Đêm trăng rằm.
Buổi hừng đông.
Thế gian chìm trong tịch lặng.
Trong phòng, Ân Khánh thiền sư đang tham thiền nhập định, hai hàng lông mày vốn dĩ luôn bình tĩnh hiện không ngừng nhíu lại, gương mặt dần hiện vẻ bồn chồn.
Vị phương trượng ấy nhìn thấy điềm trời.
Điềm rằng vạn vật huỷ diệt, trời đất sụp đổ.
Lòng thiền trông thấy trần thế mù mịt khói đen, núi non đổ nát, lửa cháy ngút trời.
“Hi hi… ha ha… hi hi hi…” Tiếng cười ma quỷ vần vũ trên dòng sông máu, mây đen dày đặc, một cái vạc lớn từ từ trồi lên giữa sông, lông vũ đen tuyền rơi xuống từ bầu không, một nữ quỷ cánh đen sà xuống thấp, ném một vật vào cái vạc bao bọc giữa sục sôi máu lửa.
Ầm một tiếng, đất trời rền vang, chừng như ngàn quỷ vạn quỷ đang đồng thanh rên xiết, rền rĩ kêu khóc, cả nhân gian từ từ chìm vào mênh mông máu lửa.
“Ha ha ha… Hi hi hi…” Nữ quỷ giang rộng đôi cánh, lơ lửng giữa trời, ngửa mặt cười lớn. Thứ nàng vừa ném vào vạc, là một con người.
Một nam tử tuấn tú đang khoanh chân ngồi nghiêm ngắn.
Ân Khánh mở choàng mắt… Kẻ đó là…
Trong im vắng bỗng vang lên một tiếng động nhỏ, một vệt máu tươi bắn lên bức tường trắng tuyết trước mặt Ân Khánh. Ông cúi đầu nhìn cánh tay quỷ thò ra từ giữa ngực, trong mắt ánh lên tia kinh ngạc rồi nhanh chóng tắt lịm. Thở dài, vị phương trượng ấy thì thào, “Có thù tất báo, có thù tất báo… A di đà phật, thí chủ một thân nghiệp chướng, khó lòng rửa sạch, tất rơi vào bể khổ vô bờ…”
Ngoài cửa sổ dần hiện ra gương mặt nữ tử thanh tú nhưng trắng toát, từng luồng quỷ khí bốc lên hai bên tóc mái. Sắc mặt nàng hờ hững, ngữ điệu cũng hững hờ, “Lão hoà thượng, lão bất bình cho Lâm Gia Bảo, ngông cuồng đòi siêu độ ta. Siêu độ là giết người, giết người cũng là giết người, cũng chỉ thế mà thôi, đêm nay xem ai vào địa ngục.”
Ở vết thương trước ngực Ân Khánh, máu chảy cạn dần. Mấy tiếng cười the thé cất lên, bóng quỷ đen ngòm lờn vờn chui vào vết thương. Đầu Ân Khánh dần gục xuống, nhưng người vẫn ngồi ngay ngắn. “A di đà phật,” vị phương trượng thì thầm, “Lòng ôm thiện niệm, thân ở A Tì vẫn là cực lạc, tội ác quấn thân… dẫu bám nhân gian… cũng là… A Tì…”
Nữ tử ngoài song cửa gương mặt lạnh lùng, phất tay áo đen tuyền, chỉ nghe khắp Lâm Gia Bảo rền rĩ giọng ma hờn quỷ khóc, bốn bề tiếng rên xiết và kêu than dậy đất, chốc lát sau, Lâm Gia Bảo rộng lớn chỉ còn là một vùng câm lặng.
Bóng quỷ tung bay, nữ tử áo đen chậm rãi rời khỏi khung cửa sổ phòng ngủ, xoay người lại.
Lâm Gia Bảo bảo chủ triệu tập các lộ anh hào về bến đò Hoàng Hà hòng giết nữ hung đồ tội ác đầy người, vì dân trừ hại, nhưng bị nàng bắt được tin tức từ sớm, đồ sát cả nhà.
Trăng trải hoang vu, bóng cây run rẩy.
Nử tử áo đen bước qua khoảnh sân ngổn ngang xác người, gương mặt xanh xao không chút đắc ý, chỉ phủ ngợp vẻ chết chóc tiêu điều.
Đời nàng chẳng qua là chuyện ai sống ai chết.
Gặp thần giết thần.
Gặp quỷ giết quỷ.
Có vậy mà thôi.