Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!

Chương 298: Chương 298: Trẫm và tướng quân cùng nhau cởi chiến bào (28)




Editor: @Thụy Mặc

Beta: @Aki Re

Bầu không khí nhất thời yên tĩnh.

Khóe môi Tần Thú khẽ động, không nói được nụ cười này là giễu cợt hay là có ý khác: “Đây là cách nói thú vị nhất mà ta từng nghe.”

Hắn từng nghe người khác nói hắn là ác ma, nói hắn là biến thái nhưng đây là lần đầu nghe được người khác nói hắn là... Thần.

Cái từ này nghe có vẻ rất thiêng liêng cao thượng, thật là làm cho người ta không thể nào nghĩ tới hắn.

“À...” Tô Mộc qua loa lên tiếng, cô thu hồi tầm mắt đang nhìn hắn và cảm thấy có lẽ mình bị teo não nên mới nói nhiều như thế với cái tên giết người không chớp mắt này. Nhưng mà cô cũng hoàn toàn không cảm thấy mình nói sai.

Bất kể là thể loại thần linh nào đều được sinh ra từ ước ao của con người về những gì họ không thể làm được. Thần Ánh Sáng tồn tại trong tín ngưỡng của người sống ngoài ánh sáng, Thần Bóng Tối tồn tại trong tín ngưỡng của người sống trong bóng tối, đây không phải là chuyện hiển nhiên ư?

Đứa trẻ mà ta đặt trong tủ lạnh: 【 Tiểu Hung, mấy câu nói này thật sự khiến ta cảm thấy ngươi là đại trí nhược ngu* (′???`) 】

* Đại trí giả ngu (大智若愚): người có tài thường trầm tĩnh, khiêm tốn nên trông bề ngoài có vẻ đần độn.

Xin hãy để lại hai từ đại trí (trí tuệ) và vứt đi hai từ nhược ngu (giả ngu), cảm ơn.

Tô Mộc bình tĩnh chửi bậy thì đột nhiên cảm thấy đau ở cổ, cô ngước lên và thấy Tần Thú cầm một miếng bông gòn thấm cồn iốt lau vết thương trên cổ cô.

Chỉ có điều... Người này lại không biết cách khống chế sức mạnh!

“Đau đau đau!”

Tần Thú vừa nghe được tiếng hét quen thuộc của cô thì gắt gỏng cảnh cáo: “Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn dám hét to như vừa rồi thì ta sẽ lập tức vặn gãy cổ ngươi.”

Tô Mộc cắn môi, nước mắt đầm đìa, thầm nghĩ hắn không biết làm thì để cô tự ra tay có được không?! Nhưng mà cô không dám chống lại cái tên tính tình thất thường này, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào màn hình phát sóng trực tiếp để dời đi sự chú ý của mình.

Gió thổi lạnh cái mông: 【 Ôi, Tiểu Hung giống như là tiểu tức phụ bị nhà địa chủ bắt nạt. 】

Gió thổi lạnh cái trứng: 【 Giống như là tiểu tức phụ bị nhà địa chủ bắt nạt. 】

Gió thổi lạnh cái JJ: 【 Tức phụ! 】

“Này.” Tần Thú hỏi: “Ngươi tên gì?”

“Tức phụ!” Tô Mộc nhìn màn hình theo bản năng mà nói ra, đợi đến khi cô tỉnh táo lại thì lập tức chớp mắt nhìn người trước mặt. Hắn vừa mới... Hỏi gì đấy?

Tần Thú nhíu mày: “Tức phụ... Cái tên thật kỳ quái.”

Ngươi tên cầm thú không phải càng kỳ quái à?!

Ở Tây Nguyên năm 3058 đều dùng “Trượng phu”, “Thê tử” hoặc là “Đối tượng giao phối” để gọi bạn đời của mình. Mấy từ như “Lão công”, “Lão và”, “Tức phụ” đã biến mất trong chữ cổ từ lâu.

“Bịch” một tiếng, Tần Thú vừa dán băng keo cá nhân lên cổ cô, Tô Mộc lập tức hét một tiếng: “Đau!”

“Tức phụ, ngươi có tin ngươi lại kêu lần nữa ta sẽ ném ngươi ra ngoài thành rác thải vũ trụ không?” Vì hai từ mở đầu mà lời nói đầy sức uy hiếp như thế đã không còn sức uy hiếp như vậy nữa.

Tần Thú không xác định nghĩ không biết là vì ảo giác hay là tên của cô có chỗ nào kỳ quái.

Tô Mộc hơi run người, cô cẩn thận nói: “Chuyện đó... Ta không phải tên tức phụ, ta tên...”

“Ngươi đùa bỡn ta?” Hắn âm u ngắt lời cô.

Trên đầu Tô Mộc bay qua một chuỗi dấu ba chấm, cô nở nụ cười thật tươi và nói: “Sao ta lại có thể đùa bỡn tướng quân chứ? Đúng vậy... Ta tên là tức phụ, ừm, không sai...”

Giờ phút này sắc mặt của tướng quân đại nhân mới tốt hơn chút, cảm giác ngột ngạt thả ra ngoài cũng không còn mãnh liệt như vừa rồi.

Lúc này A Đại đã tới trước cửa rồi gõ cửa báo cáo: “Tướng quân, quân địch đã rút lui.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.