Phát Sóng Trực Tiếp Sinh Hoạt Của Địa Cầu

Chương 96: Chương 96: Chúng ta gặp nhau đi!




Edit: Phèn

Nghe được tiếng chuông đã lâu không reo vang, Kiều Hân Hân còn tưởng là ảo giác. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại màu đỏ, sửng sốt tròn ba giây.

Bỗng, cô ngồi bật dậy, nhìn tên người gọi —— là [Nicolas - Thần Điện].

Kaka...

Biết là anh gọi đến, Kiều Hân Hân vô cùng vui vẻ. Cô điều chỉnh cảm xúc rồi nhận điện thoại.

“A lô?”

Bẵng đi hai giây, giọng nói của Kaka truyền đến từ đầu bên kia: “Là tôi đây.”

“Ừ, tôi... tôi biết, tôi nhìn tên trên màn hình rồi.”

“Vậy à.”

Giọng Kaka đượm vẻ mệt mỏi.

Kiều Hân Hân không biết cô có nên hỏi thăm hay không, nhưng vẫn quan tâm nói: “Sao thế? Tôi thấy anh có vẻ mệt.”

“Vừa mới kết thúc một trận trò chơi tử thần.” Kaka thản nhiên nói.

Ấy, Kaka... lại tham gia trò chơi rồi ư? Cô nhẩm tính, đã mười ngày kể từ lần trò chuyện cuối, đúng là đã đủ thời gian để chơi một trận khác rồi, có điều...

“Trên người của anh không phải vẫn còn vết thương sao? “

“Ừ, chỉ là vết thương nhỏ, không đáng lo ngại.” Sau khi Kaka trở lại Thần điện, việc đầu tiên làm là gọi điện cho cô.

Anh đương nhiên không phải để báo cáo lại hành trình vừa trải qua, mà vì anh đang có chuyện muốn nói với Kiều Hân Hân.

“Hân Hân, mùng ba tháng Chín cô có rảnh không?”

“Làm sao vậy?”

Ngày mùng ba tháng Chín... Ngày đó đúng là ngày đi ghi hình.

Giọng nói của Kaka truyền đến, tuy rằng vẫn mệt mỏi như trước, nhưng lại có vài phần dịu dàng, anh nhẹ giọng nói: “Chúng ta gặp mặt nhé.”

“Hả?” Kiều Hân Hân hoàn toàn sửng sốt.

Kaka nói cái gì? Gặp mặt? Kiều Hân Hân tưởng mình nghe nhầm: “Gặp... gặp kiểu gì? Trò chơi tử vong bắt đầu sớm hơn dự định sao?”

Cô nhớ Lý Mục từng bảo thời gian bắt đầu trò chơi tử vong là giữa tháng cơ mà, nếu sớm hơn thì... Tệ thật, cô hoàn toàn chưa chuẩn bị gì cả.

Trong giọng của Kaka phảng vương ý cười: “Không phải trò chơi tử vong, mà là tôi đến chỗ của cô. Vì thắng trận đấu lần trước, cho nên Thần Điện cho tôi ba ngày tự do, tôi quyết định đến Trái Đất. Ừm... tôi đến như vậy có đường đột quá không? Nếu như cô bận, có thể không cần để ý đến tôi, để tôi tự chơi là được rồi. “

“Không không không, sẽ không đâu.” Kiều Hân Hân kích động, đứng ngồi không yên trên giường. hai tay cô nắm chặt tai nghe, vui vẻ nói: “Anh có thể đến đây chơi ba ngày hả?”

“Ừ.”

“Được! Tôi tôi, tôi rảnh, thật đấy! “ Kiều Hân Hân liên tục nhấn mạnh mình rất rảnh rỗi, nếu như Kaka đến, cô có thể dành 3 ngày không làm việc, đặc biệt chơi với anh.

Thái độ hào hứng của cô khiến cho Kaka bật cười.

Giọng của anh sạch sẽ tươi mát tựa như những cơn gió biển yên ả mùa hè.

Chất giọng hay như vậy, rất khó khiến cho mọi người không thích.

Khóe miệng Kiều Hân Hân không nhịn được giương lên.

“Được, vậy nhờ cô dẫn tôi đi tham quan Trái Đất, hướng dẫn viên Kiều Kiều.”

Cho đến nay, anh đều thấy hình dạng Trái Đất qua phát sóng trực tiếp. Tư liệu về Trái Đất, anh đã xem đến thuộc làu.

Thần Điện có một quy định bất thành văn, anh biết, đám người kia sẽ không để anh rời đi.

Liên tục thắng ba trăm linh hai trận tranh đấu? Mỗi lần cuối cùng sẽ luôn có một nhân tố không thể kháng cự, buộc anh rời đi.

Nhưng bây giờ rất thuận lợi...

Thật giống như đang nằm mơ, anh thật sự có thể đến Trái Đất.

Nơi mà anh hằng tâm niệm.

A, Kiều Hân Hân chợt nhớ ra một việc... “Đúng rồi, mùng ba tôi phải đi thu hình chương trình, không biết chính xác khi nào kết thúc. Ừm... mùng bốn, mùng năm tôi sẽ đi chơi cùng anh, mùng ba để tôi nhờ Lý Mục dẫn anh đi chơi được không?”

“Ghi hình?”

“Đúng vậy, chuyện này đã chính thức được công khai, không đi không được.”

“Nghe thú vị đấy.”

“Cũng thường thôi...”

“Không sao, tôi có thể đứng ở một bên xem. “

“Anh sẽ không thấy chán chứ?”

“Không.” Kaka nhẹ giọng nói: “Tôi sớm đã quen rồi.”

Trước khi bị TV Thái Dương khóa tài khoản, mỗi ngày Kaka đều xem phát sóng trực tiếp của Kiều Hân Hân, anh sớm đã hình thành thói quen.

Từ khoảng cách rất xa, nhìn cô bình thản ấm áp mỗi ngày. Chẳng qua lần này không còn là màn ảnh nữa, mà được chứng kiến trực tiếp, cảm giác chắc hẳn sẽ rất tuyệt.

Tuy anh rất có hứng thú đối với Trái Đất, nhưng anh không muốn Lý Mục là người dẫn đường.

Nói cách khác, anh chỉ muốn Kiều Hân Hân là hướng dẫn viên du lịch của riêng mình.

Kaka đã nói như vậy, Kiều Hân Hân đương nhiên không có lý do gì để từ chối.

Cô nghĩ đến chính mình cùng Lâm Ngọc Dương sẽ giả bộ làm người yêu... Đột nhiên cảm thấy có chút ngại ngùng? Nếu như Kaka thấy được liệu có hiểu lầm không nhỉ?

Không được, đến lúc đó cô nhất định phải giải thích rõ ràng.

Nhưng mặc kệ là như thế nào, việc Kaka sẽ đến Trái Đất, chuyện này khiến cô thực sự rất vui vẻ.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Kiều Hân Hân hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa, cô lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lý Mục.

Lý Mục tỏ vẻ, anh đã nhận được tin từ Thần Điện gửi tới, đã biết lộ trình của Kaka.

Thần Điện bên kia muốn anh chiếu cố cho cậu ta nhiều hơn, tên này tốt nhất nên biết điều mà không gây ra chuyện gì... Kỳ thật, Lý Mục cũng rất khó hiểu, theo thực tế đối với một tên tội phạm ác độc như vậy, đều không phải sẽ bị xử tử hết hay sao? Vì sao tên này vẫn có khả năng sống đến tận bây giờ?

Hơn nữa, cứ như vậy mà đưa cậu ta tới Trái Đất sẽ ổn sao?

Trái Đất chỉ là một hành tinh nhỏ lạc hậu, nếu Kaka thật sự bị mất kiểm soát, thì Trái Đất không phải là sẽ “tèo” sao?

Thật ra Lý Mục đã từ chối, nhưng Thần Điện tinh cầu Nicolas ở liên minh vũ trụ rất có trọng lượng, bọn họ đã sắp đặt xong thì không một ai có thể phản đối.

Lý Mục lại lần nữa nhấn mạnh, xin phái người chuyên môn đến đặc biệt giám sát Karen.

Nhưng Thần Điện bày tỏ, bọn họ đã cài trên người Karen một thiết bị theo dõi, nếu như có phát sinh điều gì ngoài ý muốn, người của bọn sẽ chạy đến đầu tiên.

Có điều này đảm bảo, Lý Mục mới đáp ứng yêu cầu đi đón anh.

Chỉ là những việc này Lý Mục cũng không nói cho Kiều Hân Hân biết, ít nhất từ lúc cô gọi điện đến có thể thấy được, tâm trạng của cô chỉ vì Karen đến mà không ngừng nhảy nhót.

Lý Mục không muốn vì chuyện kia mà gây mất hứng cho cô.

“Hôm đó tôi sẽ đi đón cậu ta, cô ở nhà chờ là được.”

“Được, nhưng... anh ấy sẽ ở đâu?”

“Vậy làm phiền cô sắp xếp cho cậu ta một căn phòng.”

Xem ra, Lý Mục đã dự định cho Kiều Hân Hân và anh ở cùng một chỗ. Đương nhiên là cùng một chỗ rồi, việc Karen tới Trái Đất không thể coi là việc nhỏ, Lý Mục dự định sẽ luôn luôn theo dõi anh, tuyệt đối không để anh chuồn mất.

“Ồ, được thôi.”

Kiều Hân Hân cũng không cảm thấy có gì là không ổn, nhưng có lẽ vẫn nên báo trước với Lâm Tử Thần, bằng không lúc nào đột nhiên về nhà lại bị dọa cho nhảy dựng lên.

Chỉ cần nói... là bạn học cùng cấp hai là được. Ừm, Kaka nhìn qua cũng na ná tuổi cô, Lâm Tử Thần chắc hẳn sẽ không nghi ngờ gì.

Kiều Hân Hân nghe được Kaka sẽ ở đây, ngay lập tức đi sửa sang lại căn phòng.

Lý Mục nói: “Kiều, có chuyện này tôi phải nhắc nhở cô một chút, thời gian phát sóng tử vong lần này có chút sớm hơn dự định.”

“Ngày nào?” Kiều Hân Hân vẫn rất bình tĩnh.

“Mùng sáu sẽ tập hợp.”

“Hả...”

“Karen cũng có nói, mùng sáu cùng đi với cô. Thật ra thì, lần này cậu ta tới Trái Đất đã lên sẵn kế hoạch, hai người cùng nhau xuất phát, về cơ bản sẽ đến cùng một nơi.”

Vì vậy, dưới tình huống vết thương của anh còn chưa lành, lại trực tiếp tham gia một vòng mới của trò chơi tử vong.

Trò chơi tử vong là một đấu trường thi đấu khổng lồ, thời gian bắt đầu thi đấu của mỗi khu vực là không giống nhau, từ địa vực tuyển ra người mạnh nhất, sau đó sẽ tiến hành PK cuối cùng.

Trong ba ngày tự do này, Karen đã xin tham gia tranh đấu khác khu vực, thật ra thì trong khoảng thời gian này anh hoàn toàn có thể nghỉ ngơi thật tốt.

Lý Mục hơi chú ý một chút, lần trước anh tham gia trò chơi tử vong chắc chắn không đơn giản, vết thương cũ còn chưa lành, lại chồng chất thêm rất nhiều vết thương mới.

Nói như vậy, cậu ta thật lòng quan tâm đến Kiều Hân Hân.

Chẳng qua Lý Mục sinh ra ở tinh tế, lớn lên ở tinh tế, tiểu sử về Nicolas Karen anh nghe nói rất nhiều, những tin đồn đẫm máu và bạo lực này khiến Lý Mục không thể thả lỏng cảnh giác.

Chà, có lẽ mỗi người đều có nỗi khổ riêng.

Mà Kiều Hân Hân cũng trầm mặc một lúc lâu, Lý Mục không biết cô đang suy nghĩ cái gì.

Có phải vì trò chơi diễn ra sớm hơn dự định mà rối rắm? Hay đang lo lắng màn tiếp theo độ khó sẽ rất cao? Hay là một điều gì khác nữa...?

Khoảng chừng ba phút sau, Kiều Hân Hân mới mở miệng nói: “Tôi biết rồi.”

Ý tứ của Kaka rất rõ ràng, là muốn mang cô đi cùng.

Lần trước nếu không phải nhờ có Kaka, cô cơ bản không thể hoàn thành trò chơi.

Kiều Hân Hân nắm chặt điện thoại, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “Có những việc gì cần chú ý? Còn phải sớm huấn luyện, mặc dù con đường phía trước nhất định sẽ khó khăn. Lý Mục, tôi tuyệt đối không muốn trở thành gánh nặng của anh ấy. “

Mặc kệ là cái dạng huấn luyện gì có đều có thể tiếp thu, cô chỉ hi vọng bản thân mình có thể sớm thích ứng được với hình thức của trò chơi tử vong, có thể trở thành một người hữu ích giúp cho Kaka.

Hai người cùng nhau tham gia trò chơi, cô tuyệt đối không cho phép bản thân mình biến thành gánh nặng cho Kaka.

Lý Mục khẽ cười nói: “Là huấn luyện ma quỷ nha, chỉ sợ cô nuốt không trôi.”

“Tôi đều có thể làm được.”

Đều có thể, cái gì cũng đều có thể, chỉ cần giúp cô tiến bộ, giúp cô mau chóng thích ứng được với nhịp điệu của trò chơi.

“Tốt lắm, ngày mai chúng ra sẽ bắt đầu.”

“Được!”

Vì là màn mới nên Lý Mục cũng ở vận dụng tất cả các mối quan hệ đi tìm kiếm, nhưng với kinh nghiệm của anh đại khái có thể tỏa định mấy cái —— không biết chính xác là cái nào, chỉ có thể chọn một số cái thông dụng giúp Kiều Hân Hân tiến hành huấn luyện.

Trước hết, điều quan trọng nhất là rèn luyện thể chất, đó là điều quan trọng nhất trong trò chơi tử vong.

Vẫn còn một tuần nữa mới diễn ra trò chơi tử vong, Kiều Hân Hân chắc chắn có thể thông qua cuộc huấn luyện ma quỷ lần này mà đạt được nhiều tiến bộ.

Kết hợp với người chơi giàu kinh nghiệm như Kaka, Lý Mục bỗng nhiên cảm thấy tham gia trò chơi tử vong lần này cô nhất định có thể dành chiến thắng trở về.

Kết thúc cuộc gọi, Kiều Hân Hân ngay lập tức chạy ngay sang phòng bên cạnh, phòng này để trống, bên trong chỉ có một cái máy chạy bộ cùng với mấy quả tạ.

Cô nghĩ ngợi một lúc, liền chạy về phòng mở máy tính ra, lên trên mạng mua một cái giường, cùng với một ít bàn ghế và giá sách.

Tuy rằng Kaka chỉ ở có ba ngày, nhưng cô nhất định sẽ cố gắng hết sức để căn phòng này ấm áp như ở nhà.

Cô còn mua rất nhiều giấy dán tường, tính toán làm cho các bức tường của căn phòng trở thành một giai điệu văn học.

Ngày mai hàng sẽ được giao tới, cũng may phòng này lớn hơn so với các phòng khác, nhiều thiết bị vận động một chút cũng không cảm thấy chật.

Chờ Kaka đến, anh nhất định sẽ thích nơi này.

Kiều Hân Hân đứng ở cửa, nhìn căn phòng trống trơn, lại nhìn sang phòng mình.

Tốt, chỉ cách một bức tường.

Không biết vì cái gì mà cảm thấy đặc biệt vui vẻ...

Đúng thế! Là đặc biệt vui vẻ!

Manh: Hôm trước đăng được một chương xong hôm sau không vào được Wattpad cho tới nay luôn... Không hiểu điềm hay gì

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.