“Con tin” không đầy
ba tấc nằm trong tay nàng, bộ lông êm ái, đang ôm quả thông nàng cho gặm ngon lành, Nhậm Hoài Tô do dự hồi lâu, cuối cùng thở dái, ngồi xuống
đấm chân.
Nàng vui ra mặt, nhắm mắt ôm con sóc hưởng thụ một hồi.
“Nhậm Hoài Tô, đi lấy nước.”
“Nhậm Hoài Tô, xuống núi mua nửa cân thịt bò về đây.”
“Nhậm Hoài Tô, đi hái mười hai loại hoa khác màu cắm trên bãi cỏ.”
“Nhậm Hoài Tô…”
Một ngày trôi qua nhanh chóng, hôm ấy là ngày nàng sống thư thái nhất,
không cô đơn, cũng không nhạt nhẽo. Nhậm Hoài Tô bị nàng sai phái quay
như chong chóng, rối cả chân tay.
Đáng đời, ai bảo y có thứ phải
cầu nàng, ai bảo y ôm lòng mưu mô? Nàng lạnh lùng nghĩ, đây đều là những điều nàng đáng được nhận.
Chiều dần xuống, bầu trời chuyển từ sắc xanh ngắt thành một màu xanh sẫm, cuối cùng tối đen.
Nàng vẫn ngồi trong gian nhà cỏ Nhậm Hoài Tô dựng, không muốn ra ngoài. Y
đốt hai đống lửa trước sau gian nhà. Ánh lửa bập bùng trong đêm tối,
những đốm lửa li ti bay lên rồi lịm tắt, nàng ngửi thấy mùi khói, nhưng
không thấy khói đen, không hiểu sao nàng nghe lòng yên ả.
Đôi lúc nàng không ghét bỏ thế gian, cũng không muốn rời bỏ thế gian, vì như hiện tại.
Đêm trên sườn núi trời trở rét, chiếc áo trắng của Nhậm Hoài Tô đêm qua
trải đất nay đã bẩn, y thay một tấm trường bào. Đó không phải là áo
tăng, mà là một tấm nho sam còn mới, ở ống tay áo lấp lánh ánh sang,
nàng nhìn kĩ lại, là một ít pha lê rất mảnh.
Không cần nói cũng
biết cái áo này ở đâu ra. Nàng sa sầm mặt, y và ông chủ tửu lầu hẳn là
có giao tình thân thiết. Cái xác không hồn như y sao lại có thể thân
thiết với người ta? Sao lại có người đối tốt với y? Bất luận bỏ ra bao
nhiêu quan tâm dành cho y, y cũng không cảm động, theo lý mà nói y hẳn
phải cô độc cả đời.
Giống như nàng vậy.
Thế mới phải.
“Nhậm Hoài Tô,” nàng im lặng rất lâu, bỗng dưng cất tiếng, “Ngươi không phải
là hoà thượng sao? Sao lại muốn cưới vợ? Còn mặc nho sam?”
“Vì
điềm trời.” Giọng y vẫn đều đều như thường lệ, có thể nói là thong dong
điềm tĩnh, cũng có thể tả là trống rỗng, không chút cảm tình.
Nàng như nghe phải chuyện cười, “Điềm trời? Ông trời bảo ngươi cưới vợ, nên
ngươi cưới vợ? Lẽ nào ông trời bảo ngươi cưới ta, ngươi bèn cưới ta?”
Y gật đầu, không sai, điềm trời báo nhân gian huỷ diệt, Đan Hà thình thị
Hiến thần, lời khuyên được đưa ra là muốn xoay chuyển thiên cơ, y phải
giết vợ, mà phù hợp với điều kiện làm “vợ” y, chỉ có Cô Quang. Dù lựa
chọn này của Cơ Nhị, nhưng khiến y chú ý tới nàng , khéo thay nàng ở
ngay gần, tức thiên ý thực sự là vậy.
“Sao ông trời không bảo
ngươi cưới một con vật nào đấy nhỉ?” Nàng lạnh lung, “Điềm trời ư, rốt
cuộc chỉ là lời nói xằng, ngươi lại đâm đầu vào tin sái cổ.”
Cưới một con vật? Y lại ngây người, thực sự chưa từng nghĩ đến việc cưới một con vật nào đó làm vợ, như vậy đỡ hơn cưới Cô Quang rồi. “Cô nương nói
có lý.”
Nàng đùng đùng nổi giận, “Ngươi định nói ta cũng ngang
con vật? Ngươi còn tiếc ông trời không bảo ngươi cưới chúng sao?” Nàng
chưa kịp phát tác đã nghe Nhậm Hoài Tô tiếp lời, “Cô nói xem, một quả
trứng gà có phải là một sinh mạng hay không?”
Nàng sững người,
trứng gà gì cơ? “Trứng gà mà là sinh mạng, hoà thượng các ngươi không
phải đã ăn vô số sinh mạng rồi sao? Đừng tưởng ta không biết hoà thượng
các ngươi cũng ăn trứng gà!”
“Hoá ra như vậy, quả nhiên… không
thể cưới một quả trứng làm vợ, bằng không…” Y lẩm bẩm. Nếu trứng gà là
một sinh mạng, y cưới một quả trứng làm vợ, đến lúc “giết vợ” không phải sẽ nhẹ nhàng hơn sao.
“Ngươi… ngươi…” Nàng giận sôi lên, y đang
tiếc trời không báo y cưới heo chó, thậm chí còn tiếc trời không bảo y
cưới một quả trứng ư? Y có coi nàng là nữ nhân không? Y chỉ coi nàng là
“một mạng sống”, rõ là khiến người ta không thể chấp nhận!
“Nhậm Hoài Tô!” Nàng vung quạt, một bóng quỷ vĩ đại lao ra, “Ta phải giết ngươi!”
Quỷ ảnh xoay vần lưng chừng trời, chuẩn bị đổ ập xuống y, bỗng cái bóng đen ngòm rít lên, tức thời tiêu tan. Nàng giật mình, Nhậm Hoài Tô chưa hề
cử động, lẽ nào có thể không dưng thu trừ lệ quỷ? Lại thấy y vung tay
áo, một cơn gió lành lờ lững bay về một vật thể phía sau triền non.
Luồng khói dày cuộn lên sau rừng cây, không trông rõ là vật gì, tựa như một
đám mây tụ lại. Vào khoảng khắc trông thấy nó, Cô Quang nghe toàn thân
run rẩy, quỷ khí trên thân thể bị rút dần về phía đám “mây”, vạn quỷ
trong quạt đồng thanh rên xiết. Nàng che mặt, cấp tốc lùi lại, “Đấy là
cái gì?”
“Không biết.” Nhậm Hoài Tô bắt ấn, chỉ về phía đám mây,
một vật nhỏ bắn về phía đó, đám mây đột ngột sôi sục rồi bành trướng,
nuốt chửng Nhậm Hoài Tô.
Nàng kinh hoảng, tay cầm Huyết Lưu Hà,
quát to một tiếng, Huyết Lưu Hà bắn ra vạn tia sáng đỏ như máu. Cô Quang dùng quạt làm đao chém về phía đám mây, sâu trong đó có thứ gì đó không rõ, nàng chỉ nghe một tiếng keng lảnh lót, chất lỏng sánh đặc lập tức
trút ào xuống, khói mây dần dần tan đi.
Nàng lau vội chất lỏng đặc sánh trên mặt, hoảng hốt kêu, “Nhậm Hoài Tô?”
Khói mây tan hết, Nhậm Hoài Tô đi ra từ trong rừng cây, lành lặn không mất
dù chỉ một sợi tóc. Nàng thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn toàn thân dính
dịch nhờn quái dị, ánh sang phát ra từ Huyết Lưu Ha mạnh gấp bội. Đám
mây vừa rồi hẳn là một loại ác quỷ hiếm thấy, hoặc là một luồng quỷ khí
cực kỳ hung ác, nhưng rốt cuộc vẫn không địch nổi uy lực của Huyết Lưu
Hà, bị hút vào trong đá.
Một chiếc khăn tay gập gọn gàng đưa đến trước mặt, Nhậm Hoài Tô đã đứng đối diện nàng, tay nàng đầy dịch nhờn,
quạt quỷ trong tay rơi xuống đất. Y nhặt nó lên, dùng khăn tay lau chất
dịch nhờn cổ quái trên mặt nàng từng chút một.
Nàng bất động, mặc y lau mặt, lau tay cho mình như đối đãi với một đứa trẻ, sau đó dắt nàng đi về một phía.
“Gì đấy?” Giọng nàng hằn học, nhưng trong lòng lại không như vậy.
“Sau triền núi có một con suối, đêm hôm vắng vè, chốn này đã có lệ quỷ ra
vào, hằn thường ngày hiếm người lai vãng, cô nương có thể yên tâm tắm
rửa, ta canh chừng cho cô nương.” Giọng y vẫn lạnh đạm như thường, nhưng có hơi ấm nào đó lặng lẽ thấm vào lòng Cô Quang, nàng vẫn cảm thấy y là người giả, nhưng không căm ghét y nữa.
Chỉ chốc lát sau họ
đã tới con suối trong khe núi, bốn phía bao bọc bởi rừng cây. Đêm nay
trăng sang rỡ nhưng bị tán cây che đi, không mấy ánh trăng lọt được
xuống mặt suối. Nàng cởi áo váy, chậm rãi lội xuống nước rửa sạch dịch
nhờn do đám mây quỷ kia trút xuống.
Huyết Lưu Hà và quần áo để
trên bờ, bờ suối trống trải thoáng đãng, ánh trăng rọi lên Huyết Lưu Hà
lập loè tia sáng đỏ, như thể bên trong có yêu vật đang rục rịch. Nhậm
Hoài Tô quay lưng về phía dòng suối, mi mắt khép hờ, gió nhẹ phất qua,
vạt áo y lay theo chiều gió, pha lê khảm trên tay áo phản chiếu ánh sáng phát ra từ Huyết Lưu Hà phía sau, một mảng đỏ như máu.
Cô Quang vẫn còn đang tắm rửa.