Editor: Thụy Mặc
Beta: Aki Re
Nếu Tử Thần biết thêm một chút kiến thức về phương Đông, hắn nhất định sẽ biết câu nói “Tự vác đá nện vào chân mình”, hơn nữa chắc chắn bây giờ sẽ tràn đầy cảm động, đối mặt với sự nghi ngờ và không tín nhiệm của Tô Mộc, hắn có một loại im lặng nguy hiểm.
Tô Mộc thấy hắn không nói chuyện, cô vô cùng tức giận nói tiếp: “Nói đi, rốt cuộc ngài muốn xử lý tôi như thế nào?”
“Ta...” Tử Thần bỗng dừng lại, sau một hồi, hắn giống như đã có quyết định và nói: “Ta muốn cái giá mà ngươi phải trả là... Tự do.”
“Tự do của tôi?” Tô Mộc vốn nghĩ mình sẽ bị mất một cánh tay, hoặc là bị hắn chôn trong bãi tha ma đầy thi thể thối rữa khắp nơi, lại không ngờ rằng hắn muốn tự do của cô, tất nhiên là cô sững sờ một lúc mới đưa ra thắc mắc: “Ngài muốn tự do của tôi làm gì?”
“Không làm gì cả.” Tử Thần thản nhiên nói: “Chẳng qua là muốn ngươi ở lại thị trấn này, với tư cách là Tử Thần của ta, chỉ cần con người chưa hết sợ hãi cái chết, chỉ cần ta chưa biến mất khỏi thế giới này, ngươi mãi mãi là người nhà của Tử Thần, cũng là người duy nhất có thể đạt được sự bất tử để ở bên cạnh Tử Thần.”
Bất tử, đây là từ ngữ có thể khiến con người xua như xua vịt, cũng có thể nói là từ ngữ mà mọi người đều ngóng trông nó.
Nhưng Tô Mộc lại chưa bao giờ nghĩ về việc có được bất tử.
Cô tiến lên một bước, băn khoăn nói: “Khoan đã, Tử Thần, tôi cũng không muốn...”
“Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ làm... Bạn trai của ngươi, cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi.”
“Mấu chốt không phải cái này!”
Nhưng Tử Thần đã chọn không nghe lời cô, biến mất trong màn sương đen.
Đứa trẻ mà ta đặt trong tủ lạnh: [Bất tử nha, một từ làm người ta cảm thấy mê muội đó ( ̄ω ̄ヘ)]
Gió thổi lạnh cái mông: [Nhưng mà bất tử thật sự tốt đẹp như trong tưởng tượng của người thường sao?]
Tên sát thủ này không ấm áp: [Đối với người thường mà nói, thứ mà bọn họ không đạt được đương nhiên là tốt đẹp.]
...
Tô Mộc không hiểu vì sao bầu không khí giữa đám người xem kịch này đột nhiên trở nên nặng nề, cô còn đang rầu rĩ chuyện của mình, dù nói gì đi nữa, cô cũng không muốn bị nhốt trong cái nơi không thấy ánh mặt trời này.
Ngay lúc này có bóng dáng của một người đàn ông đến từ nơi xa, hắn chạy tới cầm lấy tay Tô Mộc, quan tâm hỏi: “Có ổn không?”
Là Tô Bạch.
Từ trước đến nay hắn có thói ở sạch, luôn luôn giữ vẻ ngoài thanh lịch quý phái của mình. Nhưng hôm nay hắn không do dự chút nào mà bước xuống hồ nước cạn, cầm lấy tay cô.
Tô Mộc lấy lại tinh thần, cô nghĩ tới vì mình mà Tô Bạch cũng phải bị nhốt ở thị trấn này, cô liền khó chịu: “Tô Bạch... Tử Thần muốn giam cầm em ở trong thị trấn này, còn nói muốn giam cầm cả anh, em không đánh lại hắn, phải làm sao bây giờ?”
“Đừng buồn.” Tô Bạch vươn tay nhẹ nhàng vuốt mặt cô: “Không sao cả, em ở đâu thì anh sẽ ở đó, không thể rời khỏi nơi này cũng không sao, chỉ cần là nơi có em, anh sẽ không cảm thấy cô đơn.”
Tô Mộc nghe vậy, tuy cô rất cảm động, nhưng cô vẫn phá hỏng bầu không khí và hỏi một câu: “Những lời này được viết trong “Phương pháp tán gái cấp tốc trong một ngày” đúng không?”
Hắn thành thật trả lời: “Câu cuối cùng không phải.”
“Vậy cũng được...” Tô Mộc khịt khịt mũi: “Lời tỏ tình này của anh coi như tạm thời qua cửa.”
“Anh rất vinh dự nhận được sự chấp thuận của em.”
“Nhưng mà...” Tô Mộc còn sợ hãi nói: “Em không thích những bộ sưu tập chân tay và làn da của anh, đúng rồi, còn có những thứ dính cây rong dưới nước, em cũng không thích cái này.”
“Vậy em thích gì?”
“Việc này... Đơn giản nhất đi, đưa một bó hoa là được rồi.” Nhớ tới cái miệng to như chậu máu của hoa ăn thịt người, cô vội bổ sung một câu: “Em không muốn hoa đỏ!”
“Được thôi, anh nhớ rồi.” Tô Bạch giương môi, duỗi tay ôm cô vào lòng, hắn thì thầm: “Cho dù trên thế giới này không còn ai, chỉ cần là ngày có em, ngày hôm đó sẽ là ngày tuyệt vời nhất.”
Tô Mộc không nói gì.
Cô rũ mắt mê mẩn nhìn mặt nước.
Mặt hồ phản chiếu hình ảnh một cô gái mặc váy trắng, dần dần bị cánh chim của kẻ mặc áo đen bao phủ lại.
Mà chủ nhân của chiếc áo khoác đen, cúi đầu dưới mũ choàng màu đen, nhẹ nhàng hôn vào giữa ấn đường của cô.