Convert: Bến
Editor || Beta: Manh
Kiều Hân Hân ngồi trên ghế tựa mềm, dù mặc quân phục dính máu rất khó chịu nhưng cô lại chẳng còn chút sức lực nào để cởi đồ.
Tuy thân thể mệt mỏi khôn cùng, thần kinh cô vẫn căng như dây đàn. Quá trình di chuyển không gặp bất kỳ trở ngại nào, cô có thể nhìn thấy thời gian đếm ngược ở cửa khoang, cũng đồng nghĩa với việc cô càng ngày càng tới gần nơi cập bến.
Liệu thuyền có dừng lại ở giữa đường không?
Đây là vấn đề mà tất cả mọi người quan tâm.
Bọn họ không nắm rõ tình huống của Kaka, nhưng nếu du thuyền vẫn tiếp tục di chuyển thì phòng điều khiển còn chưa bị Kylos chiếm giữ.
45 phút trên “biển” này là khoảng thời gian chậm nhất mà Kiều Hân Hân từng trải qua.
Cuối cùng, du thuyền cập bến.
“Xin kính chào quý khách, du thuyền đã đến trạm cuối, mời quý khách xuống xe từ phía trên trái.”
Ngọn đèn xanh trên cửa lập lòe, giọng điện tử không ngừng vang lên bên tai. Khi Kiều Hân Hân đứng dậy, tay chân cứng ngắc, hoa mắt chóng mặt, chỉ có thể gắng gượng bước tới trước cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, đập vào mắt cô là một căn phòng tối tăm, không ánh sáng cùng Lý Mục đang đứng chờ ở cửa.
Trông thấy Lý Mục, Kiều Hân Hân biết mình thực sự đã rời khỏi trò chơi tử vong.
Khi cô bước ra khỏi khoang thuyền, phòng phát sóng cũng ngừng hoạt động, bóng dáng cuối cùng của cô nhuốm sắc xám, màn hình dần dần biến thành màu đen.
Phát sóng trực tiếp hoàn toàn kết thúc.
Tuy nhiên, thật lâu sau, khán giả trong phòng vẫn không chịu rời đi, tất cả đều bình luận ngất trời.
[QAQ Cuối cùng chủ kênh cũng về nhà an toàn... Tốt quá đi mất!]
[Đậu má, đã hai ngày rồi cơ à! Đêm nay có thể yên giấc rồi.]
[Ôi, tôi lo cho Ka thần quá.]
[Này... Làm thế nào để biết Ka thần còn sống hay đã chết bây giờ?]
[Ban tổ chức phạm sai lầm lớn quá, giờ phải chờ tin tức từ phía bọn họ thôi.]
[Nhất định Ka thần sẽ bình an vô sự!]
[Ngày nào vị chủ kênh này cũng phát sóng trực tiếp phải không? Mấy giờ ngày mai thì có nhỉ?]
Tất cả mọi người đều quan tâm đến chuyện tiếp theo, rất nhiều du khách tìm hiểu quy luật Kiều Hân Hân phát sóng trực tiếp. Kết quả, thông báo trong phòng đổi thành ngừng phát sóng ba ngày.
Ba ngày!
Từ khi bắt đầu đảm đương công việc chủ kênh, Kiều Hân Hân chưa bao giờ nghỉ lâu đến thế.
Xem ra lần này nguyên khí của cô thực sự tổn thương nghiêm trọng, cần phải nghỉ ngơi thật tốt. Khán giả cũng tỏ vẻ lý giải, có ít nhất tám trăm ngàn khán giả biết việc cô tham gia trò chơi tử vong là ngoài ý muốn.
Lý Mục đón Kiều Hân Hân ở trạm cuối, cô cúi đầu, sắc mặt tái nhợt.
Hai người đều không nói nhiều.
Kiều Hân Hân chỉ cảm thấy bọn họ đứng trong bến đỗ khoảng vài giây, cảnh tượng đã biến thành phòng Lý Mục.
Trên bàn có một ly sữa nóng hổi, Kiều Hân Hân uống một hơi cạn sạch.
Cô nói mình muốn ngủ một lát, Lý Mục tỏ vẻ lý giải rồi ra khỏi phòng, dù có nhiều lời muốn nói cỡ nào thì cũng phải đợi đến khi Kiều Hân Hân đã nghỉ ngơi thật tốt.
Một mình Kiều Hân Hân nằm trên giường thao thức không thôi. Trong đầu cô chỉ nghĩ đến Kaka, Kaka... Hiện tại Kaka thế nào rồi? Có phải đã trở về hành tinh Nicolas an toàn không?
Do dự hồi lâu, cô vẫn quyết định hỏi Lý Mục.
Lý Mục đứng ở ngay cạnh cửa, đang tựa lưng lên vách tường ở ngoài phòng.
Sau khi cô bước ra, cả hai đều sửng sốt.
“Làm sao thế?” Lý Mục mở lời trước.
“À, tôi chỉ muốn biết là... Ka, Karen thế nào rồi?”
Karen.
Lý Mục yên lặng trong chốc lát.
Đương nhiên anh biết đó là ai, trong hai ngày Kiều Hân Hân tham gia trò chơi tử vong, anh chỉ nhìn chằm chăm vào màn hình, chưa từng chợp mắt, thế nên, anh biết Karen chính là Kaka.
Anh quan sát trọn vẹn cả trận đấu.
Lý Mục suy ngẫm, đoạn khẽ nói: “Tôi đã liên lạc với ban tổ chức của trò chơi tử vong, nhưng dựa theo lời bên kia, vấn đề xuất hiện trong phó bản tử chiến vẫn chưa được giải quyết. Nếu có tin tức của Karen, tôi sẽ báo cho cô ngay.”
Dù anh sống hay hết, ban tổ chức cũng phải cho mọi người một lời giải thích.
Huống hồ, người kia còn là Karen.
“Phải bao lâu nữa?” Kiều Hân Hân thực sự khó lòng say giấc, chỉ cần nhắm mắt lại, Kaka sẽ chiếm trọn suy nghĩ của cô.
Hiện tại, toàn thân cô không thể hoàn toàn thả lỏng, trong lòng cực kỳ khó chịu, có cảm giác muốn khóc mà không khóc nổi.
“Tôi cũng không chắc chắn được, hẳn là trong vòng hai ngày đấy...”
“Được, tôi biết rồi.” Trước khi Kiều Hân Hân đóng cửa, cô nhìn Lý Mục, khẽ cười nói: “Anh cũng đi nghỉ ngơi đi.”
Trên khuôn mặt Lý Mục có quầng thâm mắt, hẳn là anh cũng chưa được nghỉ ngơi tử tế.
Kiều Hân Hân không đủ sức rời đi, mà Lý Mục vẫn có thể về nhà ngủ một giấc.
Anh gật đầu: “Ok.”
Kiều Hân Hân lại nằm lên giường, lần này, cô có thể miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là cô không ngừng mơ thấy Kaka, lúc thì mơ thấy những chuyện xảy ra giữa hai người ở trên đảo, lúc thì mơ thấy cảnh Kaka chiến đấu với một sinh vật kỳ bí, cuối cùng, Kaka giành chiến thắng.
Kiều Hân Hân nằm trên giường, khóe miệng nhếch lên, nhuốm ý cười.
Đột nhiên, có giọng nói cất lên từ dưới đáy lòng, bảo cô rằng, đừng vui vẻ như vậy, chẳng qua mày chỉ đang nằm mơ mà thôi.
Tuy biết rõ điều này, nhưng cô vẫn không muốn mở mắt ra, bởi vì giấc mơ này quá tốt đẹp.
Nếu Kaka có thể không ngừng vượt khó tiến bước như trong giấc mơ của cô thì tốt biết mấy.
Thế nhưng, ai rồi cũng phải tỉnh mộng.
Cô nhìn trần nhà trắng muốt, nằm yên ở trên giường.
Tuy đã ngủ thật lâu, nhưng cơ thể vẫn rất mệt mỏi.
Có lẽ là vì nhọc lòng chăng?
Di động ở đầu giường rung lên, sau khi mở máy, Kiều Hân Hân nhìn thấy hơn 20 tin nhắn từ QQ.
Tất cả đều là từ Tranh Tử.
Bởi vì Lâm Tử Thần quen Lý Mục, sau khi phát hiện Kiều Hân Hân “suốt đêm không về” đã trực tiếp gọi cho Lý Mục, Lý Mục viện cớ lừa được cô.
Mà Tranh Tử lại rất lo lắng, cô phát hiện Kiều Hân Hân đã mất tích tròn hai ngày!
Kiều Hân Hân lúc nào cũng trả lời tin nhắn của Tranh Tử đúng lúc, mà Lý Mục chưa từng chạm vào di động của cô.
Kiều Hân Hân suy ngẫm một hồi rồi trả lời Tranh Tử.
[Hai ngày trước tôi ra nước ngoài, không lên QQ.]
Bíp bíp bíp.
[Trời ơi!! Cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi!! Tôi còn đang phân vân xem có nên báo cảnh sát hay không đấy!!]
[A... Tôi không có vấn đề gì, chỉ là vừa xuống máy bay nên thấy hơi choáng váng thôi.]
[Vậy cậu nghỉ ngơi trước đi, mai dậy thì liên lạc với tôi nhé?]
Kỳ thực, Kiều Hân Hân đã nghỉ ngơi tử tế, chỉ là hiện tại không muốn nói chuyện với bất kỳ người nào.
[Ừ.]
[(Ôm) Chúc cậu ngủ ngon.]
[Cậu cũng thế.]
Đã là sẩm tối, Kiều Hân hân hoàn toàn không cảm thấy đói, nhưng Lý Mục vẫn chuẩn bị cơm, anh gõ cửa, nói: “Hân Hân, tôi có thể vào không?”
“Anh vào đi.”
Lý Mục đặt hộp cơm lên bàn.
“Mau ăn khi cơm còn nóng đi, dù thế nào... Cô cũng phải ăn một chút.”
Lý Mục biết tâm tình cô không tốt, không có hứng ăn uống, nhưng không thể để thân thể đói lả.
“Có tin gì chưa?” Đây là vấn đề Kiều Hân Hân quan tâm nhất.
“Chưa.”
Lý Mục đã gọi cho ban tổ chức vài lần, chuyện trên hòn đảo nhỏ vẫn còn là ẩn số. Dường như tầng cấp cao của hành tinh Nicolas cũng tham gia vào sự kiện sơ sót lần này. Nhìn chung, phía ban tổ chức không có bất kỳ câu tả lời thuyết phục nào, cho dù các phóng viên chen lấn bể đầu thì vẫn không giành được tin tức nào.
Rốt cuộc tình hình cuối cùng là gì?
Trước mắt, không ai biết rõ.
Kiều Hân Hân ngồi bên bàn, yên lặng ăn cơm, chỉ là khó có thể nuốt xuống miếng cơm ở trong miệng.