“Đây có thể là nguyên liệu để luyện thành Cực Nhật Châu.” Y dáp, “Vật này
nếu có thể nấu chảy vài mảnh trong lò luyện đan, luyện thành một loai6
dạ minh châu chiếu sáng trong đêm cũng không phải là sự lạ.”
Nàng đã ăn hết nửa niêu, dùng những ngón tay thon dài xinh đẹp nhón một
miếng thịt thong thả nhai, thư thái ngồi trên hai cái ghế đá Nhậm Hòai
Tô bày trong lều, lạnh lùng đáp, “Con quái ấy vô cùng lợi hại, trời sinh là khắc tinh của lệ quỷ, ta phải dùng ba mũi Thiên Lăng Tiễn mới xử lý
xong, nhưng ta chỉ mang có ba mũi Thiên Lăng Tiễn trên người thôi.”
Ý nàng là lại bảo y đi sát sinh. Nhậm Hoài Tô hơi cụp mắt, “Cô nương…”
“Công tử…” Nàng dài giọng.
Y khựng lại, sửa thành giọng ôn hoà hơn, “Cô Quang, trời sinh vạn vật,
sinh tử tất có lý lẽ, nếu cô muốn thứ tinh thạch ấy, ta có thể tìm xác
thú bệnh chết, cô chỉ cần đợi vài hôm...”
“Giả dối!” Nàng lạnh
lùng ngắt lời,”Ta sát sinh ngươi chằng để ý, lại chỉ quan tâm xem có
phải chính mình động thủ hay không! Khắp thiên hạ chẳng thấy tên hoà
thượng nào xảo trá như ngươi. Lại nói, mười mấy ngày trước bên bờ hồ,
không phải ngươi đã giết một con mãng xà sao? Lẽ nào mãng xà không phải
thứ trời sinh, bị ngươi giết là đáng đời? Đã giết rồi con vờ vịt, người
không nhảm à?”
Nàng chỉ thuận miệng, huống chi đều là nói thật,
chẳng có lời nào đổ oan, nên chỉ hừng hờ nhìn y. Nhưng Nhậm Hoài Tô lại
cau mày, chừng như nghĩ ngợi rất lâu, một lúc sau mới lên tiếng hỏi,
“Ta… đã giết một con mãng xà?”
Kỳ lạ, lẽ nào qua một đêm y đã
quên tiệt? “Đương nhiên là ngươi giết, ngươi quên rồi sao? Hôm ấy ở
trong cái hồ trên núi gì ấy nhỉ, có một con mãng xà mọc ra chín cái đầu, ngươi vung tay giết rất dứt khoát, xắn thành mấy chục mảnh.”
Mặt y tái nhợt, nhưng không hỏi nữa, chỉ nhắm nghiền hai mắt.
Y thường có nét mặt đó, nàng phe phẩy quạt, lẽ nào kẻ này đầu óc không
được tốt, bị mất trí nhớ ngắn hạn? “Này? Ngươi không nhớ thật à?”
Hoài Tô không trả lời, trong gió thoảng lại mùi tanh. Hai người đồng thời
ngoảnh đầu, không biết tự khi nào quanh gian lều đá lập loè những đốm
sáng lạnh lẽo, một vài tấm lưng chuyển động sau mỏm đá, thở phì phò. Bất tri bất giác họ đã bị bầy quái thú bao vây.
“Quái nhỉ, lẽ
nào loài súc sinh này còn biết báo thù cho đồng bọn?”Nàng thực sự lấy
làm lạ, vừa nãy nàng giết con thú kia, những con quái thú khác dường như không hề kinh động, không hiểu bầy đông thế này sao lại đi theo.
“Chúng tới vì vật này.” Y nhón lấy mảnh vỡ trong suốt, mảnh tinh thạch không
chỉ phát quang trong bóng tối, còn lờ mờ toả ra những sợi khi1nom như
khói, luồng khí dần tan biến, mảnh vỡ cũng theo đó mà từ từ trở lên nhẵn nhụi, rõ ràng đang dần dần bốc hơi. Cô Quang ghé lại gần ngửi thử, chỉ
ngửi thấy mùi hương thanh tân không phải do hoa do cỏ trên người Nhậm
Hoài Tô, chẳng phân biệt được thêm gì khác, “Vật này có mùi không?”
“Có một chút…” Y trầm ngâm đáp, “Mùi thức ăn.”
“Mùi thức ăn?” Mắt nàng trợn to, “Mùi thịt?” Nói đến thức ăn, nàng chỉ có thể nghĩ đến thịt.
Y lắc đầu, ngữ điệu an tĩnh mà kiên quyết, “Mùi thức ăn.”
Nàng ngẫm nghĩ hồi lâu, vẫn không hiểu, bấy giờ những con quái thu1ruc5 rịch xung quanh đã bò lên mặt phẳng họ dựng lều, phát ra những tiếng gầm rít dị hợm, dấn từng bước về phía Nhậm Hoài Tô.
Nhậm Hoài Tô đặt
mảnh vỡ xuống đất, một con quái thú bước tới, thè lưỡi liếm ngang, quả
nhiên cuộn mảnh vỡ vào trong miệng bắt đầu nhai. Mấy con quái thú khác
ngước lên, những đôi mắt lập loè hau háu nhìn Nhậm Hoài Tô và Cô Quang,
nàng kêu lên, “Không phải chúng cho chúng ta cũng là…”
“Chỉ sợ là vậy, ta và cô đều từng chạm vào mảnh vỡ ấy, đều nhuốm phải mùi đó.”
Nhậm Hoài Tô vung tay áo chắn nàng ở sau lưng, “Ta nghĩ tinh thạch đó
không phải là do chúng tự sinh ra, mà là vì chúng đã ăn một loại thức ăn nào đó, rồi ngưng kết thành tinh thể ở ngực, phàm những vật dính phải
mùi này, chỉ sợ đều bị cho là thức ăn.”
“Chết tiệt!” Đêm đã
xuống, nàng vung quạt, vô số bóng quỷ lập tức tuôn ra, bao trùm năm con
quái thú gần nhất, nàng cất giọng lạnh lùng “Nhậm Hoài Tô, ta đã bắn hết Thiên Lăng Tiễn, bầy quái này độ bốn năm chục con, ngươi muốn giết thì
giết, không thì thôi, ta mặc ngươi.”
Bỗng trông thấy Nhậm Hoài Tô tịnh chỉ phóng ra kiếm khí, vài con quái thú bổ về phía y, loài này
sống kề nham thạch, hơi thở phun ra nóng chảy dị thường, không thua gì
lửa, kiếm khí của Nhậm Hoài Tô bắn ra loé lên một vệt sáng trắng, ba con quái thú bị y chém đứt ngang lưng, giữa ây không tối mịt bùng lên một
luồng sương đỏ.
Nàng hơi sững người trong thoáng chốc, quỷ ảnh
trong tay được sự hiệp trợ của hơi tanh, uy lực tăng mạnh, Nhậm Hoài Tô
khép hờ mắt, tay áo vung lên, mấy chục vệt sáng vút qua, khiếm khí đan
nhau dày đặc, bốn mươi mấy con quái thú tức thời nát bấy, xác trải đầy
mặt đất.
Máu… trườn thành những hình thù ngoằn ngoèo trên mặt nham thạch đen đúa.
Chảy tới trước mũi giày nàng.
Nàng nheo mắt nhìn Nhậm Hoài Tô.
Giết người nàng không quan tâm.
Giết thú nàng càng mặc.
Nhưng nàng vốn ngỡ mình hiểu con người ấy, đến bây giờ lại cảm thấy bị đả kích.
Nhậm Hoài Tô vẫn đang nhắm mắt.
Máu trên đất vẫn chảy, từng chút một, loang khắp đế giày nàng.
“Này, sát sinh rồi nhắm mắt không thừa nhận có phải không? Hay ngươi định
quên đi, để lần sau còn đạo mạo nghiêm trang giáo huấn ta không được sát sinh?” Nàng thu hồi bóng quỷ, “Lừa mình dối người!”
Nhậm Hoài Tô liếc mắt, nàng cảm thấy như có mũi kiếm sắc bén lướt qua, y giũ tay áo, xoay nửa người, nhìn về phía mắt đất trải dày xác chết.
Cái xoay người cô tịch và lạnh lẽo, bóng lưng Nhậm Hoài Tô hốt nhiên trở nên
rộng dài và gầy quắt, nảy sinh một loại ảo giác quỷ dị. Vai y rộng tựa
thế trần, thân y xanh xao gầy guộc, hệt một khung xương xinh đẹp câm
vắng và già nua.