Raw: Wikidich
Edit || Beta: Manh
“Cần tôi đi cùng không?” Lý Mục thuận miệng hỏi.
Tuy buổi tối quán bar bề bộn công việc, nhưng ông chủ vẫn dư sức xin nghỉ một ngày. Kiều Hân Hân ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Thôi, tôi cũng đang muốn tản bộ một mình.”
“Ok, chú ý an toàn nhé.”
“Ừm.”
Lý Mục hiểu Kiều Hân Hân, cô luôn cần không gian riêng tư, nên nếu cô đã bảo vậy thì anh sẽ không nằng nặc đòi theo.
Trong thành phố Đông Xuyên phồn hoa, đêm nay công viên nhất định sẽ rất đông đúc, chắc hẳn cô sẽ không gặp bất trắc gì.
Sau khi tạm biệt Lý Mục, một mình Kiều Hân Hân đến ga tàu điện ngầm.
Quả nhiên ai ai đổ dồn về công viên giải trí vào giờ này, cho dù đồ ăn ở đó có phần đắt đỏ, bọn họ vẫn sẵn lòng dùng bữa.
Kiều Hân Hân đứng cạnh cửa, khi đến trạm cuối thì cùng mọi người xuống xe. Nhà trọ giao thông thuận tiện, không cần phải chuyển trạm.
Cô trông thấy những con chữ lấp lóe cùng đoàn người hối hả từ đằng xa.
7 giờ tối, trời còn chưa tối hẳn, những ngọn đèn trong công viên đã sáng lên.
Hầu hết là trẻ con cùng thanh niên, trên đầu ai cũng đeo một món đồ lấp lánh, rất nhiều người còn cầm theo gậy huỳnh quang.
Kiều Hân Hân xếp hàng soát vé ở cổng vào rồi xuôi theo dòng người. Đây là lần đầu tiên cô tham gia buổi biểu diễn tối, cảm thấy rất mới mẻ, vừa không ngừng ngó nghiêng bốn phía, đồng thời không quên lấy di động ra chụp ảnh.
Đây đều là tư liệu vẽ sống, thậm chí một linh cảm còn đột nhiên xuất hiện trong cô —— ngộ nhỡ nữ chính gặp phải quỷ ở công vinen thì sao?
Quả nhiên, ra ngoài chơi nhiều hơn sẽ rất hữu ích cho quá trình sáng tác.
Đèn đuốc sáng trưng cho buổi biểu diễn tối, những kiến trúc đặc sắc, cây xanh, dọc đường có rất nhiều trò giải trí. Bên trái là con phố ăn vặt nổi tiếng. Nghe nói món ngon muôn nơi đều hội tụ ở đây, được bày bán trên các gian hàng.
Lúc này mọi người nhất định đang tụ tập ở đằng kia, Kiều Hân Hân cũng dạo qua một vòng, mua một hộp bánh bạch tuộc. Có vài cô gái trẻ đứng kế bên cô.
[(*@ο@*) Òa ~ nhiều món ngon quá a a a a a a a a!!!]
[Chảy nước miếng......]
[Muốn khóc ghê, hu hu hu, người trái đất thật hạnh phúc.]
[Bánh bạch tuộc hết bao nhiêu thế?]
[← Tôi thấy chủ kênh rút ra 18 đồng.]
[A a a a a chỉ 18 đồng!!]
[Tôi muốn đầu thai.]
[Trái đất = thiên đường của những người phàm ăn.]
Bởi vì vé hôm nay là suất tối nên Kiều Hân Hân đã đổi thời gian phát sóng trực tiếp, để nhóm khán giả đã nhịn hơn một tuần trời có thể cùng đi chơi với cô.
Bình thường cô đều bận rộn vẽ truyện, độ hot của phòng có phầm sụt giảm, song Kiều Hân Hân chẳng hề bận tâm. Chẳng qua cô cảm thấy, thân là chủ kênh, cô có lẽ cô nên cho mọi người thấy những khía cạnh của cuộc sống ở trái đất. Cô đã quen với hệ thống phát sóng trực tiếp, cho dù có mang bên mình cũng không cảm thấy phiền.
Có chuyện hay thì đương nhiên là phải cùng chia sẻ rồi.
Kiều Hân Hân cắn một miếng bánh bạch tuộc nhỏ, nheo mắt thỏa mãn —— ngon tuyệt!
Ngon nhất trong tất cả những nơi cô từng ăn luôn!
Tuy Kiều Hân Hân chưa nói lời nào, nhưng vẻ mặt cô đã chứng minh tất cả, màn đạn trong phòng dâng lên như thủy triều, số người xem trực tuyến nhiều lên gấp đôi.
Có thể thấy tất cả mọi người đều thích đi chơi, ha ha.
[〒▽〒 Chủ kênh cố ý chắc luôn...]
[Ăn đến là hưởng thụ... chảy nước miếng.]
[Tui cũng muốn.]
[Mua mua mua!]
[Nhưng giờ mua loại này qua mạng thì chẳng tươi gì hết.]
[Vào Thành mỹ thực ấy.]
[_(:зゝ∠)_ đó là chốn chỉ dành cho kẻ có tiền.]
Đúng lúc này, một cô gái bỗng hét lên.
“Đến rồi đến rồi! Có người tiết lộ hành trình trên Weibo, Song Mộc đã đến cổng rồi!!!”
“A a a a là xe bảo mẫu sao?!”
“Ừ, xe chuyên dụng hẳn hoi, ngầu chết đi được.”
“Mau đi thôi, chậm chân là sẽ phải đứng sau đấy.”
“Đi đi đi...”
Một trong số đó quá kích động, lúc đi còn không cẩn thận va vào vai Kiều Hân Hân, cô nàng lập tức khom lưng: “Xin lỗi! Chúng tôi đang vội!”
“Không sao không sao.”
Kiều Hân Hân nuốt miếng bánh bạch tuộc cuối cùng xuống, ném hộp vào thùng rác, lấy giấy ra lau mép.
Biết bao người đổ xô về đằng xa, con phố ăn vặt chỉ còn chưa đến một nửa.
Rốt cuộc là ai đến thế nhỉ?
Kiều Hân Hân không biết buổi biểu diễn sẽ có hoạt động gì, nhưng nếu đã đến thì cứ tham gia cuộc vui thôi. Thế là cô cũng theo chân mọi người.
Cả đường mất khoảng 20 phút, có rất nhiều xe tham quan lướt qua, Kiều Hân Hân vừa đi vừa chụp ảnh, trái lại không quá cô đơn.
Dọc đường có rất nhiều thú bông cầm bóng bay rực rỡ sắc màu, một trong số đó nhiệt tình đưa một quả bóng đỏ cho Kiều Hân Hân, cô nhận rồi nói: “Cảm ơn bạn.”
Chú hề huơ tay múa chân quay một vòng, giang rộng hai tay, khiến Kiều Hân Hân sửng sốt.
Rồi cô mau chóng ôm chú hề một cái. Trong khoảnh khắc ấy, cô như trở lại thời ấu thơ.
Chú hề mau chóng buông tay, nhảy lùi về phía sau, tiếp tục tặng bóng cho người qua đường. Kiều Hân Hân xuôi theo dòng người về phía trước, tay kéo một sợi dây, quả bóng lay động trong gió.
Phía trước là một quảng trường, nằm giữa là một sân khấu hình tròn, ánh đèn nhấp nháy. Rất nhiều người vẫy gậy huỳnh quang, có người còn giơ cao tấm bảng viết tên minh tinh lấp lánh.
MC lên sân khấu khuấy động không khí, ngay sau đó, có người bước lên sân khấu từ sau cánh gà trong tiếng hò hét.
Giờ này khắc này, ai nấy đều hô “Song Mộc“.
Tuy đứng cách sân khấu khá xa, nhưng Kiều Hân Hân vẫn có thể trông thấy người nọ.
Lâm Ngọc Dương.
Mãi cho đến khi anh ta xuất hiện, cô mới nhận ra “Song Mộc” mà nhóm fan nói chính là anh ta... Kể từ bữa cơm lần ấy, không ngờ sau một thời gian dài, cô lại trông thấy anh ta dưới tình huống này.
Giữa bọn họ là vô số người hâm mộ, MC đặt ra những câu hỏi rất gai góc, nhưng đều bị Lâm Ngọc Dương lanh trí tránh đi.
Kiều Hân Hân nhìn anh ta như thể đang nhìn một người xa lạ.
Hôm nay là buổi biểu diễn tối cuối cùng, anh ta là vị khách quý được mời đến để tham gia màn chào cảm ơn, chẳng trách có nhiều cô gái tụ họp ở đây như vậy.
Lâm Ngọc Dương đứng trên sân khấu, ngũ quan tuấn tú như bước ra từ trong tranh, mỗi lần anh mở miệng là chung quanh lại hò la.
Mà những thứ này dường như đều cách cô xa thật xa.
Người đứng trên sân khấu, nhóm người hâm mộ, ánh đèn, và cả sao trời... hết thảy đều vô cùng xa xôi.
Chỉ mình cô đứng ở nơi đó, chăm chú nhìn từng động tác của anh ta, dưới ánh đèn sân khấu, vẻ ngây ngô thời cấp 3 đã biến mất. Khóe miệng Kiều Hân Hân dần lộ ý cười, kể từ khi sang Hàn Quốc làm thực tập sinh, giấc mộng của cậu ta hẳn là được như hiện tại nhỉ? Vậy thì cũng xem như hoàn thành nguyện vọng của chính mình.
Trong vô thức, cô ngẩn người.
Mãi cho đến khi... tất cả ánh mắt chung quanh đều đổ dồn về cô.
Ánh đèn chói mắt chiếu rọi lên cô, cô nâng tay che mặt theo bản năng, trông thấy người đứng trên sân khấu cũng đang nhìn mình.
MC lặp lại lần nữa: “Xin mời cô gái đang cầm quả bóng đỏ lên sân khấu tương tác cùng thần tượng!”
Đang... nói cô sao?
Đồng tử Kiều Hân Hân hơi hóa lớn.
Cô không biết vì sao mình lại được chọn, giờ khắc này, cô trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Lâm Ngọc Dương nhận ra cô, hơi ngẩn ra, rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Đám đông chung quanh nhìn cô đầy hâm mộ, phải may mắn cỡ nào mới có thể được gọi tên, trao cho cơ hội cầu còn không được này!
Kiều Hân Hân dần thích ứng với ánh đèn, cô từ từ buông tay, nhìn người ở trên đài.
Hai bên nhìn nhau, vài giây sau, cô bỗng xoay người chạy đi.
Đám đông nhường đường cho cô, cô chạy thẳng một mạch ra ngoài, như thể đang bị hổ rượt.
Bỗng, cô té ngã, hai giây sau, cô đứng dậy, tiếp tục khập khiễng tiến về phía trước.
Từ đầu chí cuối đều không quay đầu lấy một lần.
Mọi người trọn mắt há mồm nhìn cô rời đi, có được cơ hội tiếp xúc với Lâm Ngọc Dương mà cô nàng chẳng thèm để bụng!
MC kinh nghiệm đầy mình mau chóng hâm nóng bầu không khí, muốn chọn một vị fan khác.
Còn Lâm Ngọc Dương nhìn cô đi xa, khi cô té ngã thì mày khẽ nhíu.
Kiều Hân Hân chạy đến một nơi cách xa sân khấu, ngồi trên băng ghế nơi mặt cỏ, sờ lên đùi phải.
Đầu gối rất đau, vì bị đá cắt qua khi té ngã.
Hôm nay cô mặc một bộ đồ thể thao màu xám, dưới ánh đèn mỏng manh, cô ôm đầu gối thổi thổi rồi rút khăn giấy ra.
Khi MC mời cô lên sân khấu, theo bản năng cô chọn trốn tránh, bởi vì đã hứa với Lâm Ngọc Dương là sẽ không có bất kỳ dây mơ rễ má nào nữa.
Cho dù những ký ức tốt đẹp sẽ mãi tồn tại, họ đã không còn là họ của năm đó nữa. Nếu quỹ đạo cuộc sống đã khác nhau, vậy thì không cần phải gượng ép.
Kiều Hân Hân tựa lưng lên ghế, ôm đầu gối phải bị thương, nhìn về ánh đèn phương xa, thả hồn dòng suy nghĩ.
Cô không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, chỉ cảm thấy đám người đi tới đi lui và mình như hai thế giới.
Bỗng, có người ngồi xuống bên cạnh cô.
Kiều Hân Hân hoảng sợ, vừa định đứng lên thì nghe thấy một giọng nam trầm thấp: “Là tôi.”
Cô kinh ngạc nhìn người đàn ông mặc hoodie, cho dù anh ta đang đội mũ và đeo khẩu trang cùng kính râm thì vẫn có thể bị người hâm mộ chân chính nhận ra!
“Cậu...”
Lâm Ngọc Dương không nhìn cô, mà đặt một vật vào trng lòng cô, rồi nhanh chóng đúi hai tay vào túi, kéo cao cổ áo.
Kiều Hân Hân nhìn kỹ, là một chiếc băng keo cá nhân. Thật lâu sau cô mới mở miệng: “Cậu không sợ bị phát hiện à?”
Tuy nơi này vắng vẻ, nhưng có không biết bao nhiên người hâm mộ tại buổi biểu diễn tối, sao cậu ta lại ở đây?
Lâm Ngọc Dương không đáp, mà lẩm bẩm: “Vào ngày kỷ niệm thành lập trường năm lớp 11, cậu cũng chạy đi như thế.”
Ngay cả bóng lưng cũng giống như xưa.
Bàn tay cầm băng keo của Kiều Hân Hân khẽ run rẩy, ngay sau đó cô bình tâm lại.
“Vậy sao? Tôi đã quên rồi.”
Là giận dỗi ư? Vì sao lại phải nói dối? Rõ ràng ký ức ấy khắc sâu như vậy, vì sao lại phải nói là mình đã quên?
Có lẽ là bản năng, chỉ muốn vạch rõ giới hạn cùng cậu ta.
Lâm Ngọc Dương hơi quay đầu, nhìn khuôn mặt nghiêng của Kiều Hân Hân, góc độ mà anh ta đã từng nhìn vô số lần. Vài cô gái chạy qua ở phía trước, anh ta kéo khẩu trang, đợi đến khi yên ắng trở lại mới khe khẽ nói: “Thành thật xin lỗi.”
Thành thật xin lỗi cậu.
Đáng nhẽ anh phải là người hiểu tính Kiều Hân Hân hơn bất kỳ ai khác, côt uyệt đối không phải loại con gái cố tình gây rắc rối cho người khác. Có một số việc dù anh không đề cập đến, cô cũng sẽ kín miệng. Cô không phải là đóa loa kèn, sẽ không dựa vào cành cao của bất kỳ ai để khoe khoang chính mình.
Sau khi nói xong, anh ta đợi trong chốc lát, cũng không nhận được bất kỳ phản ứng nào của Kiều Hân Hân. Cô chỉ cúi đầu, yên lặng mở miếng băng dán cá nhân.
“Cảm ơn.”
Ngoài câu ấy ra, Kiều Hân Hân thực sự không biết phải nói gì với anh ta.
“Để tôi bảo trợ lý tiễn cậu nhé.” Lâm Ngọc Dương đứng dậy định rời đi.
Kiều Hân Hân không đáp lời.
Sau đó, khi trợ lý của anh ta đến nơi nọ, trên băng ghế không có một bóng người. Trợ lý gọi điện thoại, nói: “A Dương, cô ấy không ở đây.”
Kiều Hân Hân đã rời đi.
Ngồi trên tàu điện ngầm, nhìn bóng hình trên cửa, trái tim cô khẽ nhói đau.
Một tay cô ấn lên ngực —— sẽ không dễ dàng để ai vào nữa.
Cho dù là người đã từng bước vào, nếu đã đi, thì đừng trở về.
Manh: Cho ai hem nhớ, Lâm Ngọc Dương là tình đầu của Hân Hân, xuất hiện ở chương 5 6 gì đấy, từng hứa hẹn this that với chị nhà mình nhưng sau đó hai người không có duyên, hây dô.