Editor: @Thụy Mặc
Beta: @Aki Re
“Ít ra... Cũng có chút thịt.” Tần Thú bình tĩnh đi tới cạnh bàn rót một ly nước và nói tiếp: “Mặc dù là loại nhỏ không khiến người ta sinh ra dục vọng được.”
Khi hắn tránh ra, Tô Mộc cũng chú ý tới cửa kính phòng tắm, hơn nữa còn thấy được bóng dáng mình từ cửa kính.
Gân xanh trên trán giật giật, cô cầm lấy gối đầu ném qua: “Tần thú!!! Ngươi cái tên khốn khiếp!!!”
“Cảm ơn ngươi đã khen.” Tần Thú ngồi trên ghế ưu nhã giơ tay tiếp được gối đầu cô ném tới, hắn không nhanh không chậm mà cười nói: “Ta cũng không so đo về việc hai mắt ta bị ô nhiễm nữa.”
Tô Mộc hoàn toàn phát điên, cô để chân trần nhảy xuống giường và nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt hắn: “Ngươi cố ý!!! Ngươi đã nói không nhìn lén ta thay quần áo!”
“Ta không có nhìn lén.” Tần Thú tỉnh rụi đánh giá quần áo của mình trên người cô, chỉ là một chiếc áo khoác cũng đã sắp che khuất đầu gối của cô. Cái áo này quá rộng đối với cô, cô mặc nó không vừa người mà trái lại có cảm giác trống rỗng, làm cho cơ thể của cô trông càng nhỏ xinh hơn. Nhưng cũng khiến người ta không khỏi suy nghĩ xa xôi rằng thân thể nhỏ bé này của cô có thể chịu được mức độ “tàn phá” của đàn ông đến cỡ nào, trong mắt Tần Thú hiện lên tia sáng u ám: “Ta nhìn một cách quang minh chính đại*.”
* Quang minh chính đại: ngay thẳng, không mờ ám.
“Ngươi!” Tô Mộc duỗi tay chỉ vào hắn, khuôn mặt nhỏ bị chọc tức đến mức đỏ bừng, nghĩ tới mình đã tung hoành trong giới tao thoại* nhiều năm lại không ngờ có một ngày bị người lừa gạt nhìn hết thân thể, cô nhất thời tức giận đến mức không nói nên lời, chợt nghĩ mình cứ chết đi rồi sống lại là được rồi!
* Tao thoại: những lời nói cợt nhả.
Tần Thú đột nhiên nắm lấy tay cô và kéo cô ngồi lên đùi mình, sau đó hắn vươn một tay nâng cằm cô lên, hắn vừa nhìn thấy lửa giận trong mắt cô thì càng sung sướng nở nụ cười: “Nhóc lùn, ngươi giận cái gì?”
“Ngươi nhìn hết người ta!”
“Không phải ngươi cũng đã nhìn hết cơ thể của ta rồi sao?”
Cô chợt im miệng, sau đó nói tiếp: “Vậy, vậy người có hại cũng là ta! Ta cũng không muốn nhìn hết cơ thể của ngươi!”
“Ta biết.” Hắn cười tươi hơn, khóe mắt cong lên, giọng nói lại lạnh hơn: “Ngươi muốn chạy trốn.”
Nhiệt độ trong phòng bỗng như giảm đi vài độ, dù nói là có gió thổi tuyết bay cũng có người tin.
Đừng để bị lừa gạt bởi dáng vẻ này của Tần Thú, hắn là một tên giết người không chớp mắt.
Tô Mộc rùng mình, thuộc tính chân chó lại chạy ra ngoài, cô mỉm cười nịnh nọt: “Ta... Sao có thể muốn chạy trốn chứ? Đó không phải vì thấy nóc nhà bị dơ nên ta muốn quét dọn vệ sinh một chút giúp tướng quân à.”
“Ngươi thích quét dọn vệ sinh?”
“Đúng vậy, ta thích quét dọn vệ sinh!” Tô Mộc trịnh trọng nói: “Ta nhiệt tình yêu quý lao động, lao động khiến ta vui vẻ, khiến ta tìm được ý nghĩa sống sót!”
Tần Thú khen ngợi gật đầu: “Tốt lắm.”
Tốt cái gì mà tốt?
Bị lây nhiễm đức tính truyền thống yêu quý lao động tốt đẹp của cô của cô rồi à?
Tần thú mở màn hình liên lạc: “A Tam, ngươi tới đây một chuyến.”
“Vâng, tướng quân.”
Tô Mộc nhìn màn hình tắt đi, cảm giác không ổn: “Tướng quân... Ngươi gọi vị mỹ nử tỷ tỷ này tới đây làm gì?”
“Cô ấy tới rồi ngươi sẽ biết không phải sao?” Tần Thú điềm đạm mỉm cười vỗ đầu cô, có thể nhìn ra được tâm tình của hắn không được tốt lắm.
“Lạch cạch” một tiếng, Tô Mộc đột nhiên nhìn thấy trên cổ chân mình mới xuất hiện thêm một cái vòng đeo chân làm bằng bạc, trên vòng còn treo một cái chuông nhỏ, cô mơ màng nhìn Tần Thú.