Editor: Thụy Mặc
Beta: Aki Re
Trong mỗi bộ phim kinh dị phương Tây đều sẽ có một mỹ nữ ngực lớn, sau lưng lại là đồ đê tiện diêm dúa, đây là tiêu chuẩn của một bộ phim kinh dị, ý nghĩa tồn tại của kiểu nhân vật này là bán da thịt trong phim để cung cấp phúc lợi cho khác giả.
Tô Mộc thử dò xét hỏi: “Vậy là... Cậu cảm thấy nhân phẩm của Aggie không tốt nên mới giết cô ta?”
“Đương nhiên không phải?”
“Hả?”
Thomas “chậc” một tiếng, nói: “Aggie cô ta thích dụ dỗ đàn ông thì mặc kệ, nhưng cô ta lại dụ dỗ Angus và Briand trước rồi sao đó mới tới dụ dỗ tôi, tôi rất khó chịu, điều đó khiến tôi cảm thấy sức hấp dẫn của tôi không đủ.”
Vậy mà là vì lý do này.
Cũng đúng, Thomas có thể phát điên giết nhiều người như vậy, hắn làm gì có tư tưởng “Vì dân trừ hại” đây?
“Adele thì sao?” Tô Mộc tiếp tục hỏi: “Adele còn từng cứu tôi, vậy thì chứng minh lòng dạ cô ấy không xấu, cô ấy không có chỗ nào đắc tội với cậu nhỉ?”
“Adele... Cũng chỉ là ả đàn bà gian xảo.” Thomas cười khẩy: “Để có được học bổng, cô ta không ngần ngại bán thân mình, còn tới bệnh viện phá thai rất nhiều lần. Tô, cậu vẫn chưa biết đúng không, trước khi Adele và Briand công khai ở bên nhau, Briand đã có bạn gái chính quy, sự thật chứng minh rằng, Adele cũng không phải người tốt lành gì.”
Tô Mộc không ngờ rằng sau lưng Adele còn có chuyện cũ như vậy, nhưng Adele đã cứu cô là sự thật, cô không biết nên đánh giá như thế nào.
Thomas lại liếc mắt nhìn Tô Mộc, lắc đầu nói: “Tô, so với chúng tôi, cô vẫn còn giống như một đứa trẻ, cô không biết bản chất con người đen tối thế nào, bởi vì cô chưa bao giờ tiếp xúc qua những thứ này, cô rất sạch sẽ, đây là đặc điểm mà tôi hâm mộ nhất ở cô.”
“Đúng vậy, tôi có nhất nhiều điều vẫn chưa hiểu rõ.” Tô Mộc mím môi, lại hỏi: “Vậy còn Thái Sa? Sau lưng cô ấy có chuyện cũ nào không muốn người khác biết sao?”
Thái Sa là nữ chính, cô không cho rằng trên người nữ chính sẽ có vết nhơ, nhưng mà Tô Mộc đã quên, trong phim kinh dị Âu Mỹ, vai chính nào cũng sẽ có tội lỗi.
Thomas cười một tiếng, nói: “Thái Sa là một cô gái tốt, trên người cô ta không có vết nhơ nào cả, ngoại trừ lúc thi cử, vì trợ cấp cho gia đình, cô ta đã thu tiền để giúp người khác gian lận, nhưng vì cô ta sơ xuất làm người gian lận bị phát hiện, người kia không chịu được áp lực nên đã nhảy lầu tự sát, tử vong tại chỗ.
“Việc này...”
“À, quên nói, người nhảy lầu kia còn đè chết một người qua đường.” Thomas cười: “Thật không may, người qua đường kia là cha tôi.”
Tô Mộc: “...”
“Thành thật mà nói, ban đầu tôi dự định giữ Thái Sa lại đến cuối mới xử lý, chỉ là không biết tại sao lúc ở nhà thờ cô không chết, người chết lại là Thái Sa.” Thomas sờ cằm: “Có lẽ là... Tử Thần đoán sai tế phẩm mà tôi hiến cho hắn?”
Tô Mộc nghe vậy liền ngẩn ra, sau đó hỏi: “Cậu nói Tử Thần đoán sai tế phẩm là có ý gì?”
“Ý nghĩa trên mặt chữ đấy.” Thomas nói không do dự: “Tô, cô thông minh như vậy thì chắc là phát hiện ra thị trấn này rất quái dị đúng không. Người dân trong thị trấn này không có ai là người, mà là một số lệ quỷ giết người và quái vật ăn thịt người, chủ nhân của thị trấn này là Tử Thần. Cách đây không lâu, tôi đã đồng ý thực hiện một ước nguyện của Tử Thần, đó là tôi sẽ mang con mồi đến cho ma quỷ trong thị trấn, và cũng sẽ hiến tế cho Tử Thần, một cô gái phương Đông, đúng thật là tế phẩm hiếm có, không phải sao?”