Nàng gật đầu, “Năm xưa ngươi và Thẩm Chiên Đàn bị thi triển thuật phân chia
thánh khí, ngươi có còn nhớ ở nơi nào hay không, dùng thuật pháp nào để
phân chia?” Trong lòng lại thầm nghĩ: Địa lao lại có thể để nhiều bách
tính vào ra, vậy nhất định được dựng riêng cho việc này, có thể thấy kẻ
ngày ấy hại người ủ mưu đã lâu, ngươi lại không hề biết.
Nhậm Hoài Tô lắc đầu, y không còn nhớ những chuyện đó, ngơ ngác hỏi,”Thẩm Chiên Đàn?”
Nàng cau mày, y không nhớ Thẩm Chiên Đàn, cho thấy nhân vật này không có địa vị trong lòng y.”Chuyện phân chia thánh khí cũng không còn nhớ, vậy
trước khi phân chia thì sao? Ngươi đã làm gì khi ấy?”
Y ngước
lên, ném cái nhìn vào trong khung cửa võ phòng phương trượng, lướt qua
từng cuốn sách trên giá,”Trước đây?” Trong đầu y trắng xoá, hồ như đến
cả đường nét quá vãng cũng chưa từng tồn tại, nhưng có một vật dần dần
hiện lên.
Một tấm lệnh bài giả.
Y đột nhiên nhớ rõ, có một tấm lệnh bài giả.
Không phải tấm lệnh bài do yêu khí tụ thành, sau đó tan thành hư vô, mà thực sự từng có một tấm lệnh bài giả.
Y nhớ có người dùng Ly Thương lệnh giả điều tả quân Hắc Kỳ rời doanh địa, lệnh họ hành quân cấp tốc ba mươi dặm hạ trại. Khi y phi ngựa đuổi tới, kẻ ấy dùng lệnh bài giả làm tin, hẹn gặp y ở rừng mai bên ngoài Liễu
Vân tự.
“Liễu Vân tự?” Y lẩm bẩm.
Mặt Lục Cô Quang loé
sáng,”Liễu Vân tự! Sao lại không nghĩ tới nhỉ? Thẩm Chiên Đàn để tóc tu
hành trong chùa Liễu Vân, ở đó nhất định có manh mối!”
Liễu Vân
tự thành Mậu Uyển là một ngôi chùa cổ ngàn năm. Không giống với chùa
Bích Phi, chùa Liễu Vân thường ngày hương khói nghi ngút, hôm nào cũng
có người đến thắp hương cầu nguyện hoặc lễ tạ. Khi Nhậm Hoài Tô và Lục
Cô Quang đặt chân vào chùa, đang là mồng một, trong chùa người gười
chen chúc, hương hoả sực nức xua loãng không ít thánh khí Phật môn nơi
đó, Lục Cô Quang bước vào ngôi chùa ngàn năm mà không cảm thấy khó chịu, một phần cũng bởi công hiệu hộ thân của Cực Nhật Châu.
Xếp lại
tán ô che đầu, tán ô che cho nàng giữa ban ngày ban mặt dưới trời quang
mây tạnh đã thu về không ít ánh mắt hiếu kỳ từ kẻ khác, nhưng Nhậm Hoài
Tô hoàn toàn lờ đi, ngước nhìn bốn phía. Lục Cô Quang vươn tay tóm lại
một vị tiểu hoà thượng gần đó, năm ngón tay khoá cổ họng tiểu hoà
thượng, gầm gừm,”Nghe nói có một người tên Thẩm Chiên Đàn từng ở đây,
ngươi có biết không?”
Tiểu hoà thượng nọ chỉ độ mười hai mười ba
tuổi, bị bàn tay lạnh cóng của nàng kiềm họng, sợ quá suýt oà lên khóc.
Một tăng nhân trẻ tuổi phía sau vôi vàng chạy tới ngăn lại, chắp tay
thưa,”Nữ thí chủ có chuyện chi từ từ bàn bạc, sư đệ vẫn còn nhỏ tuổi,
không biết đắc tội thí chủ chỗ nào xin hãy nói với bần tăng.”
Lục Cô Quang thả tiểu hoà thượng, vươn tay định làm lại y hệt, tóm lấy cổ
tăng nhân trẻ tuổi quát hỏi. Nhậm Hoài Tô khẽ vung tay áo ngăn cánh tay
nàng, hành lễ với tăng nhân hỏi,”A di đà Phật, dám hỏi trong Liễu Vân tự liệu có một thiên viện, trong ngoài thiên viện trồng đầy hoa mai?”
Tăng nhân trẻ tuổi ngạc nhiên nhìn y, gãi gãi cái đầu trọc,”Bên ngoài chùa
Liễu Vân rừng mai tựa biển, vốn là mỹ cảnh trứ danh của thành Mậu Uyển.” Nhậm Hoài Tô lắc đầu, mắt khép hờ, rồi lại mở choàng,”Một giống mai đặc biệt… Hoa nhỏ màu xanh, mùi hương cũng khác lạ.”
Tăng nhân trẻ tuổi ngây người, mặt hơi biến sắc,”Thí chủ…”
Nhậm Hoài Tô thần sắc điềm tĩnh,”Giống mai đó… tên là Thanh Ngọc Án, độc nhất vô nhị.”
Lục Cô Quang sững người, lòng thầm cả thấy kỳ quái, tự lúc nào y nhớ lại
nhiều chuyện như thế, mà không tỏ thái độ gì, không hề nói ra,? Lẽ nào
năm xưa Nhậm Hoài Tô từng ghé chùa Liễu Vân? Bằng không sao y lại biết
nơi đây có giống mai tên Thanh Ngọc Án?
Tăng nhân trẻ tuổi nọ
nhìn y đăm đăm, thần sắc vừa kinh ngạc, vừa mơ hồ sợ hãi, vươn tay chỉ
về phía đông nam sau chùa,”Ngươi… ngươi…”
Nhậm Hoài Tô nói,”Xin đa tạ.”Y nắm tay Lục Cô Quang chậm rãi đi về hướng đông nam.
Tăng nhân trẻ tuổi giật mình hoảng hồn, sắc mặt đại biến, bật người lao về
thiền viện phương trượng. Một vị tăng già bị y xông vào, hỏi có chuyện
gì. Tăng nhân trẻ tuổi lắp bắp,”Có người… có người tìm tới viện Phủ
Tâm.” Vị tăng già cũng cả kinh biến sắc.
Phía đông nam chùa Liễu
Vân, lưng chừng góc đông nam sườn núi Mân, có một đình viện lẻ loi. Phía bên ngoài nhánh mai như sắt, mùa này hoa chưa nở, lá trổ trên cây không có màu xanh biếc, mà mang sắc đen hơi điểm lục, nếu thực sự nở hoa màu
xanh nhạt, thì thực là một vẻ đẹo riêng, nhưng hiện tại không nhìn ra
được.
Tường vây đình viện và đại môn phủ đầy bụi bặm, hoang phế
đã lâu, ba chữ “Phủ Tâm viện” trên tường phai màu không nhìn rõ, nhưng
vẫn có thể thấy đâu đó dấu vết tuấn nhã đĩnh bạt năm xưa. Lục Cô Quang
lại gần cổng viện, cau mày,”Chùa Liễu Vân hương hoả thịnh vượng, sao đến cái thiên viện cũng không dọn dẹp gì cả thế này? Đã bao nhiêu năm không sửa sang rồi? Toàn là cỏ dại.”
Cỏ dại trong viện đã cao ngang
vách tường, cây dại cành nhánh tua rủa. Nhậm Hoài Tô vẽ một vệt lên cửa
viện, chỉ thấy cánh cửa vụt loé lên kim quang, hai người đều giật mình,
chẳng ngờ nơi này có phong ấn, chẳng trách sư sãi chùa Liễu Vân không
chăm lo nổi, người thường không thể bước vào đây nửa bước, lại gần ba
bước đã bị đánh bật ra.
“Phong ấn?” Lục Cô Quang lẩm bẩm,”Đây có
lẽ là nơi ngày xưa Thẩm Chiên Đàn từng ở? Nhậm Hoài Tô, ngươi không nhớ
Thẩm Chiên Đàn, sao lại nhớ nơi đây?”
“Thẩm Chiên Đàn?” Nhậm Hoài Tô hỏi lại, hồi lâu sau, y bình tĩnh nói,”Ta hình như đã từng đến đây,
có người dùng lệnh bài giả lập một ước định với ta ở nơi này.”
“Ước định gì?” Lục Cô Quang thuận miệng hỏi, nàng nhìn quanh quất bốn phía,
phong ấn trên cửa viện là thuộc về nhà Phật, nếu pháp lực không cao nàng có thể dùng quạt quỷ mở ra, như đã mấy mươi năm nay không ai phá được,
có thể thấy pháp lực cao sâu khó dò.”
“Ước định gì…” Nhậm Hoài Tô đăm đăm nhìn vách tường khu đình viện hoang phế nhiều năm,”Ta cũng đã
quên, nhưng chỉ cần bước vào đây, hẳn mọi việc đều có đáp án.”
“Thật sao?” Nàng bỗng thấy buồn cười,”Linh cảm của ngươi?”
Y gật đầu rất nghiêm túc, đâ ra khiến nàng mất hứng, chỉ thấy Nhậm Hoài
Tô dùng ngón tay viết một chuỗi tiếng Phạn lên cánh cửa, trên cánh cửa
kim quanh lấp loáng, bay tản mát trên từng không, tan biến. Nàng giật
mình, né luồng bụi ấy, ngước mắt nhìn, chỉ thấy bên trong cỏ dại rậm
dày, có những gốc cây đã mọc cao chọc trời, mấy gian nhà nhỏ xác xơ
trong búi cỏ, không thể nhìn ra đây từng là nơi ở của một vị hoàng thân.
Nhậm Hoài Tô bước tới một bước, chân bỗng khựng lại. Lục Cô Quang nhìn theo
ánh mắt y, thấy giữa khoảng sân trước rậm rịt cỏ cây có vài nơi trụi
lủi, để lại từng vết tích cháy sém, nhìn kỹ lại, là một thế trận khổng
lồ.
Pháp trận được vẽ trên đất, không biết dùng gì để đốt, đến
nay vẫn có thể nhìn rõ trận hình và bùa chú, mấy chục năm nay không mọc
một ngon cỏ mầm cây, thậm chí bụi bặm cũng không rơi trên đó.
Pháp trận đã tắt chừng như ngưng đọng ở vùng thời không ấy, hồ như vẫn ngửi thấy mùi khói lửa trong không khí.
Nó đã từng được sửa dụng. Lục Cô Quang lặng lẽ nghĩ, nàng trông thấy Nhậm
Hoài Tô xem xét pháp trận vài lượt, rồi đi thẳng vào gian nhà nhỏ, nàng
bám theo sau y. chợt trông thấy một cái bàn đá giữa sân, mặt đá có khắc
bàn cờ, trên bàn cờ đặt vài quân.
Nàng không biết đánh cờ, chỉ
bất giác nhìn qua, lại phát hiện ra, chỉ có bàn đá mà không có vết ghế,
trên mặt bàn bày một hộp cờ, dưới lớp bụi dày là hai màu cờ trắng đen
lẫn lộn. Trong chớp mắt ấy, nàng chợt ngẩn người, chừng như trông thấy
cảnh năm xưa từng có một người bê hộp cờ thong dong thả bước quanh bàn,
tự đánh cờ với bản thân.
Nàng lắc đầu, ném ý nghĩ kỳ quái đó ra
khỏi óc, không có ghế, cũng có thể ghế đã mục từ lâu, cũng không thể nói có một hộp cờ là chỉ một người đánh cờ… Nàng đi theo Nhậm Hoài Tô vào
trong, nhanh chóng quên đi cái bàn đá.
Trong gian nhà ngổn ngang
vật dụng, dù đã qua mấy mươi năm, đồ dùng đều hư hỏng, nhưng vẫn thấy
được dấu vết bị lục soát vội vã, mặc sức đập phá ngày xưa. Trong nhà vốn có rất nhiều sách, nhưng cuốn nào cũng bị xé nát những trang giấy khô
ráp ố vàng lợp một tầng dày trên nền đất, dưới bóng quang âm nặng nề,
một phần lớn đã hoá thành cát bụi. Những món đồ sứ đều bị đập nát, chấn
song bị bẻ gãy, cả chặn giấy và nghiên mực trên bàn cũng bị ném vỡ.
Hai người nhìn nhau, nơi này đã trải qua một cuộc bạo loạn nghiêm trọng đến mức nào mới hư hại nặng nề như vậy? Kẻ đến đập phá phải hận thù chủ
nhân sâu sắc đến mức nào mới làm được thế này? Cũng vì bị phá hoại quá
triệt để, trong gian nhà không còn lại dấu vết gì liên quan đến “ước
định” trong ký ức Nhậm Hoài Tô hay manh mối về chuyện phân chia thánh
khí.
Ở hai gian phòng khác, một gian là cầm phòng, một gian là kỳ thất. Trong cầm phòng có ba cây cổ cầm bị đốt cháy, trong kỳ thất nền
nhà bừa bộn không biết là bùn đất hay là quân cờ, có lẽ đây là những
quân cờ năm đó. Chỉ có một bàn cờ gỗ nằm hiu quạnh, phía trên chằng chịt những vết chém, nhưng nhờ làm bằng gỗ tốt, qua mấy chục năm vẫn chưa
mục nát.
Chủ nhân nơi này tinh thông cầm kỳ thi hoạ, để tóc tu hành, làm bạn với mai, nhưng kết cục lại là mất tích, bị xét nhà phá viện.
Vì sao?
Kẻ này hẹn gặp Nhậm Hoài Tô năm đó, là Thẩm Chiên Đàn ư?
Chủ nhân nơi này, là Thẩm Chiên Đàn sao?
“Này!” Lục Cô Quang chợt vỗ lưng Nhậm Hoài Tô,”Ngươi xem!” Nàng chỉ một bên
hông cái bàn cờ còn lại, Nhậm Hoài Tô chăm chú nhìn, trên bàn cờ khắc
bảy chữ phân minh:”Ngự tứ Phủ Tâm cư sĩ Thẩm.”
Nơi đây quả là nơi ở của Thẩm Chiên Đàn năm ấy, bàn cờ này là quà vua ban, vật vua ban, ai dám ra sức phá hoại? Nàng vốn không hiểu nhân tình, nhưng không phải
không biết lợi hại, vật này đã là quà của ngài ngự, nếu không được hoàng thượng cho phép, hoặc hoàng thượng tự mình động thủ, ai dám buôn dao
kiếm lên đó?
Nàng hít một hơi hoảng hốt, nơi này… thực sự từng bị xét nhà.
Nhậm Hoài Tô và Thẩm Chiên Đàn phân chia thánh khí, cuối cùng Nhậm Hoài Tô
hoá thành thi mị, Thẩm Chiên Đàn bị sao gia rồi thất tung, ấy là vì sao?
Sẻ chia thánh khí lẽ nào không phải là chuyện tốt? Lẽ nào không phải để có thể phá giải điềm diệt thế, để nhân gian này tiếp tục tồn tại? Sao lại
như vậy? Nàng vung quạt quỷ về phía bàn cờ, rắc một tiếng, bàn cờ nứt
toác, Nhậm Hoài Tô giật mình, không ngờ nàng động thủ. Bàn cờ nứt ra, ở
giữa có một chỗ hổng, sau khi vỡ toác, một cái hộp rơi xuống.
Hai người nhìn nhau, Nhậm Hoài Tô thoáng cau mày,”Sao cô biết phải đập vỡ bàn cờ?”
Lục Cô Quang nói đều đều,”Ta chỉ nhìn thấy nó không thuận mặt mà thôi?”
Nhưng giữa bàn cờ giấu một cái hộp, hơn nữa cái hộp đó không bị lệ khí sắc
bén như lưỡi dao của quạt quỷ chặt đứt, chứng tỏ chất liệu phi phàm.
Nhậm Hoài Tô nhặt nó lên, chiếc hộp bằng gỗ, từ đầu đến đuôi bóng loáng
nhẵn nhụi, gần như không hề có kẽ hở,Nhậm Hoài Tô lắc lắc, không biết vì sao, nó mở ra. Lục Cô Quang ngạc nhiên nhìn y, nàng biết đây là một thứ đồ chơi của trẻ con, chỉ không ngờ y cũng biết.
Cái hộp mở ra,
nàng ghé lại nhìn, trong hộp đựng vào món đồ, một miếng ngọc thạch màu
trắng sữa, một hàng mười hai cái kim vàng rỗng ruột, còn có một bức vẽ
thiết kế, ngoài ra vật đáng chú y nhất là một cái chìa khoá. Một cái
chìa khoá có hình dạng kỳ dị, to gấp đôi chìa khoá bình thường, nhưng
không biết dùng để mở vật gì.
“Đây là thứ gì?” Lục Cô Quang đưa
tay định nhặt lên miếng ngọc thạch, ngọc thạch bỗng bùng lên một quầng
sáng, đẩy lui bàn tay nàng, thì ra là một mảnh dung ngọc hàm chứa thánh
khí cực mạnh. Nàng kinh ngạc nhìn miếng ngọc không lớn lắm, vật này khác Tuý Hoàng Ngọc, Tuý Hoàng Ngọc phát hào quang trừ tà, sắc bén trong
sáng, giống như một bình chứa. hoặc những món trang trí làm pháp khí,
lượng thánh khí mà một miếng dung ngọc to thế này hút được chỉ sợ khó có thể đo đếm, chẳng trách nàng bị đẩy lùi.
Nhậm Hoài Tô chậm rãi mở ra bức vẽ.
Đó là một sơ đồ vẽ lại rất cụ thể một cung điện, cung điện dựng theo hình
bát quái, toàn cung điện là một mê cung, nếu có ai lạc vào, chỉ sợ vô
pháp thoát thân. Trên mảnh giấy ghi rõ số người cung điện chứa được,
phương vị cửa nẻo, và… chỉ rõ tám chỗ chất củi, dầu và nơi châm mồi lửa.
Trên bức hoành cung điện, viết ba chữ “Vô Thuỷ cung” tuấn nhã đĩnh bạt.
Gió nhẹ lùa vào qua cửa sổ, mảnh giấy đã nhiều năm tuổi reo lật phật, như
sắp rách toát, Nhậm Hoài Tô cầm trên tay, mắt không hề chớp. Lục Cô
Quang nhìn một lúc, bĩu môi,”Đây là thứ gì?”
“Dường như là… Có
người âm mưu đốt một trận lửa lớn.” Y đáp,”Vô Thuỷ cung có thể chứa ba
ngàn người, trong sách chép… một ngàn sáu trăm chín mươi chín người…”
Lục Cô Quang lại nhìn mảnh giấy, để lộ vẻ chế nhạo,”Người vẽ cái này là Thẩm Chiên Đàn ư?”
“Đúng.” Giọng Nhậm Hoài Tô đều đều, nét chữ trên mảnh giấy và bức hoành ngoài cửa y hệt nhau.
“Hừ! Người một khi đã làm ác, thực sự còn đáng sợ hơn quỷ…” Nàng lạnh
lùng,”Ta còn tưởng kẻ phân chia thánh khí với Nhậm tướng quân là người
tốt nào cơ chứ! Chốn này năm xưa sắp đặt nhã nhặn, chủ nhân lại trở tay
muốn thiêu chết hơn một ngàn người, còn nhiều hơn số nhân mạng cả đời
của một tên ác đồ quen thói cướp đốt hiếp giết.”
Nhậm Hoài Tô gật đầu,”Bất luận mục địch của y là gì, đồ sát sinh linh, thuỷ chung là tội ác tày trời.”
Lục Cô Quang để lộ ý cười giễu cợt,”Đúng, bất kể giết một người hay giết trăm người, bất kể lý do gì, kẻ giết
người đều mang tội ác tày trời.”
Nhậm Hoài Tô thoáng cau mày,”Cô Quang… ta chỉ luận sự mà thôi.”
Nàng lạnh lùng đáp,”Ta cũng chỉ vì luận sự mà thôi.”
“Trươc kia cô giết người vì bất đắc dĩ có nỗi khổ riêng, ta có thể lượng giải, chỉ cần sau này sửa đổi, tin rằng người khác cũng có thể lượng giải.”
Giọng y vẫn hiền hoà và bằng lặng như thế,”Nhưng bất luận với lý do gì,
kẻ lập mưu giết hơn một ngàn nhân mệnh thì chính là ác ma, thực sự khiến người ta rợn người.”
“Phải, bất kể thế nào, hơn ngàn người này
không thể ai ai cũng chết không đền hết tội.” Lục Cô Quang nhớ đến nhát
kiếm đêm động phòng lại không cam tâm, giễu y vài câu, thấy y nghiêm túc chân thành đến thế, bèn nguôi giận ngay,”Xem ra Thẩm Chiên Đàn tâm cơ
thâm trầm, đáng sợ tột đỉnh, toà cung điện này được xây trong hoàng
cung, công trình lớn như vậy, một mình y sao làm được?”
“Tất
nhiên là được hoàng đế ủng hộ.” Nhậm Hoài Tô trầm ngâm,”Nhưng hoàng
thương lại ra lệnh lục soát tịch thu nơi này, phá huỷ mọi đồ đạc của y…
lẽ nào… kỳ thực là mượn đao giết người, rồi sát nhân diệt khẩu ?”
Nàng ngẩn người, hơi bất ngờ khi thấy y suy đoán chuyện”mươn đao giết
người” và “sát nhân diệt khẩu”. Kẻ này bình thường kín tiếng, thực ra
không hề ngu đần, y chỉ vâng theo lời dạy trong sáng thành tâm, vô tư vô dục của Phật tổ mà giữ mình đoan chính. Nếu bảo y tư duy không theo
khuôn phép, y tuyệt đối không thua kém ai.
“Sao lại nói thế?”
“Thiêu chết một ngàn người này là mưu kế của Thẩm Chiên Đàn hơn nữa đã được sự đồng ý của hoàng thượng, đây là tất nhiên.” Nhậm Hoài Tô cực kỳ nghiêm
túc,”Nhưng thân là đế vương, không thể nhận cái nghiệp sát hại ngàn
người, kẻ gánh toojti chỉ có thể là Thẩm Chiên Đàn, một khi Thẩm Chiên
Đàn chịu tội, nhất định phải diệt khẩu.”
“Nhưng y thông minh đến
thế, thiết kế được cung điện này, lập mưu giết cả ngàn người, sao không
nghĩ đến việc một ngàn người này chết đi mình sẽ không có kết cục gì tốt đẹp? Hậu quả mà đến người cũng đoán được, thì tại sao năm xưa Thẩm
Chiên Đàn lại không nghĩ ra?” Nàng trừng mắt nhìn Nhậm Hoài Tô,”Quá kỳ
quái, vì sao y muốn thiêu chết một ngàn người này? Một ngàn người này là ai?”
Trước mắt Nhậm Hoài Tô nhoáng hiện lên những cảnh tượng, có lửa, có tiếng người… Tiếng rên xiết thảm thiết và tiếng mắng chửi điên
cuồng… Y lắc đầu, ném những hình ảnh đó ra khỏi óc,”Ta không nhớ nữa…”
Câu trả lời của y không phải “Ta không biết…” mà là “Ta không nhớ nữa”, mắt nàng loé sáng, thế có nghĩa là, thực ra y từng biết, trận hoả hoạn
thiêu Vô Thuỷ cung quả nhiên có liên quan đến quá khứ của y, nói không
chừng liên quan cả đến nguyên nhân trở thành thi mị của y! Nàng cầm lấy
chìa khoá,”Này, dù nơi này bị phá sạch rồi, nhưng vẫn còn một chiếc chìa khoá, có phải chăng là… đâu đó trong Phủ Tâm viện kỳ thực có mật thất?”
Mật thất…
Hia người bắt đầu nhìn quanh quất, mấy gian nhà nhỏ có thể nhìn xuyên từ
đầu đến cuối, không thể có mật thất, nếu thực sự có mật thất, lẽ nào là
ở… ngoài sân?
Nơi nổi bật nhất trong sân là trận pháp khổng lồ
giữa đám cỏ, hai người ra ngoài, bản năng hướng về phía pháp trận. Lục
Cô Quang bất cẩn đá văng một viên cuội trong bụi cỏ lăn lộc cộc vào giữa trận, ánh lửa chợt bùng lên, vù một tiếng, một quầng lửa xuất hiện
thiêu đốt dọc đồ hình trận pháp, đốt sạch mớ sỏi đá lăn vào hình trận
thành tro bụi, rồi mới dần lịm đi. Lục Cô Quang há hốc miệng, vì sao
trận pháp này mấy chục năm vẫn nguyên như cũ, vẫn còn tác dụng, thật
khiến người ta kinh ngạc. Ngước lên, chỉ thấy sắc mặt Nhậm Hoài Tô trắng bệch, nhìn chăm chăm vào pháp trận vừa bốc cháy,”Cô Quang, ta nhớ ra
rồi…”
Dung ngọc… Kim vàng rỗng ruột… Máu… Những lời ôn hoà như gió xuân…
Lửa cháy phừng phừng ở Vô Thuỷ cung.
Và gian địa lao im câm như chết, cô độc đến khiến người ta phát điên…
Y đã nhớ ra.