Hôm sau trời sáng,
Lụn Cô Quang phát hiện mình vẫn đang nằm trong lòng Nhậm Hoài Tô, suốt
đêm y không hề đổi tư thế, còn nàng thì ngủ thiếp đi, không biết đã lăn
lộn thế nào trong lòng y, áo ngoài nhăn nhúm cả. Tảng đá đã nguội lạnh,
nhưng người y vẫn ấm, là nổi bật làn hơi giá rét trên da thịt nàng.
Ánh ban mai nhờ nhạt rọi vào xuyên qua cửa hang, nàng hít sâu một hơi, xoay lại nhìn y.
Y mở mắt, cái nhìn phẳng lặng và im ắng, chừng như rất dịu dàng, hoặc chừng như chỉ là sự an tĩnh mênh mông của biển.
Lục Cô Quang ngắm kỹ y, hôm qua nàng bị thương nặng, trong hang ánh sáng tù mù, không nhìn rõ y có gì khác biệt, giờ đây trông kỹ lại, đột ngột
phát hiện làn da trong vắt ngỡ như có thể toả ra khí tức thánh khiết giờ đây lại trở nên tím tái, dường như có gì đó đã nhiễm bẩn một cách nặng
nề,”Ngươi sao thế?” Nàng ngửi thấy sự tồn tại của yêu khí, không đậm,
nhueng lẫn thứ hương vị ngầy ngậy kỳ dị.
“Độc.”Y chỉ đáp bằng một chữ, rồi tiếp,”Không sao đâu.”
“Ngươi trúng độc ư?” Nàng kinh ngạc nhìn y, thi mị cũng trúng độc? Nàng chỉ
biết rằng thi mị đao thương bất nhập, lại không rõ liệu có thể trúng độc hay không. Nhưng thi mị cho dù trúng độc, hẳn cũng không ảnh hưởng gì
mấy? Huống chi là đối với một thân xác tràn đầy thánh khí, chỉ với linh
khí đất trời trút xuống, y có thể gột rửa sạch sẽ mọi ô trọc trên cõi
đời này.
Thế nhưng… Hình như từ sau lần trước trông thấy tinh hoa nhật nguyệt trút xuống, nàng đã rất lâu không chứng kiến chuyện này xảy ra nữa, có phải vì một “y” khác xuất hiện, nên linh khí đất trời không
còn ưu ái Nhậm Hoài Tô? Vì sao thánh khí trên người y không thể thanh
trừ chất độc trong cơ thể y nữa?
Nhậm Hoài Tô nhắm mắt, nằm rất
im trên đá, không mảy may nhúc nhích. Nàng đột nhiên hoảng hốt, bò dậy
áp tai nghe nhịp tim y, nhưng thi mị không có nhịp tim, nàng vươn tay sờ trán y, trán y vẫn như hằng ngày, nhiệt độ ổn định, nàng kiểm tra mọi
vết thương ngày hôm qua trên người y, kể cả vết thương nặng khiến xương y vỡ nát ở sau lưng, nhưng những vết thương đó, và cả khung xương đều đã
lành hẳn, không để lại dấu vết gì rõ ràng.
“Này? Ngươi trúng độc
ư? Sao lại trúng độc? Có thấy khó chịu chỗ nào không? Này?” Nàng luống
cuống kéo áo y, thình lình xoẹt một tiếng, lớp áo ngoài đã rách của y bị nàng xé thành hai nửa, đồ vật trong túi lộp độp rơi rớt vung vãi đầy
đất.
Nàng giật mình, tức thời sững người. Một thân một mình mang
theo vạn quỷ hành tẩu giang hồ bấy nhiêu năm nay, đã từng làm vô số
chuyện cổ quái, nhưng nàng chưa từng nghĩ sẽ có ngày xé áo một nam nhân. Nhậm Hoài Tô lại không hề để tâm, hơi thở vẫn vững vàng,”Không sao đâu, độc tuy mạnh, nhưng với ta thì vô hiệu.”
Mấy nén bạc trắng, mấy
tờ ngân phiếu, một chuỗi hạt tràng, và một cái ấn ngọc… Nàng nhặt lên
chuỗi tràng hạt xem xét,chỉ là một chuỗi hạt gỗ bình thường, nhưng bên
trên có Phật ấn, nhìn mức độ nhẵn nhụi của hạt châu, xem ra cũng đã có
tuổi. Đây hẳn là vật y mang khi còn làm trụ trì? Nàng nắm lấy tay y,
lồng chuỗi hạt vào cổ tay, vậy cứ để y đeo, bất luận là có hoàn tục hay
không, vật này vẫn rất hợp với y.
Ngân phiếu và bạc nàng cho vào túi mình, sau đó nhặt lên cái ấn ngọc bé nhỏ.
Trở ấn lại, nàng ngạc nhiên trông thấy nó dính vết chu sa.
Cái ấn đã từng được sử dụng.
Nàng thực sự không thể tưởng tượng được Nhậm Hoài Tô dùng ngọc ấn để làm gì. Lẽ nào hôm này đọc mười lần kinh thư, y bèn dùng ấn ngọc in mười dấu
vào sách kinh ư? Hoà thượng ngốc này mang theo ấn để làm gì? Có phải kẻ
làm quan đâu.
Trên ấn ngọc khắc những hoa văn cực kỳ phức tạp,
nàng phải nhìn rất lâu mới đọc rõ bốn chữ nhỏ “Mạc tố trung tràng”, liền thấy càng khó hiểu, nàng ngước lên,”Nhậm Hoài Tô, đây là cái gì?”
Y hoang mang nhìn cái ấn, nó rất nhỏ, chỉ bằng ngón tay cái, khắc chữ
triện cổ vô cùng phức tạp, bốn chữ “Mạc tố trung tràng” hầu như chẳng có liên quan gì đến chuyện ăn chay lễ Phật hay thi mị quỷ quái. Y ngẫm
ngợi hồi lâu rồi đáp,”Bất ngôn ly thương, mạc tố trung tràng.” (1)
(1)Không nói biệt ly, chớ hỏi nỗi lòng.
Nàng nắm chặt cái ấn.
Trong ngực áo nàng có một tấm lệnh bài, trên lệnh bài khắc hai chữ triện cỗ, chính là “Ly thương”.
“Cái ấn này ngươi dùng để làm gì?” Nàng hỏi tới,”Ai đã cho ngươi.”
Y lắc đầu, thành khẩn mà bình tĩnh,”Từ lúc ta nhớ chuyện nó đã ở bên, chỉ sợ là vật tổ truyền.”
Vật tổ truyền? Nàng ném trả “vật tổ truyền” lại cho y, rất muốn phá lên
cười, thứ này mà là vật tổ truyền? Ấn ngọc và lệnh bài hiển nhiên ẩn
giấu một bí mật gì đó khác, nhất định liên quan đến sinh thời của hoà
thượng ngốc. Nàng vốn không hề tò mò lúc còn sống y là người như thế
nào, nhưng nay ffax có phần hiếu kỳ.
Ấn ngọc không biết dùng để
làm gì, nhưng lệnh bài nhất định phải có tác dụng nào đó. Nàng không rõ
tấm lệnh bài khắc hai chữ “Ly thương” được dùng như thế nào, nhưng chỉ
cần nó có tác dụng, thì nàng sẽ thăm dò được.
Con ngươi đảo qua
lại rất nhanh, nàng đột nhiên lên tiếng,”Không phải ngươi nói có một vị
bằng hữu tinh thông đan thuật ư? Ngươi trúng độc rồi, y nhất định có thể giải độc cho ngươi, hơn nữa Hồng Thế Phương còn đang đợi thuốc cứu
mạng…” Nàng nghiêm túc hỏi,”Bao giờ chúng ta quay về?”
Y vẫn còn
săm soi cái ấn ngọc, dường như ngay vào lúc nàng hỏi về lai lịch của nó, y mới bắt đầu hoang mang suy nghĩ. Nghe nàng hỏi, y thuận miệng hỏi
lại,”Quay về?”
“Quay về thành thân.” Nàng sa sầm mặt,”Nhà ngươi ở đâu? Nếu ta cưới ngươi thì phải bái đường ở đâu?”
Y chậm chạp ngồi dậy trên phiến đá, chất độc lẫn thứ yêu khí ngầy ngậy
khiến y cử động khó khăn, trầm ngâm hồi lâu, y đáp,”Lầu Triều Châu.”
“Đó là nơi ở của Cơ Nhị,” nàng trừng mắt,”Sao chúng ta có thể thành thân ở nhà người khác?”
Y lắc đầu, nói kiên quyết,”Phải ở lầu Triều Châu.” Nói đoạn loạng choạng đứng dậy, đi ra ngòai.
Lục Cô Quang không biết y định làm gì,”Này này, người làm gì thế? Ngươi không phải đang trúng độc sao? Quay lại đây mau!”
Y chỉ đáp,”Cô Quang, đợi ta một chút.”
Nàng ngơ ngác ngồi một mình trong hang núi, bên ngoài trời đã sáng rõ, nắng
sớm lên cao, nàng không thể ra ngoài. Bóng Nhậm Hoài Tô lẫn vào cánh
rừng, dù nàng biết y sẽ không chết, nhưng vẫn không kiềm được nỗi lo,
liên tục ngó dáo dác về phía ngoài cửa hang.
Hồi lâu sau, Nhậm
Hoài Tô trở lại, mang theo một cái nón bện bằng lá cây, cẩn thận đội lên đầu nàng, dịu dàng nói,”Nếu cô cũng sốt ruột chuyện thành thân, vậy
chúng ta khởi hành thôi.”
Nàng ngây ngẩn đứng yên mặc y đội mũ
cho mình, thế nào là ‘cô cũng’ sốt ruột chuyện thành thân? Y sốt ruột
lúc nào? Y có từng sốt ruột ư? Nàng không hề nhìn ra y có sốt ruột
chuyện thành thân… Cứ nghĩ mãi, má cũng ửng hồng, không biết vì saoo lại chẳng thấy giận, còn có chút mừng vui,”Ngươi có nói với Cơ Nhị chưa?”
Nàng cắn môi hỏi.
“Nói gì cơ?” Y hỏi lại bằng giọng thản nhiên điềm tĩnh.
“Chuyện thành thân.” Má nàng không đỏ nữa, nàng bắt đầu nghĩ đến một khả năng
khác,”Ngươi có nói với Cơ Nhị chuyện mượn lầu Triều Châu thành thân
chưa?”
“Chưa nói.” Y bình thản trả lời.
Nàng sa sầm nét
mặt,”Thành thân tốn tiền đấy, ngươi có tiền không?”Trong ngực áo nàng
chỉ có một trăm năm mươi mấy lượng bạc, chỉ đủ cho một chuyến đi xa.
“Cơ Nhị có, cô không cần lo lắng.” Y vẫn đáo bằng giọng đều đều.
“Vậy những thứ cần dùng cho hôn lễ như mũ phượng luạ hồng, kiệu hoa lễ hỏi,
còn cả sính lễ cho ta nữa, ngươi có nghĩ đến việc phải lấy đâu ra chưa?” Nàng cười gằn.
Y trả lời,”Tóm lại, một mình Cơ Nhị lo là đủ.”
Nàng liếc xéo y,”Ta không cần vật người khác chuẩn bị,” giọng nàng âm
trầm,”Những thứ khác thì thôi cũng đành, nhưng sính lễ thành thân ta
nhất định chỉ cần đồ mà ngươi tự tay sắm sửa.”
Nực cười làm sao!
Thi mị này định bá chiếm nơi ở của người khác thân thân, còn chưa chịu
nói với người ta, cũng có nghĩa là chưa từng hỏi người ta có đồng ý hay
không, lại còn chẳng chuẩn bị gì, thậm chí cả tiền cũng không, đem mọi
sự đổ hết lên đầu bạn bè, còn thản nhiên tin rằng chuyện thành thân chỉ
cần một mình Cơ Nhị lo là đủ.
Thậm chí đến sính lễ y cũng không cần dốc lòng chuẩn bị.
Trên đời nào có chuyện hay ho đến thế? Cơ Nhị xúi quẩy, nhưng nàng không muốn cam chịu như Cơ Nhị.
“Sính lễ?” Y lộ vẻ suy ngẫm trong chốc lát, rồi đặt một vật vào tay nàng,”Vật này thế nào?”