Phát Sóng Trực Tiếp Sinh Hoạt Của Địa Cầu

Chương 69: Chương 69: Bữa tiệc giết chóc (7)




Convert: Bến

Editor: Manh

Cảm ơn bạn NhiGiaGia98 cùng NatalieTrn đã dành thời gian vote cho từng chương truyện nhé <3

*

Kiều Hân Hân cầm ba lô cùng rìu của mình, Nar phỉ nhổ nói: “Ném rìu đi, cầm hết mấy cái ba lô kia lên, nhất định trong đó có rất nhiều thức ăn.”

Kiều Hân Hân có phần do dự, nếu mang thức ăn của mọi người đi...

Lần này, B không kiềm chế nổi nữa, cô ta đột ngột bật dậy hô lớn: “Tiền bối Nar! Anh đừng lập đội với cô ta! Cô ta là kẻ lừa đảo đấy!”

Giờ khắc này, ngay cả Kiều Hân Hân cũng phải đen mặt.

Nói thế nào nhỉ?

Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo!

Trong thoáng chốc, ánh mắt Nar lạnh xuống, gã nhìn cô ả vừa ngồi dậy kia rồi lại nhìn Kiều Hân Hân.

Giọng gã tràn đầy vẻ giễu cợt.

“Không phải cô nói họ đều bị độc chết sao?”

*

“Không phải cô nói họ đều bị độc chết sao?”

Nar âm trầm nhìn Kiều Hân Hân, không ngờ chính mình lại bị ả đàn bà này lừa gạt! Kỹ thuật diễn của cô ả đúng là hạng nhất, từ lúc gã vào cửa không hoảng không loạn, giống như năm người kia thực sự mất mạng dưới tay cô ả.

Gã trào phúng nói: “Nếu cô thực sự giết năm người này, tôi có thể suy nghĩ về chuyện mang cô theo. Nhưng hiện tại...”

Nếu Kiều Hân Hân làm được điều đó trong thời gian ngắn như vậy, Nar sẽ cảm thấy Kiều Hân Hân là một “đồng đội” có thể lợi dụng được.

Nhưng, nếu hết thảy đều là giả, mà mục đích thật của Kiều Hân Hân là cứu bọn họ thì... Ha ha.

“Đi chết đi.”

Nar nhắm súng máy về phía Kiều Hân Hân, tay bóp cò súng chẳng chút do dự.

“...”

Kiều Hân Hân trợn mắt, trái tim suýt nhảy khỏi lồng ngực.

Đầu cô trống rỗng, hoàn toàn quên tiệt việc phản kháng.

Nhưng may thay, súng máy lại hết đạn vào lúc này!

Một khắc kia, Kiều Hân Hân liều mạng gào lên với B: “Đừng dại dột nữa! Hắn sẽ giết sạch chúng ta đấy!”

Cô lập tức rút rìu của mình ra, chạy băng băng về phía Nar.

Không thể để gã lắp thêm băng đạn mới!

Nar nhanh chóng lùi ra khỏi cửa, vừa định lấy ba lô ngụy trang thì đã thấy một chiếc rìu bổ thẳng tới.

Kiều Hân Hân rơi vào trạng thái căng thẳng cực độ, cô cảm thấy cơ thể sắp không còn là của chính mình. Lúc này, tốt nhất là không nên có ai tới gần cô, bằng không, cô sẽ vô tình làm họ bị thương.

Nar nổi sát ý, Kiều Hân Hân phản kháng, tất cả đều xảy ra trong nháy mắt.

Bốn người còn sống ngẩn ngơ nhìn bọn họ, người đàn ông ngồi dưới đất trầm giọng nói: “Mau giúp vị nữ chủ kênh kia đi!”

Nar là người chơi giàu kinh nghiệm khiến người khác kiêng kị nhất, lần này, gã đã bắn hết một băng đạn, nếu để gã lắp băng đạn mới thì hậu quả khó lường!

Có thể nói, đây là cơ hội duy nhất của bọn họ.

Y tá gật đầu, cô là người đầu tiên chạy tới trước cái bàn chất đầy đồ vật, rút ra vũ khí của mình là chiếc dùi cui điện.

Mặt khác, thân là người đàn ông duy nhất trong năm người có thể cử động, Pặc Pặc nhất định phải lập tức ra ngoài để giành ba lô ngụy trang với Nar bằng vũ lực.

Thể năng vượt trội của Kiều Hân Hân hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người, cũng may là Lý Mục đã cho cô huấn luyện đặc biệt mỗi ngày vì lần phát sóng này. Dưới tình huống Nar không thể sử dụng súng, Kiều Hân Hân có thể tạm thời áp chế gã bằng chiếc rìu trong tay.

Đương nhiên, Nar còn chưa tới tình trạng giơ tay đầu hàng, gã chỉ bị Kiều Hân Hân bức lui, khó có thể đổi băng đạn trong khoảng thời gian ngắn mà thôi.

Với khẩu súng máy mà gã xách trong tay, khi nó có đạn thì gã muốn điên cuồng thế nào liền điên cuồng thế đấy, nhưng khi không có đạn thì cũng chỉ là một món đồ nặng trình trịch.

Không thể dùng súng để chắn rìu, còn phải chú ý bảo vệ để súng không bị phá hỏng, cho dù thế mạnh của Nar là chiến đấu, gã cũng không thể ra tay thoải mái như Kiều Hân Hân.

Rìu của cô chém thẳng tới khẩu súng máy vô số lần, thứ vũ khí hạng nặng kia quá khủng khiếp, nếu có thể hủy diệt thì quá tốt!

Pặc Pặc cũng gia nhập trận chiến, gã trực tiếp nhào về phía Nar hòng tranh giành ba lô ngụy trang Nar đeo sau lưng.

Vũ khí của gã là một con dao găm.

Dầu gì Nar cũng là người từng chiến đấu sống chết, sao có thể bị công phu mèo quào của gã làm khó?

Không thể không nói, so với Kiều Hân Hân nhạy bén, tên Pặc Pặc kia kém hơn rất nhiều.

Quả nhiên, không thể coi thường những người làm chủ kênh.

Mà cũng phải thôi, nếu không có chút tài năng thì ai dám chơi loại trò chơi này?

Phỏng chừng hiện tại làn sóng khen thưởng đã sớm bùng nổ trong phòng của cô ả.

Nar quả nhiên đoán đúng, những dòng khen thưởng gần như che phủ bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp của Kiều Hân Hân. Ở thời điểm Kiều Hân Hân vung rìu ngay trước mặt Nar, hơn hai triệu khán giả xem trực tuyến đã ầm ầm ném đậu ánh sáng chẳng chút keo kiệt.

[Chủ kênh mạnh mẽ lên! Mang em cùng bay với chị nào!]

[666666666666]

[Hân của tôi giỏi quá, trực tiếp đánh nhau luôn!]

[Tôi biết là Kiều Kiều - chan tuyệt đối sẽ không núp ở sau khóc lóc mà.]

[~(≧▽≦)/~ La la la, tuyệt vời!]

[Mọi người đừng quá lạc quan, tình thế còn chưa thay đổi đâu.]

[Trực tiếp chém nát súng máy của hắn đi...]

[QAQ Càng ngày càng thích Kiều Kiều - chan]

[Ha ha, nhìn kẻ vô dụng ở bên kia xem, kéo chân chủ kênh của tôi đã đành, lúc xảy ra chuyện lại chả giúp được cái gì!]

[Nếu không vì cô ta thì mọi người đã chẳng vất vả như vậy.]

[Thứ quái thai ai cũng đu bám!]

[╮(╯▽╰)╭]

Có đủ mọi kiểu bình luận ở trong khu, người khen chủ kênh, người chửi bới B, người ăn nói khó nghe hơn thì trực tiếp bị hệ thống che chắn.

Mọi người đều rất tức giận.

Nếu không phải trong súng của Nar không có đạn thì hiện tại chủ kênh đã là một cái xác rồi!

Đúng là đồng đội heo!

Pặc Pặc lớn lên cao ráo, sức chiến đấu lại kém cỏi, khi nhào về túi súng, gã bị một tay Nar chế ngự, đỉnh súng táng xuống người gã một cú giáng trời.

Chát!

Hắn bị nện nổ đom đóm mắt, đầu óc choáng váng, bước được hai bước rồi lập tức quỳ trên mặt đất.

Nar cướp dao trong tay gã, vọt về phía Kiều Hân Hân, dao găm chuẩn xác xuyên qua đầu vai phải của cô.

Cơn đau xé ruột lan tỏa trong cơ thể Kiều Hân Hân, lúc này, cô buông tay, rìu rơi xuống đất.

... Đau! Đau quá!

Kiều Hân Hân đau tới mức suýt rơi nước mắt, cô nghiêng đầu thấy con dao găm trên bả vai, máu tươi chảy ồ ạt.

Sống hơn 20 năm, Kiều Hân Hân chưa bao giờ bị thương như vậy.

Trong phim “King Kong”, tuy cô ngã trái ngã phải, dập đầu, chảy máu, nhưng khi ấy, cảm giác đau đớn chỉ có 3%, cô vốn chẳng thấy đau chút nào.

Nhưng hiện tại lại không giống như vậy, tất cả những gì xảy ra ở nơi đây đều là thật.

Loại đau đớn này khiến Kiều Hân Hân gần như mất hết sức lực.

[Xong đời...]

[A a a a a chủ kênh bị thương rồi, không muốn đâu!!!]

[Đờ mờ, lại thêm một đồng đội đầu heo nữa = =...]

[Mẹ kiếp, sức chiến đấu dở hơi như vậy mà còn chạy lên vung dao! Sao không chết đi cho rồi?!]

[%¥... %¥# ******]

[Chủ kênh... Chị phải kiên trì!]

[Ôi chao, Kiều Kiều sắp chết mất, vừa bị thương mà còn mất cả vũ khí nữa, làm sao sống được bây giờ.]

[=.= Tên kia bắt đầu lấy đạn ra rồi kìa.]

[66666, tiếp theo đây, họ sẽ trình diễn một màn tàn sát đẫm máu vì mọi người!]

[Tôi không muốn xem đâu...]

[Kiều Kiều - chan, sau này chị chỉ phát sóng trực tiếp ngày thường ở trái đất thôi được không, em không cảm thấy buồn chán chút nào đâu.]

Nar buông ba lô ngụy trang, móc ra một băng đạn từ bên trong. Ở thời điểm mấu chốt, y tá lao tới từ phía sau, trực tiếp nện dùi cui điện lên lưng gã, mạnh mẽ kích hoạt dùi cui, khiến cả người Nar run rẩy.

Kiều Hân Hân nhịn đau, gào lên với B ở cách đó không xa: “Thất thần cái gì? Cướp ba lô đi chứ!”

Sắc mặt B trắng bệch, cô ta lẩy bẩy tới gần Nar rồi lập tức khựng lại dưới ánh mắt lạnh lẽo của gã.

Y tá hơi ngừng tay, Nar khom người thở dốc, cắn răng nói: “Không phải cô muốn làm đồng minh với tôi sao... Nếu cô có thể chứng minh năng lực của mình, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ về chuyện mang theo cô.”

B trợn tròn mắt, y tá lại tập kích Nar bằng dùi cui điện thêm lần nữa, toàn thân gã không ngừng run run.

Xẹt xẹt xẹt --

Kiều Hân Hân nhíu mày, từng giọt mồ hôi chảy xuống trên gương mặt cô. Cô ngồi xổm trên mặt đất, một tay che miệng vết thương lại.

Dao còn cắm ở trên người, cô không dám tự nhổ dao ra -- Làm thế thì sẽ đau chết mất!

Ở bên kia, y tá còn đang sợ đến ngây ngẩn, cô vốn luôn nhắm mắt nhắm mũi dùng dùi cui, căn bản không nghe được lời Nar nói.

Thế nhưng, B lại nhớ kỹ từng chữ một.

Cô ta xoay người nhặt ba lô ngụy trang cùng khẩu súng máy ở trên mặt đất, ngồi dưới đất tiếp đạn cho súng.

Ở cửa ra vào, người đàn ông bị thương nhắc nhở: “Lộ Lộ, giết hắn đi.”

“Em... Em không dám!”

“Nhất định phải giết hắn!”

Y tá là người ở gần Nar nhất, thừa dịp Nar bị điện giật choáng váng, cô có thể trực tiếp dùng dây thừng siết chết gã.

Chỉ là... Sao người phụ nữ kia kỳ quái thế nhỉ?

Theo lý thuyết, ngoài y tá ra thì chỉ có B không bị thương, nhưng từ đầu tới cuối, B chỉ ôm súng máy, không ngừng loay hoay.

Trong lòng Kiều Hân Hân sinh ra dự cảm chẳng lành, cô càng ngày càng cảm thấy B rất lạ lùng. Trước đó, cô ta còn từng giết nữ sinh A chẳng chút do dự, quả thực là muốn sống đến mức mất sạch lý trí.

Cô ta có thể lừa đồng bọn của mình để sống tiếp, pặc pặc với người đàn ông khác để sống tiếp, ngăn cản Nar mang Kiều Hân Hân rời đi để sống tiếp -- Nếu Kiều Hân Hân mang toàn bộ thức ăn của mọi người rồi đi cùng Nar, những người còn lại sẽ cách cái chết không xa!

“Nguy rồi...”

Bây giờ, súng máy đã rơi vào tay cô ta, đó không phải là một chuyện đáng vui mừng.

B bỗng nhiên nở nụ cười.

“Hiện tại lại muốn liên minh với tôi sao? Quá muộn rồi.”

Nụ cười của cô ta âm u khủng bố, cực kỳ giống nữ quỷ ngàn năm bò ra từ giếng cổ.

“Nghe tôi nói này, nếu hai chúng ta...”

“Câm mồm!” B trực tiếp bóp cò súng, pằng pằng pằng pằng pằng, hai mắt Nar lập tức trợn tròn.

Khi gã chẳng hề có chút sức đánh trả nào, cơ thể đã bị bắn thành cái sàng, máu tươi phun ra như suối.

“A a a a a a a a ---!!!”

Y tá là người ở gần Nar nhất, nhìn thấy một người sống sờ sờ bị giết hại ở trước mặt, cô ngã ngồi trên mặt đất, liều mạng nửa bò nửa chạy về phía phòng thí nghiệm.

Tay phải của Kiều Hân Hân đang bị thương, cô chỉ có thể nắm chặt rìu bằng tay trái.

Tuy nhiên, vì rìu vốn rất nặng nên tay trái của Kiều Hân Hân chẳng thể cầm chắc.

B nhìn súng máy ở trong tay như đang nhìn báu vật tốt nhất trên thế giới, cô ta nhẹ nhàng hôn lên thân súng vấy máu, nói: “So với những gã đàn ông xấu xa kia thì tao thích mày hơn nhiều.”

Đúng vậy, nếu có thứ vũ khí này ở trong tay, cô ta giết ai mà chẳng được?

Tổ đội cùng Nar? Cô ta có điên đâu? Khi gã khôi phục sức lực, có lẽ cô ta sẽ cách cái chết không xa! Ầm ĩ lâu như vậy cũng chỉ là vì cô ta không hy vọng nữ chủ kênh kia sẽ chạy trốn cùng thức ăn mà thôi.

Thực sự xem cô ta như kẻ ngu đấy à? Trong lòng cô ta tinh tường lắm đấy!

Nếu phải chết thì mọi người cùng chết hết đi! Cô ta sẽ không trơ mắt lưu lại cơ hội sống sót duy nhất cho ả chủ kênh kia đâu!

Lúc này, Kiều Hân Hân vứt bỏ chiếc rìu, trực tiếp lê thân thể bị thương về phòng thí nghiệm, cũng đẩy cả y tá vào.

Cạch!

Cô khóa cửa lại từ bên trong.

Trong phòng thí nghiệm chỉ còn ba người sống, mọi người nhìn nhau, không ngờ sau khi giải quyết được Nar thì B lại làm phản.

Mà vị Pặc Pặc trúng đòn nghiêm trọng còn đang ở ngoài...

Kiều Hân Hân nào có thời gian mà lo cho gã, chính cô có thể chạy về đã là may lắm rồi.

Thế nhưng, chạy được thì thế nào, một người điên cuồng như B chắc chắn sẽ không tha cho bọn họ.

Không ai muốn đi chịu chết cả.

Pặc Pặc cũng không muốn, gã run giọng nói: “Tây Nhã... Em đã nói là... Chúng ta... Chúng ta sẽ cùng nhau sống sót trở về mà. Anh, anh đều vì em! Vì em, chuyện gì anh cũng bằng lòng làm!”

“A?” B ngồi xuống, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của Pặc Pặc, mỉm cười nói: “Anh thực sự bằng lòng làm mọi chuyện vì em sao?”

“Đúng vậy!”

“Thế thì, anh có thể chết vì em không?”

“... Cái gì?”

B đưa lưng về phía mọi người, cô ta không dùng súng mà nhặt dùi cui điện trên mặt đất lên rồi đánh thẳng vào ngực gã.

Nơi đó là vị trí gần trái tim nhất.

Xẹt xẹt xẹt --

Cô ta như đang hành hạ gã đàn ông, không bằng lòng dùng súng giải tuyết cái mạng của gã mà muốn xem gã bị điện giật chết.

Phương pháp tàn nhẫn này khiến người người giận sôi gan.

“Sao lại có thể như vậy chứ...” Y tá không nhịn được mà gào khóc, rất hy vọng hết thảy đều chỉ là một giấc mơ.

Người đàn ông bị thương ở chân không tiện cử động, y chỉ có thể ôm y tá rồi an ủi: “Không sao đâu, cho dù phải chết thì anh cũng sẽ chết cùng em.”

Kiều Hân Hân gần như tuyệt vọng, cô ngồi bệt trên mặt đất, tựa lên vách tường trắng, hai mắt vô hồn.

Vô số khán giả không ngừng nói chuyện, cô yên lặng nhìn, rồi chậm rãi rơi nước mắt.

Cô khẽ nói: “Tôi... luyến tiếc mọi người quá.”

[Rơi nước mắt...]

[Tôi khóc thật rồi...]

[Chủ kênh đừng chết, chúng em yêu chị lắm đấy!]

[Trái tim]

[Em thích chị nhất!]

[Chị là chủ kênh người trái đất duy nhất của trang web đó!]

[Nhất định phải tiếp tục sống a a a a a a a!!!]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.