Editor: Aki Re
Hài tử ta phóng tủ lạnh:【 Tiểu Hung không cần phải sợ nha, dựa theo cốt truyện mà nói, ngươi chính là người chết thứ ba, hai người bị hại phía trước còn chưa có chết trước, ngươi vẫn an toàn nha (?????)】
Cô không hề cảm thấy mình được an ủi, cảm ơn.
Không biết có phải do tác dụng của tâm lý hay không, khi hoàng hôn loang lổ dưới bóng cây, cô tựa hồ nghe thấy từ nơi xa truyền đến âm thanh cưa điện, còn có tiếng bước chân kinh điển kia trong phim kinh dị BGM*, Tô Mộc kêu rên một tiếng, đeo cái ba lô Thái Sa vì cô mà mang đến, mở cửa xe liền chạy đi ra ngoài.
*phim kinh dị BGM: phim siêu nặng, yếu tim không nên xem.
Cô thở hổn hển đuổi theo Thái Sa cùng Thomas, Thái Sa cùng Thomas ngoài ý muốn nhìn cô, cô thở gấp nói: “Tớ nghĩ kỹ rồi, tớ muốn cùng đi với các cậu.”
Nếu không phải bởi vì cái thị trấn này nhiều lối rẽ trái rẽ phải khiến cô không nhớ kỹ đường đi thì cô đã sớm lựa chọn tự mình đi ra ngoài rồi, nhưng mà trời cũng sắp tối, thời điểm trời tối là sân nhà của kẻ cuồng giết người, đi loạn càng thêm nguy hiểm, cô quyết định qua đêm nay trước, ngày mai ban ngày lại đi tìm đường ra.
“Tô Mộc*, cậu đừng sợ.” Thomas vỗ vỗ bả vai Tô Mộc, “Liền tính ở nơi này thật sự có quỷ, tớ nghĩ người phương Đông cũng sẽ không hợp khẩu vị của bọn họ.”
*Trong tất cả lời thoại từ đầu thế giới thứ 3 đến giờ bạn bè chỉ gọi Tô Mộc là Tô “苏” nhưng Re cứ thấy kỳ kỳ nên đặt hẳn Tô Mộc ra cho đẹp.
“Ha hả......” Tô Mộc gạt bay tay Thomas ra, tỏ vẻ chính mình không thể lý giải trò đùa của người phương Tây buồn cười ở chỗ nào.
Lúc này, Thái Sa lại ngoài ý muốn nói: “Ở nơi đó có một nhà thờ.”
Tô Mộc vừa thấy, cách đó không xa có nơi cỏ dại mọc thành cụm, quả thật có một cái nhà thờ rách nát theo phong cách Gothic, chỉ đơn giản xem từ bên ngoài có thể nhìn ra cái nhà thờ này đã có chút lịch sử.
Thomas rất có hứng thú nói: “Chúng ta vào xem đi.”
“Được.” Thomas nói cái gì đều sẽ phù hợp với Thái Sa.
Tô Mộc lại dùng mặt vô biểu tình, “Không đi.”
Theo như kinh nghiệm không xem nhiều phim kinh dị lắm của cô, toà nhà có kiến trúc hiếm khi có người tới hỏi thăm nhất định không được đi, giống như trong phòng không có ai lại phát ra âm thanh, ở trong phim kinh dị này đều sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Bất quá Thomas lại không chịu buông tha cho cô như vậy, hắn trực tiếp nhìn Thái Sa nói: “Thái Sa, đều đã đi đến nơi này, đây cũng là thời điểm chúng ta phải trợ giúp Tô đáng thương thay đổi khuyết điểm nhát gan này.”
Thái Sa gật gật đầu.
Tiếp theo, hai người kia mỗi người chỉ cần dùng một bàn tay của Tô Mộc đã dễ như trở bàn tay đem Tô Mộc nâng lên.
“Uy!” Hai chân Tô Mộc hoảng loạn, người phương Đông nữ tính hơn so với người phương Tây, vốn dĩ cũng nhỏ xinh, cô lộn xộn cũng không thay đổi được sự thật chính mình tránh thoát không được, chỉ có thể kinh hoàng kêu, “Tớ không đi! Các câu muốn đi thì cứ đi! Mau thả tớ ra!”
“Bình tĩnh bình tĩnh, đừng khẩn trương.” Thomas cười sáng lạn như ánh mặt trời, “Hãy thư giãn, chúng tớ sẽ không hại cậu.”
Theo chân dài của Thomas cùng Thái Sa, Tô Mộc đã bị nâng vào nhà thờ tối tăm, chỉ trong nháy mắt này, cô liền cảm thấy nhiệt độ không khí thấp xuống không ít.
Ánh hoàng hôn mơ hồ từ hoa văn pha lê tiến vào, ánh sáng chiếu vào tàn tích đầy tro bụi trên sàn nhà theo bước chân người rơi xuống, liền có thể nhìn thấy bụi bay trong ánh sáng, lại ngẩng đầu, trên trần nhà cư nhiên còn có phù điêu, trên phù điêu có các nhân vật có cánh điêu khắc không đồng nhất, ánh mắt bọn họ đều tập trung ở dưới.
Lại theo ánh mắt nhân vật phù điêu nhìn xuống xem, trên đài cao phía trước, có điêu khắc một bộ xương khô dựa trên ghế màu đen, mặc một thân áo choàng màu đen ngồi, trên đầu bộ xương khô có đội mũ màu đen, hắn cầm trong tay một cái lưỡi hái dài màu đen, rõ ràng bộ xương khô không có tròng mắt, lại khiến người ngoài ý muốn có thể cảm thấy một cổ tử vong đang chăm chú nhìn.
- ----
Re: Edit + tra thế giới này cứ thót tim. Mình khá yếu tim về cái mảng kinh dị này. Chả dám edit vào ban đêm.