Phát Súng Trượt

Chương 15: Chương 15




Mickey Keane lẳng lặng ngồi vào chiếc ghế sắt trong văn phòng của sếp, đợi ông ta đang nói điện thoại. Cuối cùng, sếp đặt máy. Ngoảnh lại nhìn thấy anh, ông ta kêu lên:

- Trời đất hỡi!

Keane bất giác đưa tay lên mặt. Tuy đã bớt sưng, nhưng mặt anh vẫn còn mang những vết tím đỏ ở chỗ người ta lấy ra những mạnh vụn thuỷ tinh.

- Vâng, vâng, tôi biết, thưa đại uý.

- Thế họ không làm được gì hẳn cho anh sao?

- Họ có nói phải phẫu thuật thẩm mỹ hay cái gì đấy, nhưng tôi không có thì giờ.

Ngả lưng vào thành ghế, ông đại uý nói:

- Mick, tôi đã đọc báo cáo của anh, nhưng bây giờ tôi muốn anh trực tiếp giải thích cho tôi là tại sao Chuck Pittman lại tiến vào nhà chỉ có một mình?

- Tôi đã ngăn Chuck nhưng anh ta không nghe.

- Hừm... Anh ta luôn thế, cứng đầu cứng cổ. Nhưng phải nói là Pittman là một tay rất dũng cảm, rất có bản lĩnh.

Keane cúi gầm xuống mặt đất.

- Tôi muốn người ta giao việc truy tìm Perkerson cho tôi.

- Hơi muộn rồi. Hắn đã mất hút.

- Rồi hắn sẽ xuất hiện - Keane nói - Hắn là thành viên của một nhóm, kiểu như thập tự chinh, hành động nhằm những mục tiêu rõ rệt: mới đầu là một hiệu sách khiêu dâm, sau đó là một rạp chiếu phim con heo. Đúng là ngón nghề của một tổ chức ban quân sự, mang tính chất chính trị nhiều hơn.

Đại uý nhìn anh nhưng ông ta chẳng nói chẳng rằng.

- Ông nhìn sự việc này khác ư? - Keane hỏi.

- Thế chẳng nhẽ tôi lại đến báo cáo thị trưởng là thành phố ta đã bị một đạo quân nhỏ tấn công ư? - Đại uý nhún vai vặn lại.

- Một người bạn của tôi đã chết, chết vì sập bẫy của lũ khốn khiếp. Ông hãy để tôi tóm cổ chúng. Rồi ông sẽ thấy, thế nào rồi chúng nó cùng tiếp tục làm. Tôi tin rằng chẳng phải lâu đâu, thành phố ta sẽ lại có một vụ tàn sát mới. Lúc ấy, xin ông giao vụ đó cho tôi.

- Được, đại uý nói. Anh sẽ đảm đương vụ ấy... Nếu như nó xảy ra.

- Ông giao cho tôi thật chứ?

- Tôi sẽ giao cho anh. Nhưng trong khi chờ đợi, anh sẽ nghỉ thêm một tuần lễ nữa để dưỡng bệnh. Anh hãy đi Florida.

- Vâng, thưa ông! - Keane gật đầu đồng ý.

Anh đứng dậy và đi ra. Anh sẽ đi Florida hưởng ánh nắng mặt trời. Lúc này chắc Perkerson chưa dám động đậy, vì quá nguy hiểm cho hắn. Những rồi hắn sẽ xuất hiện là lúc ấy anh sẽ có mặt tại đây.

***

Will Lee trở lại ngôi nhà của anh ở Georgetown. Anh tắt máy báo động chống trộm và mở điều hoà. Có tiếng rì rì nhè nhẹ nổi lên và trong phòng dần ấm.

Có chuông điện thoại reo và Will vội chạy lại nhấc máy.

-A lô!

- Em, Kate đây. Chúng ta có thể gặp nhau ở tiệm Giò Heo lúc bảy giờ được không?

Nàng hẹn anh ở một tiệm ăn?

- Nếu em muốn thế - Will đáp.

- Vậy bảy giờ anh nhé. - Rồi Kate đặt ngay máy.

Will cùng giận dữ đập ngay máy xuống. Anh nhìn đồng hồ. Năm rưỡi. Anh bước vào phòng làm việc, lấy sổ và lên danh sách những việc anh sẽ phải làm. Anh gọi về nhà ở Tom Black, chỉ có tiếng trả lời ở bộ nhắn.

- Tom, Will Lee đây. Tôi đã gặp Hank Taylor chiều nay và tôi đã tống có hắn đi rồi. Nhưng tôi muốn nói chuyện với anh. Nếu được hãy gọi cho tôi càng sớm càng tốt.

Sáu rưỡi, Will lên phòng ngủ, nhanh chóng cạo mặt, thay sơ mi, mặc bộ típ kiểu thể thao. Bảy giờ kém mười lăm, cửa ngoài bỗng có tiếng chuông réo. Jack Buchanan xuất hiện trước ngưỡng cửa, mặt mũi nhợt nhạt trông như người mất hồn sau một vụ chết hụt tai nạn ô-tô.

- Có gì không ổn hả Jack? - Will hỏi - Anh vào đi.

Jack ngồi xuống xa-lông.

- Xin lỗi là đã nhảy vào nhà anh trong bộ dạng thế này.

- Thôi nào, Jack. Rôi đánh cuộc là một ly rượu sẽ có lợi cho anh.

- Cảm ơn. Tôi cũng nghĩ thế.

Will đến quầy rượu, rót cho Jack một cốc buốc bông, rồi anh cùng ngồi xuống ghế đối diện.

Buchanan làm một hơi hết nửa cốc.

- Đó là chuyện của Millie và tôi - Jack nói - Giữa chúng tôi thế là kết thúc rồi.

- Từ từ nào Jack - Will nói - Sao lại có chuyện kết thúc một cách dễ dàng thế. Anh và Millie có một chuyện xích mích, hay đại loại một cái gì như vậy, nhưng không bao giờ anh lại có thể bỏ chị ấy.

- Chính cô ấy mới là người bỏ tôi. Cô ấy đã tống cổ tôi ra khỏi nhà.

Nói rồi Jack bật khóc.

Will cảm thấy bối rối và bằng một giọng ngượng nghịu anh bảo bạn:

- Jack, đêm nay anh nghỉ lại đây. Bây giờ tôi có việc phải đi. Anh cứ coi như đây là nhà của anh.

- Vâng, cảm ơn Will. Tôi cũng chẳng còn đâu khác để đi nữa.

Will liếc nhìn đồng hồ. Bảy giờ. Chắc lúc này Kate đã đến. Cô ấy chẳng bao giờ đến muộn.

- Jack, nghe tôi nhé. Sáng mai ta sẽ nói lại chuyện này. Tôi hứa đấy và như thế có lẽ tốt hơn.

Jack gật đầu nói:

- Chúc ngủ ngon. Hẹn sáng mai, Will.

- Chúc ngủ ngon, Jack.

Will vơ lấy áo khoác mắc ở tiền sảnh, rồi cứ thế nửa đi nửa chạy anh ra khỏi nhà và đến chỗ hẹn. Tới nơi thì Kate vẫn chưa có mặt.

- Ông có mấy người, thưa ông - Một người hầu bàn bước tới hỏi.

- Có hai người - Will đáp.

Người hầu bàn dẫn anh tới một bàn đặt ở góc phòng, sau đó mang lại bánh và hai suất ăn.

Bảy giờ mười lăm. Anh bắt đầu tự trách mình đã đến trễ. Anh lấy một chiếc bánh con, phết bơ, ăn một nửa, rồi ăn nốt nửa nữa. Anh gọi một chai vang đỏ. Bảy rưỡi, anh ngẩng mặt lên, Kate đang đứng trước anh.

- Em xin lỗi đã đến muộn - Kate nói.

- Không sao, em ngồi xuống đi - Anh nói bằng một giọng dửng dưng. Anh rót cho Kate một ly vang nhưng nàng không dùng đến.

- Chiến dịch của anh thế nào rồi? - Kate hỏi

- Anh vừa mới bắt đầu. Nhưng lại phải ngưng mất một tuần do vụ án của Moody. Song cũng lại dở dang nốt, vụ án hoãn xử ít ra là ba tháng sau.

Người hầu bàn lại gần.

- Tôi không ăn đâu - Kate bảo anh ta. Rồi quay lại Will, nàng nói:

- Em có một cái hẹn lúc tám giờ.

Will giơ tay ra hiệu cho người hầu bàn lui ra.

- Will - Kate nói tiếp - Em đang chịu nhiều sức ép.

- Kể cho anh nghe đi.

- Em đã có lần nói với anh em là người phụ nữ đầu tiên được đưa lên một cương vị cao đến thế trong tổ chức. Điều đó khiến cho một số kỳ cựu không bằng lòng. Và anh hiểu chứ, họ chỉ chờ em sảy chân một cái là họ sẽ ra tay. Cho nên họ có thể cho nghe trộm điện thoại của em, rình rập em, theo dõi em... Và còn làm những cái quái quỉ gì khác, em không biết nữa.

- À! Vậy sao em lại hẹn anh ở một nơi công cộng?

- Vì em không muốn, đúng ra là không thể đến nhà anh.

- Và chắc là họ sẽ theo dõi nhà em?

- Em không biết. Có thể thế lắm. Nhưng dù sao, tối nay em cũng có một cái hẹn.

Kate nhìn đồng hồ.

- Sắp sửa...

Và nàng dừng lại.

Một con ghen bất chợt xâm chiếm Will.

- À! Anh hiểu, chắc là một người nào được Sở đánh giá tốt đây. Thật thuận tiện cho cả đôi bên.

- Nếu ít ra anh báo cho em sớm hơn - Kate nói bằng một giọng mệt mỏi - thì em đã có thể thu xếp mọi việc cách khác. Nhưng bây giờ em đã mua tất cả các thức ăn này và...

- Em tự nấu lấy ư?

Quả thật Will chưa bao giờ thấy nàng nấu nướng một cái gì, dù chỉ đun một ấm nước sôi.

Kate đỏ mặt.

- Em cùng mới bắt đầu một ít.

- Anh thấy là là em lại có được thời gian.

- Will, em xin anh, hãy cố hiểu cho em - Kate nói, giọng nài nỉ - Đây chỉ là một người bạn mà lúc này em cần sự giúp đỡ.

Will không nói gì, lặng lẽ ngắm nàng, nàng thật đẹp với mái tóc nâu đó, nước da trắng mướt và đôi môi gợi cảm, và anh thấy ham muốn nàng biết bao.

- Em hình như không cần đến anh nữa - Một lát sau Will nói.

Kate cúi mặt xuống bàn, rồi lại ngẩng nhìn anh. Sau đó nàng đứng dậy, cầm áo khoác và không nói một lời, nàng lặng lẽ bước ra. Cảm thấy hụt hẫng, Will chẳng còn muốn ăn nữa. Anh cạn nốt ly vang, gọi trả tiền và rời tiệm ăn.

Trên đường về nhà, anh đi vòng một đoạn để qua nhà Kate. Từ rèm cửa nhà nàng lọt ra những vệt sáng yếu ớt, nhè nhẹ lay động - Có lẽ là ánh sáng của những ngọn nến, anh thầm đoán. Chán chường, ủ rũ, anh trở lại nhà, chân bước như người mất hồn.

Năm phút sau, anh tra chìa, mở khoá và bước vào nhà. Những vừa bước qua cửa, anh đã đứng sững lại, mắt mở to, miệng há hốc.

Trong tiền sảnh, ở một đầu dây điện màu da cam, thân hình Jack Buchanan đang trèo lủng lẳng.

***

Ông thanh tra cảnh sát là một con người tẻ nhạt nhưng dễ mến. Với những câu hỏi ông đặt ra, Will cố gắng hết sức để trả lời một cách bình tĩnh.

- Ông có nhận thấy ở ông Jack có biểu hiện gì khác thường về tâm trạng không, tôi muốn nói là tính khí của một người có khuynh hướng tự vẫn không?

- Không - Will lắc đầu đáp - Tôi biết anh ấy đang có chuyện bức xúc nhưng vì trót hẹn nên tôi đã vội đi. Phải chi mà tôi ở lại thì có lẽ...

Ông thanh tra gục gặc đầu, chẳng ra đồng ý chẳng ra không.

- Ông có nghĩ là ông ấy bị một cơn trầm uất không?

- Đó là một người hay lo lắng, phiền muộn - Will nhún vai đáp.

- Về vấn đề gì?

- Về tất cả. Chính vì thế anh ấy lại làm tốt công việc.

- Ông đã báo ai chưa? - Ông thanh tra hỏi.

- Tôi đã có báo cho vợ anh ấy, nhưng vừa nghe thấy tiếng tôi chi- ta đã dập máy.

- Tại sao bà ấy lại làm thế?

- Theo ý tôi, có lẽ chị ấy tưởng tôi gọi là muốn làm trung gian để hoà giải giữa hai người. Jack cho tôi biết là chị ấy giận anh ấy lắm.

- Tôi sẽ gọi đến đây một xe cảnh sát.

- Thôi cảm ơn ông. Tốt hơn là để tôi tự đến chỗ vợ Jack.

Ông thanh tra ngoảnh lại nhìn lần nữa thi thể Jack Buchanan mà lúc này người ta đến để đưa đi.

- Tôi nghĩ có lẽ thế là đã gần xong.

Ông thanh tra nói rồi chào và đi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.