Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!

Chương 129: Chương 129: Phiên ngoại Tử Thần (1)




Editor: @-Jenny-

Beta: @Aki Re

Tô Mộc cảm thấy nam nhân nhà cô.... Nga, không, là nam thần nhà cô, có việc gì đó đang lừa gạt cô.

Hôm nay, cô đang tưới nước cho hoa ăn thịt người mọc đầy trên đất, nói đúng hơn, hầu hết thời gian của cô là nhìn nam thần nhà cô tưới nước cho hoa ăn thịt người, cô thích nhìn dáng vẻ lúc làm việc nghiêm túc của Tử Thần, trông hắn rất soái!

Bất quá hôm nay, hắn còn chưa kịp tưới mấy đóa hoa, cảm giác giống như Tử Thần muốn nói:“ Ta muốn đi công tác.”

“A” Tô Mộc đứng cách vườn hoa mười bước, nhất thời không có phản ứng.

Giây tiếp theo, thân ảnh của Tử Thần biến mất, khi xuất hiện trở lại, hắn liền ở trước mặt cô, hắn nắm tay cô, nhẹ nhàng nói:“ Angel, có một chuyến đi công tác đang chờ ta.”

Tử Thần còn có thể công tác cái gì?

Còn không phải chỉ là thu nhận linh hồn sao?

Tô Mộc tỏ ra nghi nghờ, trước kia cô cũng không thấy hắn đi công tác gì nha, cô hỏi:“ Carven bọn họ đi làm không phải tốt hơn sao? Vì cái gì anh muốn đích thân đi?”

“ Linh hồn thu nhận lần này có chút khó khăn.” Hắn nhẹ nhàng giải thích:“ Những người khác đi ta không an tâm.”

Nhưng nghe giọng hắn rất cao hứng.

Cô mấp máy môi, hỏi:“ Anh phải đi trong bao lâu?”

“ Sẽ không lâu đâu, ta hứa với em, ta sẽ quay lại sớm thôi” Trước khi đi, hắn đặt một nụ hôn trên trán cô.

Nhưng mà, hắn đã đi hơn một giờ, không thấy quay trở lại.

Tô Mộc có chút bất an, cô đi đến bờ hồ, đối diện với mặt hồ kêu lên:“ Imie.”

Đầu tiên mặt hồ yên lặng tạo lên vài bọt nước, tiếp đó thực nhanh là khuôn mặt bị mái tóc dài đen che khuất:“ Phu nhân, xin chào!”

Imie chào đón với vẻ cao hứng.

“ Tử Thần nói hắn chỉ rời đi trong chốc lát, nhưng đã qua hơn một giờ còn chưa trở lại.” Tô Mộc không yên tâm hỏi:“ Imie, cô nói thử xem có phải hắn đã gặp nguy hiểm gì hay không?”

“ Phu nhân không cần lo lắng, chỉ cần thị trấn vẫn còn, Tử Thần đại nhân sẽ không có chuyện gì xảy ra.”

Thị trấn này thật sự là một trạm trung chuyển cho sự tái sinh của người chết. Sau khi chết, linh hồn sẽ đi qua đây, những người không thể tái sinh sẽ ở lại, như Imie và Carven.

Trước khi chết, Imie là một cô gái bình thường. Năm 1912, cô có cơ hội đi miễn phí trên con tàu du lịch sang trọng. Tuy nhiên, con tàu lại không may đâm phải tảng băng trôi, cô rơi xuống nước, thế là liền đi đời nhà ma.

Về phần Carven, hắn có ngoại hình so với người bình thường có chút khác biệt. Từ nhỏ đã bị bạn bè cùng tuổi xa lánh, khi dễ hắn. Không chỉ những bạn bè cùng tuổi, ngay cả người trưởng thành cũng coi thường hắn. Hắn lớn lên và sinh hoạt trong bóng tối. Một ngày nọ, ở thị trấn có đứa trẻ bị mất tích, tất cả mọi người đều cho rằng hắn làm. Bởi vì có người thấy hắn đã từng tiếp xúc với đứa trẻ trước khi đứa trẻ mất tích. Vì vậy, mọi người phẫn nộ, ném hắn vào bếp lò đang cháy ở nhà xưởng.

Không lâu sau khi hắn chết, đứa trẻ bị lạc đường trong rừng cây đã tự quay trở lại. Carven và đứa trẻ có tiếp xúc qua, nhưng bất quá là bởi vì hắn bị té ngã, Carven mới đỡ hắn lên.

Rõ ràng, oán khí của Carven bắt nguồn từ việc hắn bị mọi người vu oan, còn Imie oán khí của cô bắt nguồn từ....cô còn chưa có mối tình nào đã phải chết.

Đối với Thompson, hắn cũng không phải là quỷ, hắn là một con người được nuôi dưỡng bởi những người trong phòng thí nghiệm sinh học, tất cả mọi người đều gọi hắn là quái vật, là Tử Thần đã thu lưu hắn.

“ Nhất định phải tìm được cái tên gia hỏa kia nhanh lên....“.

Ở đằng xa, Thompson đang đi cùng Carven, Thompson đang rất lo lắng:“ Tìm không thấy tên kia, tâm tình của Tử Thần đại nhân liền sẽ không tốt, chúng ta liền sẽ gặp xui xẻo.”

“ Đừng lo lắng, chúng ta sẽ tìm được.”

Carven và Thompson cùng rời đi.

Tô Mộc xoa cằm, cảm thấy hai người kia.... Nga, không, là một quỷ một quái vô cùng kì lạ. Đúng lúc này, Imie trong hồ bỗng nhiên nhìn chằm chằm sau lưng Tô Mộc, hưng phấn nói:“ Có soái ca!”

Tô Mộc quay đầu lại, bất ngờ ngoài ý muốn gặp lại người đó, cô nhíu mày. Khi nhận ra người này không có cảm giác quen thuộc giống như Tử Thần, cô nghi ngờ hỏi:“ Tô Bạch?”

“ Tô Mộc....” Sắc mặt Tô Bạch tái nhợt, hắn bước đến gần cô, nhớ tới gì đó, hắn dừng chân lại, không tức giận hỏi:“ Em không phải bỏ nhà đi cùng dã nam nhân kia à? Như thế nào sẽ ở một nơi kì lạ như thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.