Phát Sóng Trực Tiếp Sinh Hoạt Của Địa Cầu

Chương 87: Chương 87: Chờ xem trò cười (2)




Editor: Nhạc Nhạc Hi Hi

Beta: Manh

Kiều Hân Hân giải quyết bữa trưa với nguyên tắc không lãng phí đồ ăn, ăn đến nỗi no căng bụng. Vừa ngồi nghỉ một lát thì cô nhận được điện thoại của Tranh Tử, trong cuộc gọi, cô nàng nói năng lộn xộn: “Không xong rồi, không xong rồi, anh ấy... Anh ấy bỏ đi rồi, chúng ta tiêu đời rồi!!”

“Hả?” Kiều Hân Hân không hiểu Tranh Tử đang nói chuyện gì.

“Kiều Kiều! Cậu mau tới tòa soạn đi!”

Giọng Tranh Tử nom có vẻ rất sốt ruột, xem ra là có chuyện nghiêm trọng. Kiều Hân Hân thu dọn đồ đạc, ra quầy tính tiền, khán giả còn tò mò hơn cả cô.

[Ai da, người vừa gọi là ai thế? Giọng nói dễ thương ghê.]

[Tòa soạn truyện tranh?]

[0-0 chủ kênh muốn tới công ty hả?]

[Tôi tôi tôi... Quả nhiên tôi vẫn thích hành tinh nước nhỏ nhất!]

[Đúng là một hành tinh vừa sạch sẽ vừa ấm áp.]

[Làn da của mấy cô gái đi trên đường đẹp thật.]

[Đẹp tự nhiên đó nha nha nha...]

Kiều Hân Hân gọi một chiếc taxi, có mặt tại tòa soạn sau 15 phút.

Khi mở cửa phòng, Kiều Hân Hân phát hiện cả toàn soạn tối mù, chỉ bật một chiếcđèn. Thấy cô đến, Tranh Tử đang ngồi trên ghế trực tiếp nhảy cẫng lên.

“Tiêu rồi, tiêu rồi!”

“Hả? Làm sao vậy?”

Tranh Tử vọt tới trước mặt cô, tay nắm tay, sốt ruột đến nỗi nhảy nhót không ngừng.

Kiều Hân Hân an ủi: “Bình tĩnh, từ từ kể cho tôi nghe xem nào —— Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”

Vẻ mặt Tranh Tử như đưa đám: “Vì thiếu nợ người khác nên chủ biên trốn rồi, bây giờ tòa soạn không còn chút tiền nào cả, chỉ còn lại cái vỏ rỗng thôi.”

Rắc.

Kiều Hân Hân cảm thấy sợi dây nào đó trong đầu mình đứt phựt.

Sợ cô nghe không hiểu, Tranh Tử cẩn thận giải thích thêm lần nữa: “Tiểu Kiều à, cậu không biết đâu, tòa soạn của chúng ta vốn chẳng giàu có gì. Càng gần ngày mở trang web thì công việc lại càng nhiều, chỉ riêng việc thuê người thôi đã ngốn cả đống tiền rồi.”

“Chúng ta vốn có thể trang trải được, nhưng không biết chủ biên gặp chuyện gì mà bị ngân hàng siết nhà, thế mà vẫn không đủ tiền trả nợ. Vì không muốn liên lụy đến tòa soạn nên anh ấy đã đổi người đại diện, hiện tại tòa soạn chỉ còn đúng cái vỏ thôi. Nhóm biên tập ai đi được thì đi, ai chạy được thì chạy, có mỗi mình tôi với Tiểu Hổ ở lại.”

Tiểu Hổ là nhân viên lập trình của toàn soạn, trong giai đoạn xây dựng trang web, có một nửa là công sức của anh. Thế nên, tuy tòa soạn đã đến nước này, anh cũng không nỡ bỏ đi.

Kiều Hân Hân gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

Chỉ còn hai ngày là đến thời hạn trang web chính thức hoạt động, vào thời khắc quan trọng như vậy công ty lại sụp đổ.

Dù chuyện này xảy đến với ai, chỉ e là không người nào có thể chấp nhận kết quả này.

Tòa soạn vốn có năm biên tập viên, hai nhân viên chăm sóc khách hàng, ba nhân viên tuyên truyền, ba nhân viên bảo trì. Một trang web mới không cần nhiều nhân viên trong giai đoạn đầu, nếu phát triển tốt thì nhất định sẽ mở rộng quy mô.

Tuy nhiên, tất cả đều đã bị bóp chết từ trong trứng nước?

Kiều Hân Hân không muốn phán xét chủ biên đúng hay sai, cô chỉ nhớ rõ sự nhiệt tình của anh khi ký hợp đồng với cô.

Chắc hẳn anh cũng thật lòng yêu thích truyện tranh, nhưng lại bị hiện thực đánh bại. Đứng trên góc độ của anh mà suy nghĩ, chuyện này quả là vô cùng thương tâm.

“Những người khác đã biết chuyện này chưa?” Kiều Hân Hân hỏi.

Tranh Tử lắc đầu: “Chuyện mới xảy ra hôm nay, tôi chỉ nói cho mình cậu thôi.”

“Tức là... Chúng ta vẫn có thể mở trang web đúng không?”

“Về lý thuyết thì đúng là như vậy, chỉ là...”

“Chỉ là sao?”

“Chúng ta trả tiền nhuận bút cho họa sĩ theo từng tháng, hiện tại chỉ có thể cầm cự đến hết tháng này, tháng sau sẽ không còn tiền để trả bọn họ. Hơn nữa, bảo trì trang web, tuyên truyền, quảng cáo, thuê văn phòng, tất cả đều cần đến tiền. Giờ chúng ta không có chủ biên không ở đây, có khi vừa mở trang web xong đã phải đóng luôn ấy chứ.”

Tranh Tử sắp phát khóc: “Tôi đã phấn đấu rất lâu vì trang web này, tại sao cuối cùng lại thành ra như vậy? Kiều Kiều, phải làm sao bây giờ... Mọi chuyện xảy ra đột ngột quá, giờ tôi bối rối lắm, cậu chọn giúp tôi được không -- Cậu nói đi, chúng ta có cần mở trang web truyện tranh này nữa không?”

Mở thì có thể làm gì, không phải vẫn sẽ ngừng hoạt động sao.

Tranh Tử mất bình tĩnh, cô chỉ là sinh viên mới ra trường, đã bao giờ gặp phải chuyện như vậy đâu? Cả một tòa soạn truyện tranh bề bộn công việc chỉ còn lại mình cô và Tiểu Hổ, ngay cả chủ biên cũng không có!

Kiều Hân Hân trầm ngâm trong chốc lát, đoạn ngẩng đầu nói: “Nếu cô muốn nghe ý kiến của tôi thì tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên mở trang web.”

“Hả?”

Nghe cô nói thế, Tiểu Hổ vốn đang ngồi ở một bên lập tức bu lại. Anh cũng là sinh viên mới ra trường giống Tranh Tử, vì là lập trình viên nên bề ngoài có vẻ khô khan.

Anh trợn tròn mắt nhìn Kiều Hân Hân, hỏi với vẻ khó tin: “Đến nước này rồi mà cô vẫn cảm thấy chúng ta có thể mở trang web sao?”

“Vì sao lại không thể? Trước tiên, chúng ta cần tuyển thêm người, ít nhất phải lấp đầy những vị trí cần thiết. Mở trang web cũng không phải chuyện khó, chúng ta ký hợp đồng với nhiều họa sĩ như vậy cơ mà, chỉ cần trả tiền nhuận bút hàng tháng thì bọn họ vẫn sẽ làm việc cho chúng ta. Phúc lợi của công ty thì ưu việt, họa sĩ vừa được lợi mà chúng ta lại không phải tốn quá nhiều tiền. Nếu thủ tục pháp lý đều đã xong xuôi thì sao lại không thể mở trang web? Trang web truyện tranh Alice còn chưa tới mức giải tán đâu.”

“Nhưng...Mở web sẽ cần rất nhiều tiền.” Tiểu Hổ đẩy gọng kính dày nặng, buồn bực nói: “Thật ra tôi cũng muốn tiếp tục lắm, nhưng chủ biên đi rồi, chúng ta làm gì có kinh phí.”

“Cậu vẫn muốn làm hả? Sao vừa rồi tôi hỏi thì cậu chẳng nói gì!”

“Lúc đấy cô bù lu bù loa hết cả lên, tôi còn có thể nói gì nữa? Giờ tôi nói rồi, cô không được đánh tôi đâu đấy.”

“Kiều Kiều, tóm lại, ý của cậu là dù chủ biên đi rồi, chúng ta vẫn có thể mở cửa trang web đúng không?”

“Đúng vậy, chỉ cần có người đầu tư, tất nhiên chúng ta có thể làm tiếp.”

“Ôi chao! Tôi đúng là ngốc hết thuốc chữa mà!” Tranh Tử vỗ cái chát lên trán mình.

Từ khi nghe chuyện chủ biên bỏ đi, cô hoàn toàn choáng váng, nào nghĩ nhiều như vậy? Không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn, Kiều Kiều đã tìm ra biện pháp giải quyết, đúng là khiến cô được mở rộng tầm mắt!

Nói tóm lại, vấn đề chỉ nằm ở một chữ tiền.

Dù sao, tất cả công ty nhỏ đều có khởi điểm như vậy, mới đầu có rất ít nhân viên, sau mới dần nhiều lên, nếu phát triển thuận lợi thì tương lai sẽ càng ngày càng rạng rỡ.

Tìm người đầu tư... Không phải là chuyện khó.

Tiểu Hổ thở dài: “Vẫn không khả thi đâu, tuy tòa soạn nhỏ nhưng chi tiêu hàng tháng vẫn rất nhiều, mà cũng khó có thể trông mong nó kiếm được tiền trong giai đoạn đầu. Không nói đến những cái khác, chỉ riêng chi phí quảng cáo trang web thôi cũng đã rất kinh người rồi.”

Kiều Hân Hân cân nhắc ở trong lòng, ừm... Tiểu Hổ nói không sai.

Không ai trong số bọn họ có kinh nghiệm mở công ty, cho dù chỉ là một tòa soạn truyện tranh nhỏ cũng có thể ngốn không ít tiền.

Nếu mở cửa thì sẽ cần bao nhiêu tiền đây?

Trang Tử xoa tay nói: “Không được, tôi phải mở trang web Dreamworks của chúng ta cho bằng được, đập nồi bán sắt cũng chấp tuốt. Không biết có bao nhiêu kẻ ở tầng trên đang chờ để chế giễu chúng ta đâu!”

Những người ở Văn Hóa Xanh cũng biết tin chủ biên bỏ trốn, hôm nay có không ít người còn cố ý “đi ngang qua“.

Editor: Xin chào mừng bạn Nhạc Nhạc Hi Hi đã đến với đội của Manh để góp một tay edit tác phẩm! Hợp tác vui vẻ nhé ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.