Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!

Chương 106: Chương 106: Tử Thần tới (29)




Editor: -Jenny-

Beta: Aki Re

Đầu Tô Mộc đầy dấu chấm hỏi, có phải là khán giả của cô không yêu cô?.

Lời này cũng không đúng. Trên thực tế, mỗi khi phòng phát sóng trực tiếp do Tô Mộc phụ trách đều thu hút rất nhiều khán giả đến xem, phần lớn vì cô là một người độc đáo luôn có thể cùng các nhân vật phản diện BOSS dây dưa không rõ.

Kỳ thật, rất nhiều người tới xem chương trình phát sóng trực tiếp của cô, nhưng là không thật sự đến để xem cô, mà đến để xem người nam nhân của cô.

Mặc dù sự thật quá tàn khốc, nhưng điều này thật sự đúng......

Tô Mộc vẫn không biết điều này thật sự có tốt hay không.....

“Cô không muốn chịu trách nhiệm với tôi?“.

Tô Mộc hồi phục lại tinh thần, cô nhìn Tô Bạch trước mặt, hắn từ trước đến nay đều dùng gương mặt không cảm xúc, muốn từ gương mặt hắn tìm ra thứ gì đó rất rõ ràng đều không thành công, cô tổng thể không thể giải thích được, nhạy cảm phát hiện ra cảm xúc hắn đang biến hóa.

Xong rồi..... Cô giống như đã thực sự nhận ra được mình là tra nữ *?

*tra nữ: người phụ nữ tồi tệ

Tô Bạch thật lâu không có nhận được câu trả lời của cô cũng bắt đầu trầm mặc. Sau một lúc, hắn mới dùng âm thanh bình tĩnh nói:“Cô không muốn chịu trách nhiệm với tôi, như vậy tôi sống trên thế gian này cũng không còn ý nghĩa gì?“.

Bỗng nhiên Tô Mộc nhìn thấy ánh sáng lạnh xẹt qua mắt, cô vội ôm lấy cánh tay Tô Bạch, bị sốc hỏi:“ Anh lấy được con dao này ở đâu?“.

“ Nhặt.” Tô Bạch rất bình tĩnh, “ Cô không cần cản tôi, thân thể của tôi đã không còn trong sạch, cô không chịu trách nhiệm với tôi, tôi không còn mặt mũi nào sống trên thế gian này“.

Này!

Ngươi không cần dùng gương mặt than để nói đến việc tự tử như vậy, thực sự rất là kì lạ có được không!?.

Tô Mộc đương nhiên dù có nói cái gì cũng không thể buông tay, cô không nghĩ Tô Bạch trước đây là người có suy nghĩ tiêu cực như vậy, càng không nghĩ tới chính mình tùy tiện lại gián tiếp hại một mạng người, cô vội la lên: “ Em cũng là có khổ tâm, vì lợi ích của anh, anh mau buông con dao xuống, suy nghĩ lại thật tốt, chỉ cần anh dựa vào cơ sở phần cứng và phần mềm của mình, về sau anh muốn loại nữ nhân nào chịu trách nhiệm đều được. Có rất nhiều nữ nhân muốn chịu trách nhiệm với anh a! Anh không cần tự tử ở nơi này chỉ vì cây lệch tán là em!“.

Cô đều đã đem chính mình ví như cây lệch tán, có thể thấy được cô đang thật sự rất bối rối.

Tô Bạch không có ý định bỏ con dao xuống:“ Nếu tôi đối với cô đã không còn quan trọng, vậy cô liền không cần phải quan tâm sống chết của tôi.”

“Tô Bạch!” Tô Mộc muốn cướp con dao trên tay hắn, “Anh không cần xúc động như vậy a! Chúng ta còn có thể từ từ thương lượng lại!“.

Tô Bạch một tay ấn bả vai Tô Mộc, không cho cô đứng lên, lợi dụng chiều cao của mình hắn giơ tay còn lại cao lên, Tô Mộc ngồi trong lòng hắn, muốn lấy con dao cũng tốn công vô ích.

Cô nóng nảy, chỉ có thể bất lực nói:“ Được rồi, em sẽ chịu trách nhiệm với anh! Anh mau buông dao xuống đi!“.

“Đừng lừa gạt tôi.” Tô Bạch là một người vô cùng thận trọng, dao chưa buông trước tiên đã xác nhận một câu.

Tô Mộc chỉ có thể theo hắn nói:“ Em thề, em không lừa anh, nếu em lừa anh, em liền...... em liền..... em liền vĩnh viễn bị ngực phẳng!“.

Có được sự đảm bảo, Tô Bạch tính bướng bỉnh muốn tự sát lập tức biến mất, hắn hạ cánh tay cầm dao xuống. Tay hắn đặt lên lưng cô, Tô Mộc bắt đắc dĩ dựa vào lòng ngực của hắn, lắng nghe hắn thì thầm:“ Nói đi, chỉ cho phép cô chịu trách nhiệm với một mình tôi.”

Gương mặt Tô Mộc cọ cọ ngực hắn” Ân” một tiếng lại thở dài cùng với trái tim mệt mỏi.

Chợt” Bang” một tiếng, một cuốn sách đột nhiên rơi xuống đất.

Khi Tô Bạch muốn nhặt lên, Tô Mộc đã nhanh tay hơn nhặt lên, chỉ thấy tiêu đề của cuốn sách là [ Phương pháp học theo đuổi gái cấp tốc trong vòng một ngày ], cô tiện tay mở một trang có nếp gấp, tiêu đề chỉ có ba chữ, “Khỗ nhục kế”, phía dưới còn viết: Dùng tình cảm để cảm động, dùng lý lẽ để thuyết phục, thật sự không cần dùng dao làm tổn hại chính mình.

Nga, đây là một cuốn sách Trung Quốc.

Tô Mộc ngước mắt, mặt không cảm xúc giống với gương mặt của Tô Bạch.

Tô Bạch không chút hoảng loạn chột dạ chút nào, như kiểu không có gì bị hủy hoại bởi ta, hắn nói:“ Nội dung trên cuốn sách này quả thực là rất tốt“.

“ Vậy cho nên?” Tô Mộc cắn răng hỏi, cô lấy tay này đập lên tay kia, chỉ sợ cô liền không thể khống chế chính mình.

Tô Bạch lại nói tiếp:“ Chỉ có khung xương của cô mới có thể hấp dẫn tôi.”

“..... Nói tiếng người!“.

“ Những kiến thức trong cuốn sách này tôi chỉ áp dụng với cô.”

Tô Mộc trầm mặc, đột nhiên cô không thể hiểu được chuyện này là như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.