Editor: @Thụy Mặc
Beta: @Aki Re
Hắn dùng câu khẳng định.
Cánh tay rũ bên người Tô Một lung lay, trong lúc hoảng hốt, cô có một loại ảo giác mình đang lừa gạt tình cảm của thiếu nam ngây thơ.
Tử Thần thu gặt mạng sống sẽ là thiếu nam ngây thơ?
Đây chắc chắn là ảo giác!
“Ta hiểu rồi.”
Tử Thần bỗng lùi lại một bước, mũ choàng màu đen rũ xuống, gần như khiến toàn bộ “khuôn mặt” của hắn bị che giấu trong bóng tôi. Mà lúc này, hắn cũng thực sự làm người ta nhớ tới thân phận Tử Thần của hắn.
Một cỗ khí tức hắc ám bao quanh người hắn, màu đen dày đặc này chỉ khiến người ta nghĩ đến nỗi cô đơn không có sự sống, cũng khiến người ta bất giác lùi lại một bước để giữ một khoảng cách với hắn, không ai sẽ muốn tự mình đi thử cảm giác bị áp bách chết người này, xem thử nó mang lại sự tuyệt vọng như thế nào.
Tô Mộc cho rằng mình phải chết tại chỗ này, hiếm khi cô không có ý muốn trốn tránh, mà giống như được thứ gì đó thôi thúc, bảo cô từ bỏ nhiệm vụ của thế giới này, trực tiếp game over cho rồi.
Nhưng cơn đau của cái chết thì không có.
Ngược lại chung quanh giống như là nổi lên một tầng sương đen mơ hồ, đồ đạc trong phòng chậm rãi tan thành bột phấn, biến mất trong không khí, những thứ khác cũng dần dần biến mất, rất nhanh cũng đến lượt vách tường và cửa sổ.
Tô Mộc ngạc nhiên nhìn Tử Thần im lặng, không hiểu tình huống này là gì.
Bắt đầu có gió thổi tới, áo choàng của Tử Thần lay động trong bóng tối, hắn nhỏ giọng nói: “Ta nói rồi, ta sẽ không làm tổn thương em.”
Căn phòng hoàn chỉnh bỗng biến mất như bột phấn.
Tô Mộc đứng trên đường cái, gió thổi rất mạnh, cô nâng tay che lại hai mắt, lại xuyên qua khe hở nhìn những tòa nhà hai bên đường dần biết mất như căn phòng vừa nãy, điều này khiến cô đột nhiên có cơn hoảng loạn không giải thích được, cô vội ngẩng đầu nhìn Tử Thần bay giữa không trung, sợ hãi kêu một tiếng: “Tử Thần đại nhân...”
“Trong sách của con người có nói, thích một người là phải làm cho cô ấy hạnh phúc.” Trong tay Tử Thần là cuốn < Phương pháp tán gái cấp tốc trong một ngày> từng bị Tô Mộc chửi bậy từ rất lâu, trang sách điên cuồng lật tung trong gió, nhưng Tử Thần không thèm nhìn một cái, sự chú ý của hắn luôn chỉ rơi vào một người: “Angel, không có ta thì em mới có thể hạnh phúc phải không?”
Trong lòng Tô Mộc ẩn ẩn rung động, cô không thể tin được rằng vị Tử Thần này... Lại sẽ vì hai từ “Hạnh phúc” mà trả lại tự do cho cô.
Sự im lặng của cô khiến giọng hắn đầy cô đơn, hắn nhẹ giọng nói: “Ta mong rằng... Angel của ta có thể hạnh phúc.”
Hoàn cảnh xung quanh đã hoàn toàn thay đổi, không còn tòa nhà, nhà thờ nổi bật nhất cũng không còn nữa, có thể nói là thị trấn này đã không tồn tại trong chốc lát, mà nơi này cũng chỉ còn là một vùng đất hoang đầy cỏ dại mà thôi.
Gió cuối cùng cũng ngừng.
Tô Mộc buông tay, nhìn lối ra nhỏ cách đó không xa.
“Angel của ta, em tự do.” Sau khi giọng nói trầm thấp như làn điệu Aria vang lên, bóng dáng Tử thần cũng biến mất như sương mù.
Tô Mộc sững sờ, chậm rãi cúi đầu che lại ngực mình, có chút buồn bã mất mát.
Cô cho rằng Tử Thần sẽ không hiểu được tình cảm của con người, nhưng liệu cô có sai không?
Nói ra hai từ “Buông tay” là điều mà rất nhiều người không thể làm được, nhưng hắn lại sẵn sàng buông tay để khiến cô hạnh phúc, tình cảm của hắn dường như cũng không ít hơn con người là bao.
Tô Mộc mím môi, tâm trạng có chút không thể tả được.
Nhưng ngay lúc này, giọng nói kia lại vang lên.
“Angel.” Giữa không trung xuất hiện một bóng dáng, đó là Tử Thần vừa rời đi lại quay lại.
Tô Mộc bất ngờ ngẩng đầu.
Hắn hỏi: “Nếu... Ta đồng ý làm cơ bắp trước ngực em lớn hơn, em sẽ bằng lòng ở lại thế giới của ta sao?”
Tô Mộc: “...”
Không, chỉ cần nghĩ tới việc hắn nói bánh bao nhỏ của cô là cơ bắp, cô cũng không muốn ở bên cạnh hắn, cảm ơn.
Câu trả lời của cô vẫn là im lặng.
“Ta... Ta hiểu rồi.” Bóng dáng của Tử Thần lại biến mất lần hai giữa không trung.
Trăng sáng ít sao, cuối cùng cũng không còn nhìn thấy hình bóng lại xuất hiện giữa không trung, có vẻ là hắn đã thực sự rời đi.
Tô Mộc cũng không rõ tâm trạng của mình lúc này như thế nào, tóm lại là vô cùng kỳ quặc, giống như là cô muốn ăn một miếng bánh kem, chỉ là miếng bánh kem đó lại rớt xuống đất, không thể ăn được khiến cô rất khó chịu.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, sự mất mát trong lòng càng lớn hơn.
“Tô Mộc!” Ai đó cầm đèn pin đi tới và nắm lấy cánh tay cô.
Tô Mộc ngẩng đầu, sau khi thấy rõ mặt người nọ, cô theo bản năng bắt lấy tay người nọ và ra một đòn ném vai xinh đẹp: “Ngài còn muốn quay lại nói ngực của tôi là cơ bắp à?!”
“Nha đầu thúi, em phát điên cái gì?! Em có biết anh đã tìm em bao lâu không?!” Tô Bạch té xuống đất xanh mặt, thẳng tay ném đèn pin tới.
Nhưng mà người đàn ông bắn súng rất chuẩn này lại hiếm khi có một lần ném trật, bởi vì cây đèn pin này chỉ cọ qua tóc cô và đập vào trên thân cây.