Nhậm Hoài Tô và Lục
Cô Quang đi về phía chùa Bích Phi, thành Mậu Uyển là kinh đô nên đông
đúc náo nhiệt vô cùng, họ băng qua chợ Đông, thong thả đi về Bích Phi
tự. Tiết trời không nóng bức, cũng không mưa, cái ô che trên đầu Lục Cô
Quang rất gây chú ý, nhưng nàng chẳng quan tâm, người che ô cho nàng
càng chẳng quan tâm.
Hai người chậm rãi thả bước trong ánh mắt
đầy trên phố, Lục Cô Quang chợt trông thấy một quầy hàng nhỏ bán đồ
thêu, bèn đưa tay trỏ về phía ấy.
Nhậm Hoài Tô chẳng hỏi nàng
thích cái nào, cứ đặt xuống một nén bạc, nhặt cái túi thêu màu đen trên quầy, gật đầu với chủ quầy, rồi đưa cho Lục Cô Quang.
Nàng hơi mỉm cười, nhét đồ vào ngực áo, ngoảnh sang ghé tai y hỏi nhỏ,“Sao ngươi biết ta thích cái này?”
Y chỉ cười nhẹ, không hồi đáp.
Cái túi màu đen thêu một con kỳ lân biến tướng, kỳ lân thường thấy đều có
bốn chân chạm đất, tướng mạo oai phong, nhưng con kỳ lân dị dạng thêu
trên túi lại đứng thẳng như người, đang đi về phía trước, không biết dựa vào điển cố nào, nom rất nanh ác cổ quái. Chủ tiệm thấy Nhậm Hoài Tô
trả một nén bạc mà sợ toát mồ hôi hột, cái túi thêu là sản phẩm của
người cháu gái mới học thêu của lão, sao có thể lấy một nén bạc,”Vị công tử này, ngài bấy nhiêu đây thực sự không đáng… Có tiền xu không? Cái
túi ấy chẳng đáng vài đồng… Hay là… hay là ta tặng công tử vậy?” Lão vốn định bảo cái túi giá chỉ tám xu, nhưng Nhậm Hoài Tô và Lục Cô Quang đã
đi mất, trong gió truyền về một câu nói hờ hững,”Không cần đâu.”
Chủ tiệm cười khổ nhìn nén bạc của Cơ Nhị trên quầy, vị công tử vừa rồi tuy hào phóng, nhưng lại tiêu tiền của người khác, này… này là bạc của Cơ
lâu chủ, lão làm sao dám nhận, chốc nữa vẫn phải trả về cho chủ.
Đi đường độ nửa canh giờ, ra khỏi cổng thành, len vào ngọn núi trúc xanh
cỏ biếc, cuối cùng Lục Cô Quang cũng được trông thấy chùa Bích Phi. Nàng biết hoà thượng xuất thân từ miếu mạo, nhưng không biết ấy lại là một
ngôi chùa tráng lệ đường hoàng đến mức này. Những công trình điêu khắc
và khảm nạm trong chùa khiến Lục Cô Quang vô cùng kinh ngạc, ngôi chùa
hương hoả hẳn phải vượng thịnh, mới khiến hoà thượng điên nuôi thói quen coi tiền tài như cỏ rác, vung tay quá trán thế này.
Nhưng chùa
Bích Phi đại môn khép kỹ, xung quanh quạnh bóng khách viếng, nàng cau
mày nhìn những dòng chữ Phạn chi chít trên cánh cửa, dù nàng xưa nay vốn không có mấy hảo cảm với chùa chiền, nhung chưa từng thấy cửa ngôi chùa nào khắc nhiều chữ như thế này.
Một cảm giác bất ổn lẳng lặng
nảy sinh, ngôi chùa yên tĩnh đến rợn ngợp, nhưng ở mỗi viên gạch hòn
ngói đều toả ra thứ khí tức hoàn toàn trái ngược với nàng.
Thứ khí tức thiêng liêng, bát ngát, giá lạnh.
Tựa một loài thánh thú có thể nuốt sông con người trong chớp mắt không tiếng động.
“Cốc cốc”, Nhậm Hoài Tô gõ cửa, nàng tinh ý trông thấy dòng chữ Phạn trên
vòng cửa sáng lên lấp loáng, thứ ánh sáng yếu ớt ấy men theo ngón tay
Nhậm Hoài Tô thấm vào thân thể y, nhưng dường như y không hề phát giác.
Cảm giác bất ổn càng trở nên mạnh mẽ nàng nhớ tới mảnh Tuý Hoàng Châu ngày
ấy, dị bảo trấn tà, chân nàng không nhấc nổi, thân thể nàng không thể
lại gần ngôi chùa, thánh khí đó phát ra quá mãnh liệt, mãnh liệt đến dị
thường.
“Cô Quang.”
Đại môn chùa Bích Phi đã mở, Nhậm Hoài Tô điềm nhiên ngoảnh lại,”Đây là nơi ta lớn lên từ bé.”
Nàng cười gượng gạo, nơi lớn lên “từ bé”? Y còn tưởng là thật, lại thực sự
chịu được khí tức đáng sợ ở nơi này… Sau khi cánh cổng mở ra, luồng
thánh khí ấy càng nồng đậm, quỷ khí khắp người nàng đang chấn động,
nhưng Nhậm Hoài Tô chừng như chẳng cảm thấy gì.
Một nơi thế này
mới có thể ức chế không cho y thức tỉnh! Nàng nghiếng răng nghiến lợi
nghĩ, người bảo y sống ở đây nhất định là biết rõ lai lịch y! Trong ngôi chùa này ắt hẳn đã được thi triển phép trấn tà mạnh nhất, thậm chí có
thể trấn áp cả thi mị.
Kẻ mở cửa cho Nhậm Hoài Tô là một lão hoà
thượng gầy gò như cái xác khô, lão hoà thượng mặt không biểu cảm, mở cửa xong chỉ nhìn Nhậm Hoài Tô một thoáng, rồi chắp tay chào hỏi,”Phương
trượng.”
Nhậm Hoài Tô đáp lời,”Ta đã hoàn tục cưới vợ, không còn là phương trượng nữa, chùa Bích Phi sau này phải giao cho ngươi rồi.”
Lão hoà thượng gầy quắt trầm mặc không đáp, Lục Cô Quang lạnh lùng nhìn
lão, phỏng đoán xem lão liệu có phải là cao nhân trấn tà, bỗng lão cất
tiếng cười, gương mặt vẫn không biểu cảm,”Chuyện phương trượng cưới vợ,
Tam vương gia đã biết rồi.”
Nhậm Hoài Tô thoáng cau mày, Lục Cô Quang khó hiểu.
Tam vương gia?
Lão hoà thượng lại chắp tay, cung kính tiếp,”Tam vương gia đợi trong chùa
đã lâu, mời phương trượng.” Lão tránh qua một bên nhường lối, không hề
đưa mắt nhìn Lục Cô Quang, trong mắt chỉ thấy Nhậm Hoài Tô.
Nàng
không dưng nổi giận, lão hoà thượng sắp vào áo quan chẳng coi ai ra gì,
Nhậm Hoài Tô muốn hoàn tục cưới vợ, ai có thể ngăn cản? Tam vương gia là cái thá gì, quản được chuyện y cưới vợ hay sao? Nàng mặc kệ luồng thánh khí mãnh liệt đang đè nén quỷ khí toàn thân trong chùa, nghiến răng
bước theo y.
“Tam vương gia?” Nhậm Hoài Tô cau mày, cũng có phần
kinh ngạc. Mỗi năm người trong cung đều ghé chùa Bích Phi bái tế cầu
phúc, y không lạ gì Tam vương gia Vân Tứ, vị vương gia này là con trai
út của tiên hoàng, chưa quá ba mươi tuổi nhưng đã lo chuyện tế tự nhiều
năm. Đương nhiên, mặt mũi Tam vương gia Vân Tứ tròn méo ra sao thì y
không nhớ, càng không có giao tình riêng tư nào, nay Vân Tứ lại tìm tới
cửa chỉ vì chuyện y hoàn tục cưới vợ, y cũng rất bất ngờ.
Nhậm Hoài Tô và Lục Cô Quang nối nhau bước vào Đại Hùng bảo điện trong chùa Bích Phi.