Raw: Shuqge
Edit || Beta: Manh
Kiều Hân Hân là người tinh tế đến mức nhạy cảm, cô có thể nhận thấy tâm trạng tệ hại của Tranh Tử qua giọng nói mất mát của bạn.
Cũng phải thôi, đối với Tranh Tử trẻ tuổi, duy trì trang web là một chuyện chẳng hề dễ dàng. Khoảnh khắc ấy, cô chỉ muốn gặp Tranh Tử ngay tắp lự, và cô cũng đã thực sự làm thế.
Tranh Tử từng nhắc tới nơi mình sống, song Kiều Hân Hân không rõ địa chỉ cụ thể, chỉ biết nơi đó cách tòa soạn không xa, ngồi tàu điện ngầm từ nhà cô mất đúng mười lăm phút.
Khi tìm thấy tòa nhà trọ của Tranh Tử cũng là lúc cô gọi cho bạn.
Tòa nhà không cao, chỉ có sáu tầng, Tranh Tử thò đầu từ cửa sổ tầng bốn, cả hai cầm di động nhìn nhau từ xa.
Cuộc điện thoại vẫn còn tiếp diễn.
“Tôi biết làm trang web truyện tranh bản quyền là một chuyện rất khó, chúng ta cũng chẳng quá dư dả. Nếu... Nếu không tìm được một họa sĩ nổi tiếng thì chúng ta cứ làm một trang web nhỏ có phúc lợi tốt trước, chỉ cần có thể giữ vững thiên đường ấy, tôi tin sẽ ngày càng có nhiều họa sĩ cùng độc giả đón nhận chúng ta.”
Mời tác giả có tiếng không phải là con đường duy nhất, bọn họ hoàn toàn có thể chọn một mục tiêu thấp hơn. Đường nào cũng dẫn tới La Mã[1], chẳng có gì là tuyệt đối.
[1] “All roads lead to Rome”: Có rất nhiều cách, nhiều hướng đi khác nhau để đạt được cùng một mục đích.
Thế nên...
“Ý tôi là, Tranh Tử à, chúng ta cùng gây dựng Alice nhé!”
Alice cũng chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng Kiều Hân Hân. Khi cô cảm thấy tiến vào giới truyện tranh chỉ là chuyện hão huyền, chính tổng biên tập Thái đã cho cô một tấm thẻ thông hành.
Dù thế nào cô cũng không bằng lòng từ bỏ, cô hy vọng mình có thể cùng Tranh Tử bảo vệ nơi đây.
Nghe thấy lời Kiều Hân Hân nói, Tranh Tử như muốn rơi lệ.
Vốn đang lưỡng lự giữa tiếp tục và buông xuôi thì bỗng có người kề vai bên bạn và nói rằng, chúng ta cùng làm nhé, tựa như tiếp thêm một nguồn sức mạnh vô hạn. Chỉ là một trang web mà thôi, vì sao người khác làm được còn mình thì lại không?
Tranh Tử lùi về sau hai bước, khẽ nói: “Cậu chờ chút nhé, tôi xuống ngay đây.”
Cô thay T-shirt cùng quần short jean rồi chạy chậm xuống, ở dưới tầng, Kiều Hân Hân vẫn đứng trước gốc hòe già.
Khi trông thấy Tranh Tử, người kia nở nụ cười xán lạn.
Cô gái nhỏ xinh vọt tới ôm Kiều Hân Hân, vốn có vô vàn điều muốn nói, song giờ đây lại chẳng thốt nên lời. Thật lâu sau, cô nàng mới lẩm bẩm: “Cậu cất công tới đây chỉ vì việc đó ư?”
“Việc đó rất quan trọng.”
Cho dù là Alice hay Tranh Tử thì cũng đều quan trọng như nhau.
Tranh Tử nở nụ cười, đổi sang khoác tay Kiều Hân Hân, vui sướng nói: “Đi, tôi mời cậu đi uống rượu!”
“Tôi không uống được nhiều đâu...”
“Chỉ một chút xíu thôi.”
Cái miệng líu ríu của cô nàng lại trở về, sôi nổi bàn về tòa soạn như một chú sẻ nhỏ.
Cách đó không xa là một quán bar, nơi Tranh Tử thi thoảng ghé thăm.
Chín giờ tối là giờ cao điểm, quán bar không lớn, tay ca sĩ đang ngâm nga một bài dân ca, vô số người cổ vũ ở phía dưới.
Tranh Tử kéo Kiều Hân Hân lách vào trong, hai người ngồi quanh một bàn tròn nhỏ trên ghế chân cao. Tranh Tử gọi vài lon bia cùng một số món nhẹ. Cô mở một lon thay Kiều Hân Hân rồi mở cho chính mình, hai người cụng ly.
“Hôm nay tôi đã tra rồi, tôi sẽ liên lạc với mấy họa sĩ nổi tiếng còn chưa ký hợp đồng với ai... Chắc bọn họ sẽ không nhiều lời với một biên tập tay mơ như tôi đâu.”
“Chúng ta cần khoảng bao nhiêu?”
“Các đại thần đều có giá từ ngàn vạn tệ trở lên.” Tranh Tử nhấp một ngụm bia rồi nói tiếp: “Trước tiên tôi sẽ thử giãy bày với bọn họ, một công ty nhỏ không có tiếng tăm như chúng ta, cho dù có ra giá cao thì chưa chắc họ đã tới.”
Hiện tại Tranh Tử hừng hực ý chí chiến đấu, được hay không cũng phải thử rồi hẵng nói tiếp!
Kiều Hân Hân đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn nhập cổ phần[2] vào tháng sau.”
[2] Tức là Kiều Kiều sẽ bỏ tiền đầu tư, trở thành một trong những cổ đông của công ty, nắm giữ quyền sở hữu hợp pháp một phần hay toàn bộ phần vốn góp (cổ phần).
“A? Cậu... Cậu có tiền hả?” Mới đầu Tranh Tử sửng sốt, sau sực nhớ tới kỷ lục vung liền ba trăm ngàn tệ tại một cửa hàng quần áo nào đó của Kiều Hân Hân... Ừm, chắc hẳn cô có của thật.
“Có chút đỉnh thôi.”
Hiện tại chính cô cũng không nắm bắt được con số cụ thể, nhưng hẳn là trội hơn tháng trước rất rất nhiều.
Bỗng, một ly rượu cocktail hạ cánh xuống bàn, hai người nhìn sang, trông thấy Lâm Tử Thần đang vẫy tay với họ: “Chào buổi tối, các vị mỹ nữ.”
Hôm nay chị mặc một chiếc váy đen bó eo, trang điểm tinh tế, đi tới đâu cũng là tâm điểm của sự chú ý.
Kiều Hân Hân nhổ vỏ hạt dưa, kinh ngạc nói: “Sao chị không ở trên trời?”
“Phụt ——” Tranh Tử trực tiếp phọt bia ra ngoài.
Lâm Tử Thần nhìn Kiều Hân Hân với vẻ bất đắc dĩ, chị rút giấy, đưa cho Tranh Tử.
“Cô này... Làm người ta sợ rồi kìa.”
“Khụ, ý tôi là... Không phải lúc này chị nên ở trên máy bay sao?”
“À, tôi bỏ việc rồi.”
“Hả?!
Vì tính chất công việc, Lâm Tử Thần luôn luôn bay đây bay đó, không ngừng đăng ảnh món ngon cảnh đẹp trên WeChat. Chị vừa kiếm ra tiền lại vừa có thể du lịch, cô gái nào mà chẳng hâm mộ cuộc sống như vậy?
Chị làm nghề này cũng đã bốn, năm năm, vốn nghĩ tới chuyện thăng chức, kết quả lại bị tiểu nhân đâm thọt một phen.
Với tính tình của Lâm Tử Thần, đương nhiên chị đã từ chức chạy lấy người, bỏ việc đâu có nghĩa là chết đói.
“Làm tiếp viên hàng không mệt mỏi lắm, vừa phải thức đêm vừa bị bắt nạt, cũng không thể làm việc đó cả đời —— Chẳng thà kiếm kế sinh nhai khác nhân lúc còn trẻ. A, đúng rồi, tôi tới đây cùng bạn nên hai người cứ nói chuyện đi, tôi qua đánh tiếng với họ đã. Phải chờ tôi đấy nhé!”
“Ừm, chị đi đi.”
Lâm Tử Thần vẫy tay với hai người, sau đó bước vào phòng bao.
Tranh Tử hiếu kỳ hỏi: “Người vừa nãy là ai thế?”
“Bạn cùng nhà của tôi.”
“Hai người thuê chung hả!” Tranh Tử tỏ vẻ hâm mộ: “Lãng mạn quá đi thôi.”
Lãng mạn?
Ách, Kiều Hân Hân chẳng hề thấy vậy, nhưng có người ở cùng cũng khá hay ho.
Nói thế nào nhỉ, trước kia trong nhà chỉ có mình cô, hiện tại, khi vẽ bản thảo cho kịp hạn ở trong phòng, thi thoảng cô lại ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức.
Đương nhiên đồ này là đồ Lâm Tử Thần gọi ngoài... Nhưng chị sẽ bày biện tử tế trên đĩa, khi hứng lên thì còn thắp nến.
Lâm Tử Thần sống như một nhà tư sản nhỏ, đương nhiên nàng sống về đêm cũng vô cùng phong phú, nom có vẻ là một người giỏi giao tiếp.
Tranh Tử uống hết một lon bia, cô mở lon khác, tiện tay cầm của Kiều Hân Hân.
“Oa, lon của cậu còn thừa một nửa này.”
“Tửu lượng của tôi thực sự kém lắm.”
“Không sao không sao, tôi cũng không khuyến khích cậu uống đâu, cậu mà say khướt thì tôi sẽ phải đưa cậu về mất.”
Tranh Tử ngẩng đầu uống một hớp bia lớn, cười hì hì nói: “Thật ra có đôi lúc tôi rất hâm mộ người như bạn cùng nhà của cậu, chắc hẳn cuộc sống của chị ấy muôn màu muôn vẻ lắm.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
“A, chị ấy mất việc phải không? Trước chị ấy làm... Tiếp viên hàng không nhỉ?” Kiều Hân Hân từng nhắc tới Lâm Tử Thần và máy bay, hẳn là chị làm nghề này.
“Đúng thế.”
“Hay là chúng ta mời chị ấy tới làm việc tại tòa soạn? Chỉ cần chị ấy bằng lòng thì nhất định sẽ có một vị trí phù hợp.”
“Chuyện này...”
“Thử hỏi một chút xem!”
“Cậu hỏi hả?”
“Bạn cùng nhà của cậu mà, đương nhiên là cậu hỏi chứ! Tới rồi tới rồi ——” Tranh Tử trông thấy Lâm Tử Thần ra khỏi phòng bao từ xa, vội vàng nháy mắt với Kiều Hân Hân.
“Hôm nay tâm trạng cô có vẻ không tệ nhỉ, còn đi uống với bạn nữa chứ! Không giới thiệu một chút sao?” Lâm Tử Thần cười nói.
Kiều Hân Hân đứng lên, trịnh trọng giới thiệu: “Đây là Tranh Tử, bạn tôi, cũng là biên tập viên ở nơi tôi đang làm việc.”
“Àaa, cô ấy là nhân viên của tòa soạn Alice phải không?”
“Đúng vậy.”
“Chào cô, tôi là Lâm Tử Thần, bạn cùng nhà của Hân Hân, xin được chỉ giáo nhiều hơn.”
“Hì hì, cô ấy từng nhắc tới chị với tôi rồi. Ấy, Lâm tiểu thư, Kiều Kiều có chuyện muốn hỏi chị đấy.”
“Hửm? Chuyện gì cơ?” Lâm Tử Tần ngồi lên ghế chân cao, chị nhận lon bia Tranh Tử đưa tới, tò mò nhìn Kiều Hân Hân.
“Là về tòa soạn truyện tranh ấy mà, vừa rồi tôi và Tranh Tử còn đang bàn dở đây. Chị không biết đâu, hôm nay công ty chúng tôi xảy ra nhiều chuyện lắm, cuối cùng chúng tôi quyết định cùng bắt tay gây dựng trang web.”
“Thế ông chủ đâu?”
“Trốn mất rồi.”
“Tức là hai người định tiếp quản công ty nhỏ này hả?”
“Đúng vậy.”
“Đã biết phải điều hành thế nào chưa?”
Kiều Hân Hân và Tranh Tử đồng loạt lắc đầu, bọn họ người trước “trạch” hơn người sau, nào am hiểu những chuyện này.
Lâm Tử Thần lắc đầu cười khổ, chị sờ đầu Kiều Hân Hân: “Họa sĩ truyên tranh trời sinh mà, không hiểu cũng phải thôi.”
“Vậy... Chị có bằng lòng làm việc tại tòa soạn của chúng tôi không? Hiện tại chúng tôi đang rất thiếu người có năng lực, tôi cảm thấy nhất định sẽ có vị trí phù hợp với chị.”
“Định mời tôi tới làm rồi phát lương hả?”
“Ách...” Kiều Hân Hân nhìn về phía Tranh Tử, cô thực sự không nắm rõ vấn đề này.
Tranh Tử suy sụp trong nháy mắt... Cô chỉ biết công ty phải chi bao nhiêu tiền nhuận bút cho họa sĩ chứ chẳng hay gì về mức lương của những vị trí khác.
Trông dáng vẻ của hai người, Lâm Tử Thần không khỏi cười trộm, chị cầm một quả óc chó rồi bỏ vào miệng: “Tòa soạn truyện tranh à... Chà, có vẻ không tồi, nhưng tôi sẽ không làm trợ lý đâu. Thế này đi, ba chúng ta cùng hùn vốn, mỗi người đảm nhiệm một mảng riêng. Tranh Tử phụ trách việc của ban biên tập, cô thì tập trung vẽ truyện, còn tôi thì... Giao cho tôi cả mảng quản lý lẫn mở rộng đi.”
Năng lực của mỗi người là hữu hạn, có đôi khi, không phải cứ đập tiền là giải quyết được vấn đề. Nếu ba người hùn vốn rồi ai lo việc nấy, có lẽ có thể thực sự gây dựng nên Alice.
Kiều Hân Hân kinh ngạc nhìn chị, cô những tưởng mình sẽ nhận được lời từ chối, ngờ đâu chị chẳng những không khước từ mà còn chủ động yêu cầu nhập cổ phần.
Đối tác...
Tranh Tử phấn khởi vỗ tay: “Oaaa, tuyệt quá!”
Cô vốn đau đầu nhất về khoản kinh doanh, mà Lâm Tử Thần nom có vẻ am hiểu lĩnh vực này, chắc hẳn chị rất giỏi xã giao nên mới có thể nói được những lời như vậy.
Tâm trạng Kiều Hân Hân có phần phức tạp, cô do dự: “Chị... Chị chắc chứ?”
“Đương nhiên rồi!”