Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!

Chương 131: Chương 131: Phiên ngoại Tử Thần (3)




Editor: @Thụy Mặc

Beta: @Aki Re

“Em đang khoe khoang với anh sao?” Tô Bạch không sợ tên Tử Thần này, hắn cực kỳ phẫn nộ nhìn Tô Mộc: “Anh đã biết em ngu ngốc từ sớm, lúc còn nhỏ muốn ăn mật ong liền đi chọc tổ ong vò vẽ, lớn hơn một chút thì biết thu tiền để chuyển thư tình của nữ sinh khác cho anh... Bình thường em làm chuyện ngu ngốc thì không nói, anh không thể nào nghĩ tới em lại ngốc tới mức... sẽ ngốc đến mức...”

Tô Bạch nhìn Tử Thần, thật khó để tìm ra một từ có thể diễn tả sự tức giận của hắn trong thời gian ngắn.

Tô Mộc cũng tức giận: “Anh mới ngốc!”

Tử Thần lạnh lùng mở miệng: “Nhân loại, ta có thể cho phép ngươi không mang theo đầu óc để đầu thai.”

Không mang theo đầu óc để đầu thai, có nghĩa là Tô Bạch sẽ trở thành một kẻ ngốc.

“Ồ...” Tô Bạch trước nay luôn kiêu ngạo: “Ngươi nghĩ ta sẽ sợ chuyện này? Ta nói cho ngươi biết, Tô Bạch ta đây không sợ bất cứ thứ gì trong suốt đời này!”

“À?” Tử Thần hứng thú ngâm nga một tiếng.

Sương mù đen trỗi dậy quấn lấy Tô Bạch, Tô Bạch còn chưa kịp phản ứng, bóng dáng của hắn đã biến mất.

Tô Mộc nôn nóng, cô nắm lấy tay Tử Thần: “Anh thực sự khiến hắn đầu thai mà không có đầu óc à?”

“Ta chỉ để hắn tới một căn phòng đầy gián mà thôi.”

Tô Mộc lại ngẩn người: “Sao anh lại biết được Tô Bạch sợ gián?”

“Ta là Tử Thần, nỗi sợ hãi trong lòng của con người là gì, ta đều biết rõ.”

Tô Mộc nghiêng đầu, tò mò hỏi: “Vậy anh có biết em sợ nhất là gì không?”

“Biết.” Tử Thần thành thật trả lời.

Tô Mộc vội vàng hỏi: “Vậy anh nói xem, em sợ nhất cái gì?”

“Trước kia em sợ nhất là cơ bắp trước ngực em không lớn nổi.”

Sắc mặt cô hơi khó coi, ở bên cạnh hắn lâu như vậy, cô cũng sắp bị hai từ “cơ bắp” của hắn tẩy não, cô nheo mắt: “Bây giờ em sợ gì nhất?”

“Em sợ ta sẽ rời xa em.” Hắn nói với giọng vui vẻ.

Tô Mộc không được tự nhiên khịt mũi một tiếng: “Làm gì có.”

Hắn thấp giọng cười một tiếng, một vài sợi tóc dài màu đen rũ trước ngực hắn, dưới mũ choàng đen của hắn, nhìn từ dưới lên có thể nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của hắn lộ ra góc cạnh rõ ràng, đôi mắt đen nhánh sắc sảo, ánh mắt đầy quyến rũ, các đường nét trên mặt hắn rất hoàn mỹ, cao quý và thanh lịch, hắn biết cô thích nhìn gương mặt này của hắn nhất.

Một người đàn ông phương Đông tóc dài với bộ đồ đen là hợp khẩu vị của cô nhất.

Ừm... Tất nhiên cũng chỉ ở khía cạnh làm người ta mặt đỏ tim đập nào đó.

Cũng giống như bây giờ, Tô Mộc nhịn không được nhảy lên hôn khóe môi hắn, rồi nhào vào lòng hắn làm nũng: “Có thể để Tô Bạch không chết được không nha?”

“Em không nỡ để hắn chết sao?”

Câu hỏi này cần trả lời một cách thận trọng.

Tô Mộc ngước mắt: “Anh biết đấy, em và anh ở bên nhau, ba mẹ em chỉ còn Tô Bạch, nếu Tô Bạch cũng không còn nữa, khi em ở bên cạnh anh sẽ luôn không quên được người nhà của em, vậy thì em sẽ không vui vẻ, em không vui thì anh cũng không vui, đúng không?”

Sắc mặt hắn hơi hòa hoãn: “Ta sẽ cân nhắc.”

Cô thở phào nhẹ nhõm, hỏi tiếp: “Anh nói công việc hôm nay là đi bắt linh hồn của Tô Bạch?”

“Ừ.” Hắn gật đầu thừa nhận, lại nắm tay cô, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô, sau đó mỉm cười nhìn cô.

Kẻ ngốc cũng nhìn ra được, tâm trạng của hắn khá tốt.

Tô Mộc tò mò: “Anh có vẻ rất quan tâm tới Tô Bạch? Đúng rồi, vào lần đầu chúng ta gặp mặt, tại sao anh lại trông giống Tô Bạch trong mắt em?”

“Lúc đó em đã ước, hi vọng rằng ta sẽ vui vẻ hạnh phúc.” Nhắc tới việc này, hắn cúi xuống hôn lên môi cô, một lát sau hắn mới rời môi và nói: “Nhưng khi đó ta chưa có tình cảm với em, ta muốn cho em một ơn huệ.”

“Ơn huệ gì?”

Lần này sắc mặt của hắn hơi kỳ quái: “Để em chết dưới tay người đầu tiên em động lòng.”

Tô Mộc rất ngạc nhiên, nhưng cô nghĩ lại một hồi, lần đầu tiên gặp gỡ Tô Bạch, cô không biết Tô Bạch ghét mình, tới khi muốn một cái kết quả là gả cho anh trai, cô dường như... Đúng là có thiện cảm với Tô Bạch.

Vì vậy đây là nguyên nhân Tử Thần đặc biệt “quan tâm” tới Tô Bạch, hắn muốn đích thân giam giữ linh hồn của Tô Bạch mãi sống, nếu để người khác xử lý, không dám đảm bảo Tô Mộc ở thị trấn sẽ thấy được.

Tô Mộc thấy sắc mặt hắn không tốt, lập tức “ai da” một tiếng, ôm lấy hắn nói: “Anh cứ yên tâm đi, người mà em thích nhất bây giờ chính là anh!”

Tử Thần vươn tay ôm lấy eo cô, gương mặt băng tuyết lại bị hòa tan lần nữa.

“Nhưng mà...” Tô Mộc khó hiểu: “Dù anh đi bắt linh hồn của Tô Bạch, làm sao mà quay lại lâu như vậy?”

“Ta muốn tặng quà cho em nên trì hoãn thời gian.” Hắn nghiêm túc chọn quà, vì thế Tô Bạch mới thừa cơ chạy thoát.

Tô Mộc lập tức kìm ném sự tò mò và vui vẻ: “Anh muốn tặng em cái gì?”

Trong tay hắn xuất hiện một bó hoa và đưa tới trước mặt cô: “Ta nhớ em từng nói không thích hoa màu đỏ nên ta mang về một bó hoa màu trắng, em có thích không?”

Tô Mộc đờ ra.

À thì...

“Bó hoa” màu trắng này... Nói đúng hơn là dùng không biết bao nhiêu xương tay trắng noãn ghép thành một “bó hoa“... Nhìn màu trắng hoãn mỹ và xương tay hoàn hảo như vậy, thật khiến người ta không thể không cảm động nha.

Cho dù nói như vậy cũng không lừa gạt được bản thân mình đâu!

Tô Mộc ngẩng đầu thấy hắn đang mỉm cười chăm chú nhìn mình, thấp thoáng còn có thể nhận ra được hắn hơi khẩn trương.

“Em... Rất thích...” Cô cứng đờ nở một nụ cười, cứng đờ nhận lấy “bó hoa” này.

Khi cô được hắn hôn lần nữa, trong lòng cô bối rối nghĩ, hay là... Lần sau cô nên nói là cô bị dị ứng với phấn hoa nhỉ?

Hoàn TG3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.