Phát Sóng Trực Tiếp Sinh Hoạt Của Địa Cầu

Chương 43: Chương 43: Chương 41: Tòa soạn truyện tranh Alice




Editor: Mãn MãnTòa... Tòa soạn truyện tranh?

Kiều Hân Hân có chút kinh ngạc, người đàn ông sợ cô không đồng ý, tiếp tục cố gắng thuyết phục: “Phòng làm việc của chúng tôi cũng ở tòa nhà cao tầng này, cô yên tâm, tuyệt đối là một công ty chính hãng! Hay ngày mai cô qua đó nói chuyện với tôi được không?”

Anh lấy ra một tấm danh thiếp, đưa tới trước mặt Kiều Hân Hân: “Nếu không tìm được địa chỉ thì có thể gọi điện cho tôi.”

Trên danh thiếp viết ba chữ to “Thái Văn Tường”, chức vụ là tổng biên tập của tòa soạn truyện tranh Alice.

“Ách, xin hỏi anh định để tôi làm việc gì?”

Không phải là làm biên tập viên đấy chứ? Cô không biết phải làm biên tập viên thế nào, nhưng với cách tuyển người này, dường như anh ta đang tìm biên tập viên.

Tiếng di động của Thái Văn Tường lại vang lên, trước khi nghe, anh nói với Kiều Hân Hân rằng: “Đương nhiên là họa sĩ truyện tranh rồi, nếu cô thấy có hứng thú thì nhất định phải tới vào ngày mai nhé! Tôi sẽ chờ cô! Tôi còn có việc, đi trước đây, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Người đàn ông vừa nghe điện thoại vừa vội vã chạy về phía nhà ga, Kiều Hân Hân không nhịn được, quay đầu nhìn tòa nhà cao tầng đã tắt gần hết đèn kia, trong lòng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Lẽ nào đây chính là “Tìm được lối thoát trong khó khăn”?

Thời gian không còn sớm, vẫn nên nhanh trở về thì hơn, nhìn thời tiết này như sắp mưa.

Cô vừa đi hai bước liền nghe thấy có người gọi mình -- “Hân Hân.”

Quay đầu lại, phát hiện ra Lý Mục đang cưỡi xe máy đợi cô ở đầu đường.

Sao anh ta lại tới đây?

Kiều Hân Hân đi qua, anh đưa mũ bảo hiểm trong tay cho cô: “Tôi thấy trời sắp mưa, liền nghĩ nên tới đón cô về.”

Vừa nói vừa đưa ô cho cô.

Kiều Hân Hân ngồi ở phía sau, đúng là có thể cảm nhận chút mưa nhỏ. Cô mở ô ra: “Đi thôi.”

“Ngồi cho vững nhé.”

Lý Mục nổ máy xe, tốc độ không nhanh không chậm, cơn mưa dần dần lớn hơn trên đường về nhà.

Mặc dù có sự ngăn cản của chiếc ô đen, quần áo của hai người vẫn ẩm ướt.

Sau khi về nhà, mỗi người đều tự sửa sang lại bản thân, khoảng 11 giờ rưỡi, Kiều Hân Hân lau khô một nửa tóc bằng khăn lông, ngồi xuống trên sô pha.

“Hôm nay cô đã làm gì thế?” Lý Mục thấy cô đến, giảm tiếng tivi đi một chút.

“Tôi tới tòa soạn truyện tranh một chuyến, nhưng không gặp được biên tập viên. Tôi nghĩ có lẽ bọn họ không định dùng tôi -- Nhưng cũng chẳng sao, có người cho tôi một tấm danh thiếp, tôi đang nghĩ có nên đi xem một chút vào ngày mai không.”

“Được chứ, cô cứ tự chủ trong chuyện công tác là được, không hiểu cái gì thì có thể hỏi tôi.”

Thái độ của Lý Mục vẫn lười tiếng như cũ, trên thực tế, anh ta thực sự rất chiếu cố Kiều Hân Hân. Tựa như hôm nay, dù đã trễ như vậy nhưng anh vẫn đặc biệt đi đón cô.

Tuy Đông Xuyên là thành phố không bao giờ ngủ, nhưng một cô gái cũng không nên ở ngoài quá muộn.

“TV Thái Dương chỉ thanh toán thù lao vào mỗi cuối tháng thôi đúng không?”

“Đúng vậy, cuối tháng sẽ kết toán rồi gửi vào thẻ của cô vào đầu tháng. Thế nào? Có việc cần dùng tiền à?”

Lý Mục biết hiện tại trên người Kiều Hân Hân không có nhiều tiền, vậy nên ngày thường anh đều bao cô ba bữa một ngày.

Kiều Hân Hân lắc đầu, nói khẽ: “Chẳng qua tôi cảm thấy cứ ở mãi chỗ này cũng không tiện lắm...”

Tính cách của cô chính là kiểu không muốn gây thêm phiền toái cho người khác, nhưng cô lại ở đây, ăn của anh, ở nhà anh, cảm giác rất kỳ quái.

Lý Mục đứng dậy rót một ly sữa bò cho cô, thấy cô nói thế, anh lập tức ủy khuất nói: “Cô muốn đuổi tôi tới quán bar à?”

Khi Kiều Hân Hân làm việc, anh tận lực không quấy rầy, chỉ yên lặng chuẩn bị đồ ăn cho cô thật tốt, kỳ thực anh dành phần lớn thời gian ở quán bar, buổi tối vẫn sẽ trở về.

Sống một mình rất bất tiện cho một cô gái như cô.

“Không không không, ý tôi là... Chờ tôi có tiền, tôi sẽ dọn ra ngoài.”

Dù sao Lý Mục cũng là đàn ông, anh cũng phải có cuộc sống riêng tư của mình. Tuy quan hệ giữa cô và anh đặc thù, nhưng ở chung một chỗ cũng không tốt lắm nhỉ?

“Đến lúc đó rồi nói sau.” Lý Mục lại ngồi trên ghế sô pha, “Tôi đã sắp xếp một đề cử rất tốt cho cô vào ngày 20 tháng sau, khi ấy lại làm phát sóng trực tiếp tử vong được không?”

Ách...

Kiều Hân Hân tính toán một chút, khoảng cách thời gian giữa hai lần phát sóng là gần một tháng, như vậy cũng rất tốt, đủ để cô nghỉ ngơi.

Cô gật đầu nói: “Được.”

“Vậy bắt đầu từ ngày mai liền tiếp tục tiến hành huấn luyện thân thể, tôi sẽ dạy vài kỹ xảo chiến đấu cho cô.”

“Chiến đấu sao?”

“Ừ, có lẽ sẽ cần dùng trong lần vào phim ảnh tới.”

“A...””

Lý Mục là một người quản lý cực kỳ có trách nhiệm, anh sẽ quản lý tất cả thật thỏa đáng.

Kỳ thực chính Kiều Hân Hân đặc biệt thích cảm giác khi làm phát sóng trực tiếp tử vong, cô không nhịn được hỏi: “Là phim gì thế?”

Lý Mục thần thần bí bí nói: “Tạm thời giữ bí mật.”

“...”

Kiều Hân Hân uống cạn sữa bò trong tay, cô nhẹ giọng nói: “Tôi mệt rồi, đi ngủ đây.”

“Đi đi, chúc cô ngủ ngon.”

“Chúc anh ngủ ngon.”

Tâm tình của cô trong một tuần này vốn sa sút đến cực điểm, không ngờ hôm nay lại có cơ hội mới, gặp một cơn mưa nhỏ, khi trở về nhà cảm thấy cả người đều thoải mái.

Nghĩ đến lần phát sóng trực tiếp tử vong tiếp theo, cô không kìm được mà nâng khóe miệng.

*

Ngày hôm sau, Kiều Hân Hân lần mò ở trong phòng thật lâu, cô phát hiện quần áo của mình thực sự ít đến đáng thương.

Xem ra sau khi lấy được tiền lương của TV Thái Dương, cô phải tới trung tâm thương mại một lần. Dù sao cũng chẳng có mấy bộ thích hợp để mặc, cô lấy bộ đồ may tương đối trang trọng duy nhất ra, sửa sang xong liền đẩy cửa ra ngoài.

Bữa sáng đã được bày ở trên bàn giống như lúc trước, chẳng thấy bóng dáng người đâu.

Kiều Hân Hân ăn qua loa mấy miếng, sau khi thu dọn bàn xong liền xuất phát.

Cô vẫn rất hiếu kỳ với tòa soạn truyện tranh này.

Rất nhiều người đi làm vào 9 giờ sáng, cô dựa theo địa chỉ viết trên danh thiếp, tiến vào trong tòa nhà cao tầng, tòa soạn truyện tranh này...Ở tầng ngầm sao?

A, hóa ra tầng ngầm của tòa nhà cũng có phòng làm việc.

Kiều Hân Hân đi thang máy xuống, khác với tình hình ở bên trên, hành lang ở phía dưới tương đối hẹp, ngọn đèn u ám nằm trong góc.

Cô nhìn thấy một tấm thẻ gỗ rất đặc sắc, ở trên viết tòa soạn truyện tranh Alice cùng mũi tên chỉ vào trong. Kiều Hân Hân đi tới, thấy cửa vẫn còn khóa.

9 giờ 10 phút, tòa soạn truyện tranh lại không có ai sao?

Không thể nhìn thấy tình hình ở trong từ bên ngoài, Kiều Hân Hân đứng dựa vào tường, thỉnh thoảng sẽ có người đi qua con đường ở trước cửa, dáng vẻ của mọi người đều vội vàng, tựa như rất bận rộn.

Khoảng vài phút đồng hồ trôi qua, một cô gái không lớn hơn Kiều Hân Hân là bao ôm một hộp giấy đi tới, sau khi đến cửa liền đặt hộp xuống đất.

“Phù...” Giữa ngày hè, chuyển nhiều đồ như vậy quả thực rất mệt, cô gái thấy Kiều Hân Hân đứng ở một bên, nghi ngờ hỏi: “Cô là...?”

“A, tôi tới tìm tổng biên tập Thái.”

Kiều Hân Hân nhìn cô gái tóc búi với vóc dáng nhỏ nhắn ở trước mắt, cảm thấy người này nhìn rất quen mắt, dường như đã gặp ở nơi nào.

“Anh ấy chỉ đến vào lúc 10 giờ mỗi ngày thôi, hay cô vào ngồi một lát nhé?”

“Được.”

Kiều Hân Hân thấy bảng tên mà cô gái đeo trên ngực -- “Biên tập viên của tòa soạn truyện tranh Alice, Tranh Tử”?

A!

Kiều Hân Hân chợt nhớ tới một chuyện.

Lần đầu tiên cô tới công ty Ánh Sáng Xanh, đã gặp qua cô gái này ngay tại bàn tiếp tân -- Khi ấy cô là biên tập viên thực tập của bộ phận truyện tranh thuộc Ánh Sáng Xanh, hèn gì nhìn cô ấy mới cảm thấy quen mắt.

Mới một tuần không gặp, cô ấy đã đổi nơi công tác rồi sao?

“Chúng ta đã từng gặp nhau rồi.”

“Vậy sao?”

“Ừm, tại bàn tiếp tân trước Ánh Sáng Xanh, nhưng có lẽ cô không có ấn tượng gì.”

Tranh Tử hơi ngượng ngùng cười một cái: “Trí nhớ của tôi không tốt lắm, lúc còn ở Ánh Sáng Xanh, ngày nào cũng bận đến điên rồi, nhưng vẫn không thể thành nhân viên chính thức. Ôi.”

Cô mang hộp giấy đến sau cửa, nhường đường nói: “Cô mau vào đi, để tôi rót cho cô cốc nước.”

“Được, cảm ơn cô.”

Sau khi tiến vào, Kiều Hân Hân phát hiện tòa soạn truyện tranh này không quá lớn, chỉ có tổng cộng sáu bàn máy tính, cùng văn phòng làm việc độc lập của tổng biên tập ở giữa.

Căn phòng tương đối bừa bộn, vì ở tầng ngầm nên bầu không khí cũng không tốt như ở trên, phải mở đèn vào ban ngày.

Trong góc phòng làm việc bày sô pha cùng bàn, Kiều Hân Hân đi qua ngồi, Tranh Tử nhanh chóng đưa một ly nước tới trước mặt cô.

“Cô cũng nhận được lời mời mà đến à? Là biên tập viên hay phụ trách về phương diện bản quyền?”

Dáng dấp của Tranh Tử rất đáng yêu, khi nói chuyện lại thích cười, thái độ thân thiện nhiệt tình với người khác, có chút tiềm chất của người đi trước.

Cô ngồi trên ghế, mạnh bạo nói chuyện phiếm, dù sao khi tòa soạn truyện tranh này vừa mở, cô cũng xem như nhân viên đầu tiên.

“Ách... Tôi... Tôi sẽ vẽ truyện tranh.”

“Hả?” Tranh Tử sửng sốt một chút: “Cô đã xem yêu cầu bản thảo của chúng tôi chưa?”

Không đúng, cô không hề ghi kèm địa chỉ công ty khi đăng yêu cầu bản thảo trên mạng, chỉ để lại hòm thư. Nhìn chung, người gửi ban thảo chỉ cần gửi tới hòm thư của cô là được, tất cả thông tin liên lạc đều được thông qua phần mềm chat trên internet.

“Không phải, tôi gặp được tổng biên tập Thái vào đêm qua, anh ấy bảo tôi tới xem một chút vào hôm nay.”

“Ha ha...” Tranh Tử cười hai tiếng, cô sờ đầu nói: “Xem trí nhớ của tôi này, cô vừa nói qua ở cửa, cô được chính tổng biên tập mời tới -- Hì hì, xin chào, tôi là biên tập viên của tòa soạn truyện tranh này, tên tôi là Tranh Tử.”

Tranh Tử nhất định là biệt danh của cô, mọi người đều dùng biệt danh ở trong ngành này.

Kiều Hân Hân cũng khẽ cười nói: “Chào cô, tôi là Kiều Hân Hân.”

“Cô đã từng có tác phẩm nào chưa?”

“Về phương diện truyện tranh thì... Không có.”

“Là người mới sao?”

“Đúng vậy.”

“Không vấn đề gì! Tòa soạn truyện tranh của chúng ta cũng vừa cất bước, tôi cũng là một biên tập viên mới. Cô đừng nhìn nơi này nhỏ như vậy, tổng biên tập Thái vẫn còn đang nỗ lực, trước mắt chúng tôi vẫn nhận người, đại khái sẽ mở trang web vào giữa tháng sau. Hiện tại chỉ có một mình tôi là biên tập viên trong tòa soạn, nghe nói có thể sẽ có bốn người đến vào hôm nay, ý tứ của tổng biên tập chính là để chúng ta vẽ vài bức tranh.”

“Trang web?”

“Đúng vậy, trang diendanlequydon tranh gốc. Kỳ thực ngay từ đầu tôi cũng không nghĩ đến chuyện này, cô cũng biết tôi đã từng làm việc tại Ánh Sáng Xanh, đứng nhất nhì trong ngành nghề. Hơn nữa, hiện nay trong nước không có trang tranh nào, bản thân tôi cảm thấy... Nếu thực sự thích truyện tranh, giấy hay trang web có khác gì nhau đâu?”

Trước đây, Kiều Hân Hân chưa bao giờ cân nhắc tới việc đăng truyện tranh dài kỳ trên mạng, bởi vì vấn đề tiền lương, đăng dài kỳ trên web chỉ thuần túy kiếm ăn dựa vào người đọc, không giống tòa soạn truyện tranh truyền thống, chỉ cần giao bản thảo liền có thể cầm tiền.

Hơn nữa, cô nhận rất nhiều công việc vẽ tranh minh họa để kiếm tiền nên không có quá nhiều thời gian, mỗi ngày chỉ có thể miễn cưỡng rút ra hai tiếng để vẽ người cùng bố trí phong cảnh.

Lời của Tranh Tử tựa như đã nói ra tiếng lòng của cô.

Đúng vậy, chỉ cần thật sự yêu thích cái nghề này, giấy hay trang web có khác gì nhau đâu?

Nhìn phòng làm việc này, tuy rất nhỏ, nhưng không hiểu sao lại cho cô cảm giác thân thuộc.

Dường như đây chính là nơi mà cô vẫn luôn kiếm tìm.

“Có phải cô không quá thích việc đăng dài kỳ trên mạng không?”

“Không phải, chỉ là tôi không quá hiểu về phương diện này thôi.”

“Ai, để tôi nói cho cô biết nhé, khi tôi còn làm việc ở Ánh Sáng Xanh, người ở đó rất chảnh! Bọn họ căn bản khinh thường trang tranh, cảm thấy đầu vào rất thấp, tranh mà học sinh tiểu học tùy tiện vẽ cũng có thể đăng lên. Tôi liền cười ha ha, hiện đang là thời đại sở hữu trí tuệ, chỉ cần vẽ đẹp thì nhất định có thể ra mắt. Đến lúc đó, lại quảng bá bản quyền, chưa chắc tiếng tăm đã bại bởi cái gì mà -- thiên hậu truyện tranh kia!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.