Phát Súng Tình Yêu

Chương 4: Chương 4




Vui vẻ sao? Không thể nói không vui vẻ, nhưng cũng không thể nói là vui vẻ được. Cái loại cảm giác này thật giống như chính mình thật vất vả mới buông xuống điều mà mình luôn mơ ước, khát khao nhiều năm, giờ nó lại xuất hiện trở lại, lại lần nữa dấy lên niềm hy vọng.

Nghĩ vậy, Nhạc Ngưỡng hít sâu một hơi, nghiêm túc ngước nhìn hắn chăm chú, đôi mắt dò hỏi: “Trần Bạc Viễn, nếu như tôi nhớ không nhầm thì năm nay anh đã 32 tuổi. Đáng lý ra, anh đã có bạn gái, không phải nên tính tới chuyện kết hôn sao?”

Nghe thế, Trần Bạc Viễn nhịn không được cười một tiếng, mở miệng trêu ghẹo: “Tôi còn có con trai nữa mà?”

“Cái gì!”

Nhạc Ngưỡng nghe được lời này, kinh ngạc mở to hai mắt, anh ta còn có con trai nữa, việc này làm cô không kịp tiếp nhận thông tin, bỗng lão Chu ở phía bên kia cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, vội vã hướng về phía Nhạc Ngưỡng vẫy tay nói: “Nhạc Ngưỡng! Nhạc Ngưỡng cô mau lại đây.”

Nhạc Ngưỡng liếc mắt nhìn Trần Bạc Viễn một cái, hơi hơi hé miệng giống như muốn nói gì đó, nhưng lời nói đến miệng chỉ còn lại một tiếng thở dài, thấp giọng thầm mắng, ngay sau đó liền phủi tay rời đi, chạy đến phía lão Chu.

Lão Chu chỉ vào tên ăn phân vừa nãy, hướng phía cô mà nói: “Nơi này để tôi xử lý, cô cùng Tiểu Từ bọn họ đưa tên này đến bệnh viện trước đi.”

Nhìn theo ánh mắt của Lão Chu, Nhạc Ngưỡng phát hiện tên Trâu Chính cả người ngâm trong nước đang ôm bụng lăn lộn trên đất kêu đau, sắc mặt tái nhợt đi. Nghĩ tới chuyện ngớ ngẩn mà hắn ta làm, Nhạc Ngưỡng lập tức nổi giận: “Lão Chu, ai biết được hắn có cố ý kêu đau mà chạy trốn nữa hay không!”

Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật cách đó không xa ném ánh mắt bất mãn về phía cô: “Nhạc Ngưỡng, hắn ta có phải thật sự đau hay không là do bệnh viện đưa ra kết luận, không phải cô”.

Nhạc Ngưỡng khóe miệng nở một nụ cười lãnh đạm, không thèm để ý nói: “Được rồi, tôi sẽ đưa đi, không phải chỉ là một chuyến đi bệnh viện thôi sao!”

Nói xong, cô liền hấp tấp hỏi han đám người Tiểu Từ, chịu đựng mùi hôi thối kéo lên xe cảnh sát, lúc này cấp trên giao nhiệm vụ, Nhạc Ngưỡng cũng không có thời gian cùng người khác dây dưa thêm gì nữa.

Xe cảnh sát đi ngang qua Trần Bạc Viễn, Nhạc Ngưỡng liếc nhìn anh, trong đầu tràn đầy ý nghĩ về việc anh ta đã có con rồi.

Càng nghĩ về điều đó, trong lòng cô càng xót xa.

Nhiều năm như vậy không liên hệ, thậm chí còn có con? Đồ khốn! Có thời gian sinh con, lại không có thời gian trở về thăm cha, anh ta chính là tên vô tâm không tim không phổi!

“Cẩu nam nhân!”

Nhạc Ngưỡng tức giận, đánh một chưởng vào ghế xe phía trước, gầm lên một tiếng, Tiểu Từ đang lái xe sắc mặt hơi thay đổi, ánh mắt nhíu chặt, cho rằng cô đang mắng chửi tên Trâu Chính, vì thế bèn phụ họa một tiếng: “Chính là hắn, có cẩu mới ăn phân!”

Ở đây ai cũng có thể nhìn ra Nhạc Ngưỡng trong lòng đang không thoải mái, ai cũng không dám đắc tội với cô, đưa Trâu Chính đi kiểm tra cũng không phiền đến cô. Cô khoanh tay vẻ mặt u ám đứng ở hành lang bệnh viện.

Một lúc sau, Tiểu Tử bước đến và nói với cô: “Chị Nhạc Ngưỡng, tên cẩu nam nhân ăn phân kia bị viêm dạ dày ruột cấp tính, và hắn ta vẫn đang phải truyền dịch. Bác sĩ nói hắn sẽ phải nhập viện trong một thời gian.”

“Tình huống này có chút … “

“Cái gì? Hiện tại không thể ra viện? Kia mẹ nó tiền thuốc men chẳng phải là muốn chúng ta trả hay sao?”

Nhạc Ngưỡng liền nghĩ ngay đến điều này, Tiểu Từ vẻ mặt khó xử: “Phỏng chừng đúng vậy, em vừa nói chuyện điện thoại với Lão Chu. Lão Chu nói nếu không liên lạc được với người nhà thì tiền thuốc men chỉ có thể do chúng ta lo liệu, những ngày này có lẽ cũng phải mấy ngàn? “

“Tận mấy ngàn?!”

Nhạc Ngưỡng đột nhiên cao giọng, Tiểu Từ hoang mang rối loạn ở trước mặt Nhạc Ngưỡng, trước mắt liên tục khuyên giải nói: “Chị Nhạc Ngưỡng, bình tĩnh bình tĩnh đã, cũng không còn cách nào khác, nhà nước sẽ trả lại cho chúng ta, không đến mức phải tức giận như vậy đâu.”

Nhạc Ngưỡng hất cằm nhìn chằm chằm cậu ta, vẻ mặt như sắp giết người đến nơi rồi.

Tiểu Từ hiểu tính khí của cô, nhanh chóng thuyết phục cô.

Đêm nay, Nhạc Ngưỡng thật sự tích đầy một bụng tức, khi trở lại sở báo cáo tình hình, lại nghe nói nửa đêm sẽ đi tuần tra phòng lao động, sáng hôm sau, không ngoài dự đoán mặt cô xuất hiện vài đốm mụn.

Nhạc Ngưỡng sống gần sở, vì thế sau khi bàn giao nhiệm vụ với đồng nghiệp, cô cả người mệt lả, đi xe điện trở về và ngủ thiếp đi.

Trong giấc mộng cô mơ thấy Trần Bạc Viễn thuở thiếu niên.

Cảnh tượng kia là ngày cuối cùng anh ở nhà trước khi nhập ngũ.

Lúc ấy Nhạc Ngưỡng biết được tin tức Trần Bạc Viễn muốn nhập ngũ, cô biết anh sẽ không được về nhà thường xuyên nên đã khóc và buồn bã nhiều ngày, đến mức sau đó vài hôm mắt vẫn sưng lên.

Khi đó cha mẹ còn tưởng rằng cô ở trường học bị bắt nạt, vẫn luôn ở bên hỏi han con gái rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Nhạc Ngưỡng kìm nén cơn giận,trong lòng thầm thề rằng sẽ không bao giờ gặp Trần Bạc Viễn nữa.

Khi nộp đơn cho kỳ thi tuyển sinh đại học, Nhạc Ngưỡng đã hỏi Trần Bạc Viễn rằng anh ấy muốn học đại học ở đâu, Trần Bạc Viễn đã trả lời như thế nào?

Anh cười nói với Nhạc Ngưỡng: “Là ở Lô Đại, cho nên em đừng quá nhớ anh.”

Nhạc Ngưỡng đỏ mặt, lại không ngờ đó chỉ là câu nói đùa của Trần Bạc Viễn. Cuối cùng anh thực sự lựa chọn đi bộ đội, đưa ra một quyết định đột ngột như này.

Nín đi một hồi lâu, Nhạc Ngưỡng không kìm được cảm xúc trong lòng, biết được Trần Bạc Viễn đi tàu hỏa, cô liền chạy một mạch ra khỏi sân, lúc ấy ngõ nhỏ nhiều, không thể bắt taxi được, cô liền vội vội vàng vàng leo lên chiếc xe nhỏ của chú Trương bên cạnh, dùng hết sức lực đạp xe đến ga tàu hỏa, nhưng cô chỉ nhìn thấy bóng người ở cổng an ninh, chỉ nhìn thoáng qua, còn chưa kịp gọi tên thì anh đã biến mất trong đám đông.

Nhạc Ngưỡng uất ức, ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất khóc nức nở.

Đang khóc nức nở, Nhạc Ngưỡng bị chuông báo thức làm cho bừng tỉnh, cô bực bội tắt báo thức, hít một hơi dài mới ngồi dậy khỏi giường.

Ánh nắng vào phòng buổi trưa khiến cô cảm thấy rất nóng bức. Thời tiết thực sự rất kỳ lạ, hai ngày trước còn có tuyết rơi, vậy mà bây giờ nhiệt độ không khí lại bắt đầu tăng trở lại.

Bận rộn cả ngày hôm qua nên hôm nay khối lượng công việc của Nhạc Ngưỡng không quá nặng, Lão Chu còn đặc biệt yêu cầu cô và Tiểu Từ đi đến khu phố cổ gần đó, một số văn bản liên quan đang được xử lý, do chính sách mới ban hành của cấp trên nên một số người dân chưa biết đến tin tức này, số liệu cho thấy một số lượng lớn cư dân vẫn chưa thực hiện. Vì vậy họ xuống để nhắc nhở người dân.

Lão Chu còn chưa nói xong, Nhạc Ngưỡng đã đội mũ cảnh sát lên xe mô tô tuần tra của mình, đôi mắt hoa mai tròn xoe đầy xúc động.

Tiểu Từ vội chạy theo, mỉm cười ngồi phía sau Nhạc Ngưỡng.

Trong khi lái xe, Nhạc Ngưỡng nhớ tới tại sao đêm qua Trần Bạc Viễn lại xuất hiện ở đó, vì vậy liền hỏi Tiểu Từ: “Tại sao người ở quận Thanh Hà lại nói rằng Trần Bạc Viễn là người hợp tác với chúng ta tham gia hành động?”

Tiểu Từ vội vàng giải thích nói: “Chị Nhạc Ngưỡng, chị không biết sao, ngày hôm qua bên họ cử huấn luyện viên Trần đến, huấn luyện viên Trần biết vị trí chính xác của họ, còn có quan hệ tốt với một số người bên họ nữa, cho nên chúng ta mới có thể thuận lợi như vậy.”

Nói xong, Tiểu Từ trong mắt còn không quên dâng lên một tia sùng bái: “Hôm qua em cũng hỏi Lão Chu, huấn luyện viên Trần cũng thật thâm tàng bất lộ, nghe nói là đặc binh xuất sắc, chao ôi…! Khó trách ngày hôm qua lại có thể một chân trực tiếp đá Trâu Chính không đứng dậy nổi! Thật là lợi hại!”

*Thâm tàng bất lộ: ẩn thân

Nhạc Ngưỡng trợn mắt, lại càng không có thiện cảm với Trần Bạc Viễn.

Đặc biệt là biết hắn đã có con mà lại không có thời gian trở về thăm cha, nỗi uất hận trong lòng cô càng tích càng nhiều, hận không thể lập tức túm cổ áo hắn mà chất vấn: “Nuôi dưỡng anh nhiều năm thế, vậy mà anh lại chưa về thăm Trần gia lấy một lần? Còn có thời gian cưới vợ sinh con? Đồ vô ơn! Đồ khốn! “

Nghĩ vậy, cô đột nhiên tăng tốc, Tiểu Từ sợ tới mức mặt biến sắc, nhanh chóng ôm lấy eo cô: “Chị, chị chạy chậm một chút!”

Trong một buổi chiều, bọn họ đã đi thăm gần hết các nhà dân trong phố cổ, người dân khu vực này đối với Nhạc Ngưỡng rất quen thuộc, mấy năm nay cô đều thay mặt đồn cảnh sát chạy đến đây, xung quanh có rất nhiều người già sống trong các tòa nhà dân cư. Nhìn thấy Nhạc Ngưỡng giống như nhìn thấy đứa cháu gái nhỏ, họ đối xử với cô rất tốt.

Khi xong việc, Nhạc Ngưỡng không quay lại sở nữa, sau khi chào hỏi Lão Chu, cô lái xe tuần tra trở về nhà.

Vì đã gọi điện báo trước cho bố mẹ nên hai người đã chuẩn bị nguyên liệu từ sớm. Mặc dù sống cùng ở một thành phố nhưng Nhạc Ngưỡng thường ở ký túc xá, hiếm khi về nhà, nên hôm nay mẹ cô liền thịt con gà mái được khách gửi biếu để nấu canh.

Nhạc Ngưỡng vừa xuống lầu đã ngửi thấy mùi thơm nồng của gà hầm, nóng lòng lớn giọng nói xuống dưới: “Ôi, mẹ hầm gà đón cô con gái xinh đẹp về nhà sao?”

Tiếng nói to đến hàng xóm cách vách đều nghe thấy được, nhất là mấy dì đang ngồi chơi bài trên hành lang, mọi người hỏi thăm cô: “Về rồi sao, mẹ cháu chắc phải mừng rớt nước mắt đấy!”

“Tiểu Nguyêt Nha vừa bận việc xong đấy, bà xem, còn chưa cả kịp thay đồng phục nữa.”

Nhà bọn họ sống là khu gia đình cũ của Cục Khai thác mỏ. Vào những năm 80, khu khai thác khoáng sản Lô Châu được phát triển. Cha mẹ của Nhạc Ngưỡng đều làm việc trong văn phòng và những người hàng xóm ở đây cũng là hàng xóm cũ hơn hai mươi năm. Tới bây giờ, họ đã quá quen thuộc với nhau.

Nhạc Ngưỡng cùng đám trẻ ở đây cùng nhau lớn lên.

Nhạc Ngưỡng cười hì hì đi đến trước mặt các dì tròn mắt xem, ngây ngốc chưa đến hai phút thì đã có một người hào sảng nói, “Ù rồi, ù rồi, ha ha ha ha! Tiểu Nguyệt Nha đứng sau lưng tôi chính là thần may mắn nha.”

“Ây da, vậy thì thật đáng tiếc, thần may mắn của dì chỉ có thể xem dì thắng một ván này thôi, con phải đi lên nhà uống canh gà đây.”

“Đi đi, dì của con hôm nay thắng mấy ván rồi, cầm lấy, cho con chút tiền đi mua kẹo ăn!”

Nhạc Ngưỡng nhìn tờ hai mươi tệ, không chút khách sáo mà nhận lấy, trên mặt tràn đầy nụ cười: “Cảm ơn dì! Dì tốt nhất!”

Cô hôn lên tờ tiền, vui mừng như tìm được châu báu vậy, bị dì ghét bỏ, “Nhóc thối, đừng có chỉ biết nói mấy lời này chứ.”

Nhạc Ngưỡng không quan tâm, vô duyên vô cớ lại bắt được vàng,vui vẻ rời đi, bước chân nhanh như gió.

Mà cách đó không xa, Trần Bạc Viễn đã nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng ấy, bước chân bất giác dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.