Editor: @Thụy Mặc
Beta: @Aki Re
Số 38 chậc chậc hai tiếng: “Nghe ngươi nói rõ ràng mạch lạc như vậy, ta cứ tưởng ngươi là ngốc bạch ngọt* không hiểu gì hết đó.”
* Ngốc bạch ngọt: chỉ những người ngây thơ ngốc nghếch vô tư không rõ những chuyện xung quanh chỉ biết bản thân mình.
“Ngươi mới là ngốc bạch ngọt!” Tô Mộc giận dữ: “Đây không phải chuyện rất dễ hiểu à? Tô Mặc Thư là anh cùng cha khác mẹ với ta, ta và hắn không thân thiết bằng ta và ông anh trai ngu ngốc kia của ta. Dù cho ta chạy tới đứng bên phía Tô Mặc Thư, hắn cũng sẽ không tin có hiểu không?”
Huống chi người ta còn là nam chính, nam chính mà, trong lòng hắn chỉ có một mình nữ chính, Tô Mộc chưa bao giờ nghĩ người ta sẽ đặt đứa em gái này vào trong lòng.
Số 38 không hiểu hỏi tiếp: “Vậy ngươi còn vui vẻ mở miệng một cái là đại ca, ngay cả làm nũng cũng tự nhiên như vậy?!”
“Đây thì tính là cái gì?” Tô Mộc đứng lên và phủi bụi trên váy, thuận miệng nói ra: “Nếu hắn muốn đóng vai thành hình tượng một người anh thân thiện đáng mến, vậy ta sẽ cùng hắn diễn kịch mà đóng vai nhân vật một đứa em gái đáng yêu là được. Dù sao cũng không có hại đối với ta, ngươi nhìn đi, không phải ta đã lấy được bộ chuyển đổi không gian đi từ tinh cầu Liên Bang đến tinh cầu Hắc Động à?”
“Không nhìn ra được, ngươi cũng là một người lòng dạ đen tối...” Số 38 nói xong thì lập tức xé một bịch đồ ăn vặt yên tâm xem diễn, hắn có linh cảm rằng cốt truyện trong thế giới này sẽ xuất sắc không giống bình thường.
Tô Mộc quan sát hoàn cảnh xung quanh, cô đang lo lắng nên chuồn ra bằng cách nào, kết quả cửa sau lại mở ra, một hàng nữ nhân ánh mắt vô thần mặc đồng phục tương tự đi ra... Nên nói là người máy nữ.
Hai mắt bọn họ nhìn thẳng, đi ngang qua Tô Mộc và hướng tới cánh cửa phía trước.
“Có rồi!” Tô Mộc xoay người máy nữ bị cô đè trên mặt đất lại, lột đồng phục của nó ra và mặc lên người mình, sau đó nhét người máy ra sau cánh cửa, cô làm xong toàn bộ rồi vội vàng đuổi theo sau nhóm người máy đó, xếp vào vị trí cuối cùng.
Như dự đoán của cô, trên tinh cầu Hắc Động, dù chỉ là một khách sạn cũng không dễ chọc. Cô chỉ đi theo sau đám người máy này đã thấy trên đường phố có vài người mặc quân phục màu xanh lá sẫm, trên lưng còn đeo súng qua lại.
Cô không biết mấy người lính này có phải thuộc quân đội duy trì trật tự trên tinh cầu này không, hay là do ông lớn nào đó mang đến, cô không dám hỏi, cô chỉ dự định chờ ít người hơn và lẻn ra ngoài. Bây giờ cốt truyện chưa bắt đầu, Quý Tư Tư vẫn chưa bị vai ác trong thế giới này tra tấn, cô phải chuẩn bị đưa Quý Tư Tư đi ngay khi Quý Tư Tư rớt xuống trên tinh cầu Hắc Động.
Tuy nhiên, tiến triển lại ngoài dự kiến của Tô Mộc. Cô vốn tưởng rằng sẽ có một chỗ không có người trông coi, nhưng mà mỗi hai ba mét trong khách sạn này lại có một người đàn ông cầm súng đứng coi, cô không có cơ hội chạy!
Hay là... Truyền tống không gian lần nữa nhỉ!
“Năng lượng chưa được phục hồi, tạm thời không thể truyền tống không gian, hãy kiên nhẫn chờ đợi.”
Tô Mộc nghe thấy tiếng máy móc quanh quẩn liên tiếp trong đầu, khóe miệng giật một cái, cái nhẫn cũ nát này còn có kỹ năng CD!
Không lâu sau, hàng ngũ người máy thật dài đã đi tới một căn phòng khách và đứng đối diện với một chiếc ghế sô pha, đứng rất thẳng hàng, đương nhiên đứng cuối vẫn là Tô Mộc căng thẳng tột độ.
Một gã đàn ông mập mạp nịnh nọt cười nói với người đàn ông ngồi trên sô phá: “Tướng quân, đây là toàn bộ người máy phục vụ của khách sạn chúng tôi.”
Người đàn ông trên sô pha đang lau khẩu súng của mình bằng một chiếc khăn tay màu trắng.
Trên trán gã mập toát ra vài giọt mồ hôi lạnh.
Chỉ thấy người đàn ông không nói lời nào cũng tỏa ra sức áp bách mạnh mẽ kia có gương mặt đẹp trai như dùng dao khắc, tất nhiên là ngoại hình của hắn hoàn toàn tuyệt mỹ, nhưng mỗi người đối mặt với hắn đều sẽ không chú ý tới vẻ bề ngoài của hắn.