Sở Thù Trân đứng chắp tay ngoài cửa sổ, không nghe trộm câu chuyện của hai người bên trong.
Trên tay nàng là một cuốn sách, ghi lại tỉ mỉ những cung đình bí sử thuở
dựng nước sáu bảy mươi năm trước, chi li từng chút một, không hề bỏ
sót, từ nghi thức khai quốc đến tận nghi thức chia sớt thánh khí, thậm
chí cả chuyện Nhậm Hoài Tô đã bị bức hại mà chết như thế nào. Chỉ không
chép cách để tìm người có thể chất tương đồng với y, có thể nhận thánh
khí.
Không biết ngoài sinh thần bát tự tương đồng, còn cần điều
kiện gì mới có thể chia sẻ thánh khí? Nàng trầm ngâm, nghiền ngẫm lại
những đoạn có liên quan từng câu một, Nếu không thể tìm ra phương pháp
trong thời gian ngắn, chỉ đành để Nhậm Hoài Tô giết Lục Cô quang, lập
thành tội giết vợ, thánh khí tan hết, khí tức thi mị trên người y đương
nhiên sẽ bộc phát, rất có khả năng thức tỉnh. Như vậy dẫu nhân gian
không luân diệt ngay thì kết cục đó cũng chỉ là sớm muộn mà thôi. Cho
nên nếu không rơi vào tình thế bất đắc dĩ, Lục Cô Quang không thể chết.
“Ha…” Sau lưng có người cười khẽ, tiếng cười trống trải mà hoang vu, mang hơi thở thê lương và cô độc.
Nàng ngoảnh lại, kẻ đứng sau mi mục anh tuấn, chính là Nhậm Hoài Tô, nhưng
bấy giờ khi y nhìn nàng, nàng cảm thấy trong vòng năm trượng xung quanh
mình cỏ cây dường như tuyệt diệt, đó là cái nhìn tột đỉnh điêu tàn và
hoang phế.
“Đang nghĩ gì?”Y không lại gần, chỉ thì thầm hỏi.
Sở Thù Trân nhìn y đăm đăm, mỉm cười,”Đang nghĩ… làm thế nào để tìm được một người chia sẻ thánh khí với ngài.”
Y nhếch môi, nụ cười im lìm không tiếng động,”Nữ nhân, ta rất hiếu kỳ…
sao ngươi biết trên đời có phép phân chia thánh khí? Xem ở sách nào? Cho ta mượn có được không?”
Nàng cho tay vào ngực áo lấy ra cuốn sách ố vàng đưa sang.
Y đón lấy nó, hờ hững lật giở, lại ngước nhìn nàng,”Ngươi rất nghe lời.”
“Trước mặt tướng quân, ta không dám không nghe.” Nang dịu giọng đáp lời, thần sắc điềm tĩnh.
Nhậm Hoài Tô nhoẻn cười,”Ồ?” Y quăng trả cuốn sách cho nàng,”Tướng quân?”
Đôi mắt nàng gợn sóng, nhanh chóng phán đoán xác định tình thế,”Ta vẫn chưa thể xác định Nhậm công tử có phải là Nhậm tướng quân năm xưa hay không. Vừa nãy Nhậm công tử đoan trang khắc kỷ, ta càng khó xác nhận, nhưng
nay tướng quân chất vấn ta, sát khí tung hoành, trong vòng mười bước hoa tàn sâu chết, sinh linh tuyệt tận, nếu không phải là Nhậm tướng quân
năm xưa chinh chiến sa trường, nào có được như thế?”
Nhậm Hoài Tô cất giọng trầm đục,”Xác định ta là đại tướng quân rồi, ngươi muốn làm gì?”
Sở Thù Trân im lặng hồi lâu, mới chậm rãi đáp,”Nếu ta muốn thỉnh giáo
tướng quân cách tìm thế nhân năm xưa, cách này tướng quân đã dùng, mang
tới… mang tới nỗi đau đớn tột cùng, giờ đây chưa chắc cho phép ta làm
lại; nếu ta nói cầu tướng quân dùng dị năng của bản thân cứu thế một lần nữa, lại chừng như đang làm khó cho ngài… Thù Trân nhất thời không xác
định được mình ‘muốn làm gì’/
Nàng tuy bảo không rõ mình ‘muốn làm gì’, nhưng thực ra đã nói, còn nói rất cụ thể.
“Cứu thế…” Nhậm Hoài Tô bước tới một bước, như cười mà chẳng phải cười, đưa
tay nhón một lọn tóc nàng,”Ta sẽ không chấp nhận, Lục Cô Quang nói ta là thi mị… là vạn quỷ vương… là một loài yêu vật… trời sinh để huỷ diệt
thiên địa… ta nỡ lòng nào cô phụ thiên chức?” Y dịu dàng,” Ta chinh
chiến sa trường lâu năm, một khi đã giết quá nhiều người, thì khó phân
chính nghĩa hay tà ác… Trước đây ta từng nghĩ hau từ trung nghĩa chảy
suốt huyết mạch mình, làm bất cứ điều gì vì dân vì nước cũng có người
ủng hộ sau lưng… Giờ tỉnh mộng rồi, giết người chỉ là giết người, xương
trắng chất chồng thành công danh bản tướng, sát nhân hay diệt thế, chẳng có gì khác nhau.”
Sở Thù Trân thấy y lại gần, không kiềm được cả người run rẩy, nàng gắng gượng ép mình đứng yên bất động, giữ ngữ điệu
đều đều,”Tiên hoàng… Đó là tiên hoàng có lỗi với ngài, không phải người
khắp thiên hạ đều có lỗi với ngài…”
“Phải…” Y xoè năm ngón
tay, lọn tóc ấy hốt nhiên tự đứt, như thể không còn chịu nổi khí tức thi mị, có tiếng cười trầm đục,” Không phải người khắp thiên hạ có lỗi với
ta, nhưng ta hận…” Y phả một làn hơi lên má Sở Thù Trân, bình thản
hỏi,”Không được hay sao?”
Nàng nín lặng, kẻ đang đứng trước mặt
nàng đây khác hẳn với con người vừa nãy, đây là một thi mị… một thi mị
đang thức tỉnh… còn là một thi mị chừng như đầy lý tính, nói năng gãy
gọn rạch ròi, tư duy vô cùng rõ ràng. Nàng định mời thi mị này cùng mình cứu thế, vì nàng không còn cách nào khác, nhưng hẳn nhiên đó là chuyện
không có khả năng.
Y nói rất rõ, y muốn diệt thế, vì y hận… không được hay sao? Đó là thiên chức của y.
Y nhìn màu da tái nhợt của nàng, cô gái bé nhỏ thong minh đang sợ hãi đến run rẩy, nhưng vẫn gắng gượng bày ra vẻ mặt bình tĩnh; rõ ràng đang
ngạc nhiên và thất vọng tột đỉnh, nhưng vẫn nỗ lực đứng yên không lùi dù một bước. Y câm lặng nhoẻn một nụ cười, đưa ngón tay quệt trên khoé môi nàng,”Nhưng… nếu như…”
Nhưng? Nếu như? Nàng bình tĩnh nghe y nói như đùa bỡn,”Nếu như sao?”
“Nếu như ngươi có thể giúp ta tra rõ năm xưa vì sao hoàng thượng sai ta châm mồi lửa đó, sau lưng rốt cuộc là chủ ý của ai? Có lẽ, ta có thể cân
nhắc lùi ngày giết người vài bữa.” Y cười mà như không cười, ”Công bằng
không?”
“Sớm hay muộn mấy ngày có gì khác nhau?” Nàng cắn môi dưới,”Ngài muốn thế nào mới bỏ ý định diệt thế?”
“Rất nhiều người chỉ cần sống thêm một khắc đã tốt rồi.” Y dịu giọng ôn tồn,”Nhân gian này không diệt, ta không thể ngủ yên.”
“Nếu đã muốn nhân gian luân diệt, hà tất phải tra tìm chân tướng? Bất luận
năm xưa người muốn hại ngài là ai, đến nay cũng đã chết rồi.” Sở Thù
Trân cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình,” Ta tuyệt đối sẽ
không giúp ngài tìm ra chân tướng, trừ phi ngài chịu đáp ứng ta ngài sẽ
buông tha cho vô số mạng người trên thế gian này.”
“Buông tha?” Y cười trầm đục,”Thế gian này có bao giờ buông that a? Lại có bao giờ
buông tha ngươi? Này đứa trẻ sắt son… lòng tin, lòng cảm thông, xót
thương, tình yêu đều là những thứ khiến ngươi đau khổ. Vứt bỏ chúng, đi
theo ta, được không?” Y vươn tay, vì gần, liền ôm lấy eo nàng,”Thế nào?”
Nàng cụp mắt, thình lình keng một tiếng, kiếm bắn ra từ tay áo nàng. Y tóm
lấy lưỡi kiếm, nó vỡ bục dưới những ngón tay, rơi xuống đất. Ngực Sở Thù Trân phập phồng lên xuống. biểu cảm trên gương mặt lại điềm tĩnh vô
cùng, như thể nàng chưa từng xuất ra nhát kiếm, bình tĩnh nói,” Không
được.”
“Thật là thú vị.“ Y nở nụ cười, ngón tay mơn trớn trên má
nàng, “Ba tháng sau, ta sẽ nghe lại câu trả lời của ngươi… chuyện hôm
nay không được kể lại cho Lục Cô Quang và hoà thượng ngốc, bằng không ta giết cha mẹ ngươi trước, rồi tuyệt diệt trên dưới Quân Thư các sau.”
Một luồng khói đen bốc lên từ đất, khi khói sương tan hết, đứng đó vẫn là
Nhậm Hoài Tô. Nhưng Sở Thù Trân biết đấy không phải là y nữa, người đàn
ông này có đôi mắt sang trong và niềm tin bền bỉ, hoàn toàn khác biệt
với kẻ trải cái nhìn biến nhân gian thành tro bụi kia.
Thế nhưng… thân xác này là của tướng quân che mặt, loài thi mị thức tỉnh vừa rồi
cũng là tướng quân che mặt, vậy người đang đứng đâu rốt cuộc là ai? Sở
Thù Trân âm thầm suy đoán… Nhậm Hoài Tô chưa hoàn toàn thức tỉnh… y vẫn
còn một phần lớn chưa kịp thức tỉnh… hay trong mấy chục năm ngủ vùi
trong thân thể này đã tự sinh trưởng một hồn phách khác? Có khả năng
này hay không?
Nhậm Hoài Tô gọi y là hoà thượng ngốc, dường như không hề có ác ý.
Thi mị vừa rồi còn lung lạc long người một cách đầy ác ý lại khoan nhượng
cho một nhân cách hoàn toàn trái ngược trú ngụ cùng một cơ thể với y?
“Sở cô nương.” Ánh mắt Nhậm Hoài Tô phẳng lặng,”Cô có nghĩ ra người chia sẻ thánh khí chưa?”
Sở Thù Trân vẫn đang đờ đẫn nhìn y, bỗng nhiên bị hỏi, không hiểu vì sao
lại bất giác đỏ mặt,”Hả?” Nàng ngẩn ra một hồi lâu mới đáp,”Chưa…”
“Nếu tìm không ra người phân chia, có lẽ bắt tay vào hướng khác cũng được.” Y nói, biểu cảm tập trung cao độ và vô cùng chân thành ấy, khiến nàng hồ
như tưởng rằng ngoài “cứu thế” ra y chẳng nghĩ về điều gì khác, thật là
trái ngược với người vừa nãy?
Gã “Nhậm Hoài Tô” không biết suy
xét, tập trung cao độ, không hiểu nhân tình thế thái này có lẽ còn giống “thi mị” trong truyền thuyết hơn? Nàng nở một nụ cười rầu rĩ,”Hướng
khác nào cơ?”
“Giết chết nữ quỷ, hoặc phá huỷ vạc Cửu Thiên.” Y đáp bằng giọng đều đều.
Nụ cười Sở Thù Trân càng trở nên buồn bã, quỷ nữ và vạc Cửu Thiên đều là
vật trong truyền thuyết, dù theo lý mà nói thì không phải là không thể,
nhưng cơ hội mong manh hơn nhiều so với phương pháp tìm người phân chia
thánh khí. Nhưng nhìn gương mặt y, nàng cũng chẳng buồn bài bác,”Cũng có thể,”nàng chỉ muốn được yên tĩnh một mình chốc lát, bèn gật đầu chào
Nhậm Hoài Tô rồi bỏ đi.
Nhậm Hoài Tô cúi đầu, một vật chuồi xuống bàn tay y từ ống tay áo.
Tấm lệnh bài khắc hai chữ Ly Thương ấy vì sao lại quen thuộc đến thế?
Quen đến mức mỗi lần trông thấy, trong long liền chấn động mãnh liệt, thậm
chí gần như là một niềm vướng mắc, như thể có gì đó thúc ép y phải nhìn
nó thêm nữa, thêm nữa.
Mỗi lần nhìn là mỗi lần dao động, y gần
như có thể cảm thấy quanh mình hừng hực nóng, gần như có thể nhìn thấy
soi trên tấm lệnh bài ấy… một trận lửa ngùn ngụt.
Lửa…
Lửa cháy ngút trời.
Có tiếng rất nhiều người gào thét.
Y đứng chôn chân tại chỗ, toàn thân bỗng nhiên đổ mồ hôi lạnh.
Sau lưng bỗng có người mở cửa, có ai đó cất giọng mệt mỏi,” Ngươi đã nói chuyện gì với cô ta?”
Nhậm Hoài Tô quay phắt lại,”Cô Quang.” Y vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảnh
tượng cơn hoả hoạn ấy, bỗng nhiên nghe thấy giọng nàng, bất giác mừng rỡ không thôi.
Lục Cô Quang chống cửa đứng yên, nàng uống máu Nhậm
Hoài Tô vết thương lành quá nửa, nhìn kỹ y từ đầu tới chân mấy lượt, ánh mắt nàng kỳ dị mà dè dặt, sau đó ho vài tiếng,”Trả… lệnh bài lại cho
ta.”
Y bản năng siết chặt tấm lệnh bài, thoáng khựng lại, rồi thực sự đưa ra cho nàng.
Nàng vụng về cất lệnh bài vào ngực áo, nhìn y cười,”Này, ngươi yêu ta không?”
Y gật đầu, ngoan ngoãn hệt cái hôm nàng ép y phải nói “Ta yêu cô”.
“Ta nghĩ ra một cách để tha thứ cho ngươi.” Nàng cười lạnh lẽo, tay phải
cầm một thanh kiếm, đó là bội kiếm tuỳ thân của Sở Thù Trân đặt ở đầu
giường,”Ngươi đâm ta hai nhát, nhát thứ nhất… khụ khụ… theo lời ngươi
nói, ta tha thứ cho ngươi.” Nàng quăng thanh kiếm cho y,”Nhát thứ hai…
Ngươi tự huỷ tim mình, ta sẽ tha lỗi cho ngươi.” Nàng mỉm cười độc ác,”
Ngươi không phải luôn miệng nhận rằng ngươi sai rồi sao? Ngươi muốn ở
bên cạnh ta, muốn xin ta tha thứ, ngươi trả một kiếm cho ta! Làm không
được thì cút!”
Nhậm Hoài Tô đón thanh bội kiếm , nàng nhìn y, đây vẫn là hoà thượng điên, hoà thượng điên của nàng… Nàng sợ gã hoà thượng điên này biến mất đến không thể diễn tả thành lời rằng, dù y dối gạt
nàng, đáng ghét đáng hận đến thế, mở miệng là giả trá nhân nghĩa đạo đức đại ái chúng sinh… Nhưng nàng vẫn mong y ở bên, phải có một người như
vậy để nàng hận mới được.
Vĩnh viễn đừng biến thành thi mị. Nếu
thế… nếu như thế, thì đến một người để nàng hận cũng không còn nữa. Vừa
rồi ở một mình trong phòng, nàng đã thong suốt diều đó, yêu nghiệt kia
nói không sai, nàng yêu y.
Cho nên nàng có thể tha thứ cho y.
Nàng không muốn bị yêu nghiệt trong cơ thể Nhậm Hoài Tô nguyền rủa.
Tuyệt đốt không thể cho người khác cơ hội cười nhạo.