A Tát thích ăn cá nướng, nhưng lúc này cậu lại cảm thấy thịt cá mà mình đang nhai trong miệng tựa như sáp nến, khó có thể nuốt trôi.
Tiểu A Minh lớn lên rất nhanh, nó hoàn toàn không có vấn đề gì khi chở Kiều Hân Hân chạy khắp nơi.
Kỹ năng bắt cá của King Kong càng ngày càng thuần thục, bởi vì khủng long nhỏ ăn rất nhiều, một ngày phải ăn hai bữa.
A Tát đã ra ngoài rất lâu, đây là thời điểm cậu phải trở về nhà.
Trải qua bàn bạc, bọn họ liền quyết định đi tới phía bên kia dòng suối, bởi vì nơi này chỉ cách nhà của A Tát một bức tường.
Bé trai đè nén bi thương ở trong lòng, cậu vùi đầu ăn cá, ăn tới mức đầm đìa mồ hôi.
Kiều Hân Hân ngồi ở phía đối diện cậu, cô biết sau khi ăn xong bữa cơm này, King Kong sẽ phải đặt cậu lên bức tường thành cao lớn kia. Cô không biết phải nói gì, khi chia tay, dường như chẳng có lời nào là thích hợp.
“Chị Tiểu Kiều, chị... Không đi cùng em sao?”
Cánh rừng này tràn ngập những sinh vật nguyên thủy, thân là loài người, nếu luôn muốn ở chung một chỗ với chúng, như vậy sẽ tốt ư?
Kiều Hân Hân lắc đầu, kỳ thực, A Tát có thể về nhà là chuyện tốt, dù sao phía bên kia bức tường mới là nơi khiến cho cậu có thể trưởng thành một cách an toàn. Mà Kiều Hân Hân lại không giống như vậy, cô không biết lần phát sóng trực tiếp này sẽ kết thúc ở đoạn nào, trên tay không có bất kỳ kịch bản nào, đối với tình tiết sắp phát sinh ở phía sau, cô hoàn toàn không biết gì cả. Cô cảm thấy, dường như cô có thể gameover bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.
“A...”
A Tát gắng sức chịu đựng cảm giác muốn khóc, cậu ăn sạch thịt cá trong tay, đứng dậy nhìn về phía bên kia tường thành.
Ở nơi đó, có người cùng tộc của cậu.
Còn có cha và mẹ.
Bọn họ là dân bản xứ sinh sống ở trên đảo Đầu Lâu, làm hàng xóm cùng lũ quái thú này cả ngày lẫn đêm. Từ nhỏ mẹ liền nói cho cậu biết, ngàn lần vạn lần đừng ngã xuống từ trên tường thành, bằng không nhất định sẽ mất mạng.
Tổ tiên lưu lại quy củ, để bảo vệ sự bình yên cho bộ tộc, mỗi tháng đều phải hiến tế một người sống, nhà nào cũng không may mắn tránh khỏi. Trong lòng A Tát khó chịu là vì... Cậu không nỡ bỏ lại Tiểu A Minh, King Kong cùng Kiều Hân Hân.
Trong tộc có nhiều quy củ, ở nơi rừng rậm nguyên thủy này, cuối cùng cậu cũng hiểu cái gì gọi là tự do tự tại. Nếu có thể, cậu thật sự muốn tiếp tục ở lại đây!
Nhưng cậu không thể tùy hứng...
Trên vai cậu cũng có sứ mệnh của chính mình.
King Kong thả A Tát lên vai mình, trước khi đi cậu dùng sức ôm chặt Tiểu A Minh, cọ nước mũi lên cổ nó.
Kiều Hân Hân lấy sôcôla ra, đặt vào tay A Tát. Trước lần phát sóng trực tiếp này, cô đã chuẩn bị mấy thanh sôcôla, tuy rằng độ đói khát bị chỉnh cực kỳ thấp, nhưng nhỡ có lúc cần thì sao?
Chẳng qua hiện tại có King Kong ở đây, cô cũng không cần dùng, để lại cho chính mình một thanh, đưa toàn bộ cho A Tát.
A Tát nắm chặt thanh sôcôla trong tay, cậu nói khẽ: “Cảm ơn chị...”
“Ừ, em về đi thôi.”
King Kong phải đưa A Tát lên tường thành, đầu tiên, nó cần xuyên qua rừng rậm đầy gai kia. Kiều Hân Hân cưỡi trên lưng khủng long nhỏ, cô để A Minh theo sau King Kong.
Dọc đường, hầu như không gặp bất cứ con khủng long nào, bởi vì trong thế giới động vật, bản năng của bọn chúng là tránh né kẻ mạnh, mọi người đều rất an toàn ở nơi có King Kong.
Bình thường Tiểu A Minh thích kề cận với King Kong nhất, tuy nó là khủng long, nhưng thật giống như đang coi King Kong là cha mình.
Sau khi xuyên qua rừng cây, liền tới chân tường thành, tường thành cao gấp đôi King Kong, trước kia sẽ có thổ dân đi tuần tra, nhưng hôm nay nửa bóng người cũng không hấy.
King Kong nắm lấy dây leo trên tường, những dây leo này là vật còn sót lại từ một cây cổ thụ ngàn năm, đặc biệt bền chắc.
Nó bò lên dây leo, nó biết, nhà của A Tát ở ngay trên kia.
A Tát ghé vào bả vai nó, nước mắt chảy lên bộ lông của King Kong. Cậu nắm chặt sôcôla mà Kiều Hân Hân cho, nhỏ giọng nghẹn ngào.
King Kong trèo rất cẩn thận, đừng nhìn khổ người to lớn mà coi thường sự linh hoạt của nó, không bao lâu sau liền bò được hai phần ba quãng đường. Trên đầu tường thành có những cọc nhọn, chính là để phòng ngừa loại quái vật như tinh tinh khổng lồ leo lên.
Nó chỉ có thể ngừng ở chỗ này.
Nhưng cũng gắng sức giơ tay, muốn A Tát đi càng thêm thoải mái.
A Tát nức nở nói: “Chiếu cố chị Tiểu Kiều thật tốt... Còn cả Tiểu A Minh nữa.”
King Kong đều hiểu.
Nó dùng ngón chân bám chặt vách tường, cũng càng thêm dùng sức nâng tay lên trên, động tác nhỏ này là sự quan tâm của nó dành cho A Tát.
Sau này sẽ còn có cơ hội gặp mặt sao?
Rừng rậm lớn như vậy, có lẽ cả đời đều không gặp lại. Nhất định cha mẹ rất lo lắng cho cậu, sau lần trở về này sẽ cử hành nghi thức cho cậu, thân là tù trưởng tương lai, cậu phải chăm chỉ học tập các loại kỹ năng, như vậy mới có thể bảo vệ người trong tộc của mình.
A Tát biết trách nhiệm mà mình phải gánh vác rất nặng nề, không cho phép cậu đùa giỡn làm càn nữa.
Mà cậu sẽ vĩnh viễn ghi tạc đoạn hồi ức này ở trong lòng.
Cuối cùng, bé trai bò lên trên tường thành.
Cậu đứng trong khe hở của hai cọc nhọn, nhìn tinh tinh khổng lồ đang tụt xuống từ dây leo, chạy nhanh vào rừng ở phía xa xa.
Tại nơi xanh biếc sum suê kia, còn có thể loáng thoáng thấy được bóng dáng của Tiểu A Minh, A Tát dùng sức phất tay về phía bọn họ.
“Ngao --”
Khủng long nhỏ kêu một tiếng, âm thanh của nó truyền đi thật xa, thật xa.
*
King Kong vừa trở về.
Tâm tình của nó cũng có chút sa sút, A Tát đi rồi, trong lòng mọi người đều không dễ chịu.
“Đi thôi.” Kiều Hân Hân nói.
Tiểu A Minh biết đường về, nó chở theo Kiều Hân Hân, đi ở phía trước, King Kong theo sau hai người bọn họ. Nó hái được rất nhiều quả dại ở ven đường, nhưng rồi lại nhớ ra A Tát đã đi mất, một mình Kiều Hân Hân không ăn hết nhiều như vậy.
Nó thuận tay vứt bỏ vài quả, nhìn quả dại màu xanh lăn lông lốc xuống đất, đột nhiên cảm thấy có chút trống vắng.
“Pằng!”
Một tiếng súng nổ bỗng nhiên truyền đến từ phía sau.
[ Σ ( °△ °|||) Bọn họ vào được rồi à!?]
[Cũng quá nhanh rồi đấy... A a a a a chạy mau!!! Chủ kênh mau mang theo King Kong chạy đi!!!]
[Trở lại trên vách núi -- Nơi đó cao lớn, dễ phòng thủ!!]
[Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ căng thẳng quá á á...]
[Chủ kênh tuyệt đối đừng bị thương, King Kong cùng Tiểu A Minh cũng vậy!!]
Rừng rậm vốn yên tĩnh bị tiếng một súng nổ đánh thức, Kiều Hân Hân bỗng dưng quay đầu lại, liền nhìn thấy một đám người mặc đồ rằn ri đang đi về phía này.
Mục đích của bọn họ lần này đúng là King Kong, cùng những con khủng long ở trên đảo.
Nhưng vị trí của nơi này cách tường thành vô cùng gần, ngoài King Kong ra, bọn họ cũng không thấy được những sinh vật khác.
Mà khi tinh tinh khổng lồ cao hơn bốn mét hiện ra ở trước mặt bọn họ, thật sự khiến cho cả đám sợ ngây người -- Thì ra những thứ mà đạo diễn Carl quay đều là thật! Trên cái đảo này lại có một con quái vật sinh sống!
“Mẹ! Thảo nào bọn họ tiêu tốn nhiều tiền như vậy để mời chúng ta tới!!”
Đây là nhóm lính đánh thuê đã tham gia vô số lần chiến tranh, bọn họ được những kẻ giàu có dùng nhiều tiền mời đến, chính là vì muốn bắt King Kong về.
So với những con khủng long kia, nhà tư bản lại càng có hứng thú với con tinh tinh khổng lồ King Kong.
Lần này, không chỉ có mỗi mình bọn họ đến đây, mà còn có quân đội quốc gia. Đám người Carl cũng ở trên chiếc thuyền đó.
Con thuyền được phép mang theo một lượng lớn thuốc mê, nhưng, thấy con quái vật vĩ đại như vậy, họ chỉ sợ muốn bắt một con cũng sẽ rất trắc trở. Cho dù trong tay bọn họ có súng máy, có lựu đạn, cũng phải bắt sống trở về mới được.
“Mau mau mau! Đừng để con tinh tinh này chạy mất!”
“Sau khi trở về nhất định phải tăng giá với chủ thuê, phải phí bao nhiêu sức lực mới bắt được một con đại gia hỏa như vậy chứ!!!”
“Thuốc mê đâu? Mau chuẩn bị xong thuốc mê đi!”
“Đến đến đến, lấy cái lớn hay nhỏ -- A, hình như có một cô gái đang ngồi trên lưng con khủng long nhỏ kia!”
“Đờ mờ, cậu không nhìn lầm đấy chứ? Đưa ống nhòm đây để tôi xem một chút.”
“Tự mình nhìn đi.”
“... Mẹ, đúng là có một cô gái thật!”
“Đội trưởng, làm sao bây giờ?”
“Cái gì mà làm sao bây giờ, trực tiếp giết chứ còn gì nữa. Trừ tinh tinh khổng lồ ra, giết sạch toàn bộ những sinh vật khác!”
[Con mẹ nó! Bọn lính đánh thuê này ăn nói kiểu gì thế?]
[Còn không phải sao, dù gì cũng đã tham gia vô số trận chiến, khát máu như mạng! Trong mắt bọn họ, ngoại trừ tiền cũng chính là tiền, có thể làm mọi chuyện vì tiền!]
[Chủ kênh chạy mau a a a a a a a a!!!!!]
Mọi người đều nghe thấy cuộc nói chuyện của đám lính đánh thuê, xem ra mục đích của nhóm người này chính là King Kong. Nếu Kiều Hân Hân không cẩn thận đụng phải làn đạn, phỏng chừng sẽ bị bắn thành cái sàng.
Lẽ nào, phát sóng trực tiếp thực sự muốn kết thúc ở chỗ này?
Nhìn số lượng của lính đánh thuê là biết, có thể so với một quân đoàn!
Tiểu A Minh ngửi được mùi nguy hiểm, nó phóng thẳng về phía vách núi xa xa, mà lính đánh thuê mai phục ở hai bên rừng cây lại nhận được chỉ thị -- Nếu đã đến đây, thì thuận tay mang theo con khủng long nhỏ này luôn!
King Kong sẽ được giao cho chủ thuê người, bọn họ có thể tự mình bán con khủng long nhỏ này, sau đó liền phát tài!!
Về phần cô gái đang ngồi ở trên lưng nó, trực tiếp giết.
Lời dặn dò này đơn giản mà thô bạo, có người cầm súng nhắm thẳng vào Tiểu A Minh, đạn còn chưa bắn, chợt nghe thấy một tiếng gầm rú giận dữ truyền tới từ trên đỉnh đầu.
“ ┗|' o ′ |┛ Grào --!!!”
King Kong phát hiện ra ý đồ của bọn họ, trực tiếp chụp một cái, biến tên lính đánh thuê này thành một bãi thịt vụn.
“...”
“Mẹ!! Mau bắn nó!!!”
King Kong rất hung ác, Tiểu A Minh lợi dụng khe hở này, chạy thẳng tới khu vực an toàn, Kiều Hân Hân quay đầu nhìn King Kong đang chiến đấu cùng một đám lính đánh thuê, cô nghĩ mãi mà không hiểu, tại sao ở trên đảo lại đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy???
Cô vỗ vỗ lưng chú khủng long nhỏ, ý bảo nó thả mình xuống.
Kiều Hân Hân cùng A Minh trốn ở phía sau đại thụ, cô lấy khẩu súng từ trong ba lô, ngắm ngay về phía đám lính đánh thuê kia.
Khoảng cách rất xa, cô... Có thể bắn chuẩn sao?
Thân thể của King Kong rất lớn, Kiều Hân Hân sợ chính mình không cẩn thận một cái liền ngộ thương nó, bàn tay cầm súng của cô run rẩy liên hồi.
[Chủ kênh cố lên! Chủ kênh đừng sợ!]
[Hô hấp chậm rãi, ngắm thật kĩ một người, chị phải tin tưởng vào chính mình (nắm tay)]
[QAQ Chủ kênh nhất định phải cứu King Kong nhé, đám người kia còn mang theo thuốc mê nữa đó...]
[Đau lòng quá...]
Kiều Hân Hân tập trung toàn bộ lực chú ý, cô thấy có một người đàn ông đang cầm súng máy ở trên cây, gã cách King Kong xa nhất, liền là gã đi.
Ngắm, bắn!
Kiều Hân Hân bóp cò, chỉ nghe thấy một tiếng vang rất lớn, gã đàn ông trốn ở trên cây kia trực tiếp ngã xuống.
Súng máy ở trong tay gã nện lên người.
Ở phía xa xa, âm thanh lộn xộn gì cũng có, sau khi Kiều Hân Hân hạ gục một người xong liền nhanh chóng ẩn núp, đám người kia không thấy bóng dáng của cô.
Nhưng bọn họ biết, việc này nhất định là do ả đàn bà vừa rồi thực hiện!
Thế là kết thù lớn.
Có người hô: “Còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau sử dụng thuốc mê đi!!”
Đứng ở trước mặt King Kong, bọn họ căng bản chịu không nổi một chiêu, đám người kia đặt toàn bộ thuốc mê mà mình mang tới vào trong súng, đây chính là liều lượng đủ để gây mê cho mấy trăm người!