuống nước, bắt đầu dùng tay ngắn nhỏ thử vớt cá trong nước lên.
Nhưng hắn không chạm được vào cá, vì thế thân mình cũng càng ngày càng có khuynh hướng tiến về phía trước.
Một trận gió thổi tới, thân mình Tịch Chiêu nho nhỏ quơ quơ.
Khi ở thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, một đôi tay cố sức ôm eo tiểu hài tử sắp sửa rơi xuống nước từ trên mặt nước ôm trở về.
Tịch Chiêu bất mãn, “Cá của ta!”
“Quận chúa!” Thị nữ vội vàng tới muốn nâng nữ hài té ngã trên mặt đất dậy.
Tô Mộc lại vẫy vẫy tay, tự mình từ trên mặt đất bò dậy phân phó, “Ngươi mang theo đứa nhỏ này đi mua con cá rồi trở về.”
Thị nữ nhìn nhìn cảnh vật chung quanh, lại nghĩ đến chung quanh chỗ tối còn có ám vệ phủ trưởng công chúa, vì thế lãnh mệnh, vẻ mặt nàng ôn hoà nói: “Tiểu đệ đệ, ngươi muốn cá, tỷ tỷ mang ngươi đi bắt cá được không?”
Tịch Chiêu nghe được có đại tỷ tỷ muốn mang mình đi bắt cá, vội gật đầu, “Được nha! Tỷ tỷ mang ta đi bắt cá!”
Thị nữ cười cười, dắt tay nhỏ Tịch Chiêu, “Đi cùng tỷ tỷ.”
Tịch Chiêu ngoan ngoãn cùng người đi.
Từ đầu đến cuối, thiếu niên ngồi ở bên bờ đều an tĩnh nhìn trước mắt phát sinh hết thảy, không có tính toán ngăn cản đệ đệ mình đi theo một người xa lạ rời đi chút nào.
Ngay cả đột nhiên đối mặt với tiểu nha đầu lao đến được xưng là “Quận chúa” này, phản ứng của hắn cũng thập phần bình đạm.
Nhưng làm hắn ngoài ý muốn chính là, sau khi tiểu cô nương xoay người lại, dự liệu gì cũng không có, liền bay thẳng nhào vào mình.
Tô Mộc vọt thẳng vào trong lòng ngực Tịch Y, sức lực nàng không nhỏ, lực đánh vào cũng không nhỏ, Tịch đại boss tuổi trẻ còn chưa có trở thành võ lâm cao thủ, tốc độ không có mau đến mức có thể né cú đánh bất ngờ của nàng.
Thân mình hắn bị nàng đâm cho khuynh về sau một chút, còn may vẫn chống đỡ được, không có chật vật bị một tiểu nha đầu đánh ngã trên mặt đất.
Tiểu nha đầu gắt gao ôm hắn khóc lóc kể lể nói: “BOSS! Vì cái gì ngươi thu nhỏ cũng vẫn biến thái như vậy!”
Ân?
Hắn biến thái sao?
Tịch Y hơi bối rối, ma âm xỏ vào lỗ tai.
“Chính là như vậy, BOSS cũng siêu mẫn cảm!” Nàng một bên khóc một bên kêu, “BOSS, ta siêu thích ngươi a!”
Thời điểm người bình thường nhìn thấy tiểu nha đầu này đều nghĩ là kẻ điên, thì thiếu niên Tịch Y lại một bên nhìn nước mắt cùng nước mũi của nàng cọ vào quần áo hắn đến dơ hề hề, một bên tự hỏi, thoạt nhìn nàng xuất thân phú quý, lớn lên cũng không tồi, người cũng ngây ngốc, tức phụ Lý gia ở thị trấn phía đông sinh không được hài tử, có lẽ có thể đem nàng bán với cái giá tốt?