Editor: Aki Re
“Chính là......” Tô Mộc suy nghĩ một lát, tròng mắt vừa chuyển, cao hứng nói: “Đây là xưng hô tình yêu của ta đối với chàng! Chỉ có ta mới có thể kêu chàng như vậy! Chàng không cảm thấy, thời điểm mỗi lần ta kêu chàng là BOSS, đều sẽ cảm thấy đặc biệt khí phách sao?”
Tịch Y bị cách nói nghiêm túc của nàng chọc cười, hắn thật là bao dung nói: “Nếu Mộc Mộc thích, vậy cứ gọi ta như vậy.”
Tô Mộc trả về cho hắn một cái mỉm cười lớn.
Trong thời gian tới, Tô Mộc cùng Tịch Y có thể nói là sinh hoạt quá ngọt ngào như đường mật, Tịch Y cũng không thường phóng thích khí lạnh, có cấp dưới thấy hắn thường từ ngoài cung mang về các loại đồ ăn ngon, các đồ vật nhỏ thú vị, đôi mắt của bọn họ đều sắp rơi xuống, lo lắng Tịch đề đốc có phải hay không bỗng nhiên chú ý tới “Tâm thiếu nữ“.
Nga, đến nỗi Hiên Viên Ninh hạ lệnh nói cái gì mà trước khi tra chưa rõ hung phạm giết Túc Vương không thể ra cung, đối với Tịch Y đương nhiên là không hề có tác dụng đáng nói.
Qua mười ngày, trưởng công chúa cùng Phò mã rốt cuộc cũng trở về đế đô, phu thê hai người bọn họ đi bái kiến bệ hạ trước, Triệu Du biết được tin tức Tô Mộc cũng ở đó nên cũng đi đến ngự thư phòng.
Nhưng Tô Mộc ngoài ý muốn chính là, nàng cũng không có cảm nhận được hơi thở đầy hormone phóng xuất ra trên người Triệu Du, lại liếc mắt nhìn Triệu Du, người này mất hồn mất vía, như là linh hồn không còn ở đây, không biết đang suy nghĩ chuyện gì nữa.
Mắt Tô Mộc lại nhìn trên cánh tay Triệu Du có vài vết xước, nàng tò mò hỏi một câu: “Ta nói ngươi, không phải là ở bên ngoài đắc tội với nữ nhân, thiếu phong lưu nợ đi?”
“Quận, quận chúa!” Triệu Du như bị sét đánh kêu lên, “Ta từ trước đến nay giữ mình trong sạch, một lòng chỉ ở chiến trường, chưa bao giờ dám khi dễ phụ nữ nhà lành, thỉnh quận chúa chớ nên nói vui đùa về ta như vậy!”
Phản ứng lớn như vậy, nhất định có chuyện.
Đi tới ngự thư phòng, lại thấy có một cô nương chính khí đang nói đứng ở cửa, cũng không biết nàng đứng bao nhiêu lâu, đi lại gần vừa thấy, không phải kia là mỹ nhân kiêu ngạo Bạch Linh Lung thì là ai?
Tô Mộc đi qua hỏi: “Uy, ngươi đứng ở chỗ này làm cái gì?”
“Bản công chúa có việc tới cầu kiến bệ hạ......” Bạch Linh Lung vừa quay đầu lại, gặp được Triệu Du bên người Tô Mộc, đôi mắt đẹp bỗng trừng, chỉ vào hắn cả giận nói: “Ngươi cư nhiên còn có mặt mũi xuất hiện ở trước mặt bản công chúa!”
Ánh mắt Triệu Du có chút mơ hồ, yên lặng xê dịch bước chân, hơi hơi nghiêng người, chính là không thèm nhìn Bạch Linh Lung.
Tô Mộc hơi hứng thú với chuyện này, “Phát sinh chuyện gì? Triệu Du hắn đắc tội với ngươi sao?”
“Hắn hại chết tiểu Linh của bản công chúa!”
Tô Mộc nghi vấn: “Tiểu Linh là ai?”
“Là Tiểu Thanh xà bản công chúa nuôi dưỡng mười năm!” Nhắc tới chuyện này, Bạch Linh Lung liền sinh khí dậm chân, “Vài ngày trước, tiểu Linh ở Ngự Hoa Viên phơi nắng, kết quả hắn không biết từ nơi nào bay ra, một chân liền dẫm khiến Linh nhi nhà ta bị thương!”
Triệu Du thấy không phải như vậy kiên cường nói: “Chỉ là dẫm thương mà thôi......”
“Đều tại ngươi làm tiểu Linh bị thương, sau khi trở về vết thương của nó liền chuyển biến xấu, vài ngày sau đều không ăn không uống, vào ngày hôm qua, nó liền bỏ bản công chúa mà đi!”
“Thì ra là thế......” Tô Mộc gật gật đầu đã minh bạch vết xước trên mu bàn tay Triệu Du tới như thế nào, ánh mắt nàng sáng lên, chợt nói: “Linh Lung công chúa, ngươi có biết Hiên Viên quốc chúng ta có một quy củ?”
Bạch Linh Lung hỏi: “Quy củ gì?”
“Đó chính là nếu một người vô cớ làm ra hành vi gây tổn hại đến lợi ích của người khác, dưới tình huống người bị hại không tiếp nhận hắn nhận lỗi, thì có thể yêu cầu hắn lấy thân báo đáp.”
Mày Triệu Du nhảy dựng, “Quận chúa....
“Lấy thân báo đáp......” Bạch Linh Lung nhíu lại mi suy nghĩ một lát, nàng không phải người Hiên Viên quốc, chỉ có thể tự mình lý giải phán đoán, ý tứ đây là nói, lấy thân báo đáp chính là đi theo bên người nàng làm trâu làm ngựa, nàng gật đầu, chỉ vào Triệu Du liền nói: “Thực tốt, ngươi liền phải lấy thân báo đáp cho bản công chúa!”
“Chờ một chút, Linh Lung công chúa......”
Triệu Du lời còn chưa nói xong, cửa ngự thư phòng bỗng nhiên mở, Hiên Viên Ninh nghe được thanh âm ồn ào ở ngoài, ngay cả vợ chồng trưởng công chúa, cùng với Lạc Tiểu Tiểu cũng vậy, đương nhiên, còn có một nam nhân khí tràng mười phần không nói lời nào.
Ánh mắt Tô Mộc sáng ngời khi thấy được người trước mặt là Tịch Y.
Tịch Y tiếp thu tầm mắt của nàng, mắt nhìn thẳng, nghiêm trang đối Hiên Viên Ninh nói: “Bệ hạ, Linh Lung công chúa nếu cùng Triệu phó tướng tình đầu ý hợp, bệ hạ không bằng thành toàn một cọc mỹ sự này?”
“Tịch đề đốc nói có lý.” Hiên Viên Ninh ước gì chạy nhanh tìm một cơ hội đem Bạch Linh Lung gả ra ngoài, hắn nhưng thật ra lần đầu cảm thấy Tịch Y người này cũng sẽ nói có chút phù hợp với ý nói trong nhân tâm của hắn, cũng liền thuận nước đẩy thuyền nói: “Trẫm hôm nay liền ban chỉ, Linh Lung công chúa cùng Triệu phó tướng có thể kết vi liên lí.”
“Bệ hạ!” Triệu Du kinh hãi, sau khi thấy trưởng công chúa khẽ lắc đầu, hắn liền cắn chặt răng, không dám nhiều lời nữa.
Bạch Linh Lung lại nhỏ giọng hỏi Tô Mộc, “Liền cành* là có ý tứ gì? Gia hỏa kia làm trâu làm ngựa cho ta, còn muốn liền cái gì sao?”
*câu nói kết vi liên lí “结为连理” của Hiên Viên Ninh có ý muốn ban hôn cho hai người, nói nôm na liên kết như cây với lá, vân, cành nên Bạch Linh Lung mới nghe là liền cành. (Re tra nghĩa đoán mò thôi:)))
Tô Mộc cảm thấy cô nương này thật là ngu ngốc một cách đáng yêu, nàng cũng học bộ dạng Bạch Linh Lung nhỏ giọng nói nói: “Bệ hạ hắn cũng đồng ý, cho gia hoả Triệu Du kia làm trâu làm ngựa cho ngươi cả đời.”
“Thì ra là thế.” Bạch Linh Lung gật gật đầu, lập tức liền cao hứng nói: “Đa tạ bệ hạ, Linh Lung lãnh chỉ!”
Triệu Du đang chờ đợi Bạch Linh Lung có thể cự tuyệt: “......”