Type: Winterandcry Mai
Đỉnh Vong tịch.
Gian nhà đá trên đỉnh vong tịch đã không còn kiên cố như trăm năm trước đây, giữa những khe gạch vững chãi tích đầy đất bụi, từ đất bụi những mầm cỏ hoa bé nhỏ xanh tươi đâm chồi nẩy lộc.
Lục Cô Quang xách người
ném lên giường, bày ra pháp trận chớp nhoáng, nhốt Khổ Độ trong phạm vi
ba thước vuông, một khi bước ra khỏi không gian đó sẽ bị quỷ khí đánh
bật về chỗ cũ.
Sau khi bày xong pháp trận, Lục Cô Quang liền nghoảnh đầu bỏ đi, mở tung đôi cánh, bay thẳng lên không.
Bỏ lại một mình Khổ Độ.
Nàng đoán chắc gã hòa thượng sau khi đầu thai chuyển thế chỉ biết ăn chay
niệm Phật này không thể rời xa khỏi pháp trận, thứ quái thai có khuôn
mặt y hệt Thẩm Chiên Đàn hãm hại nàng lừa gạt nàng, khiến bao nhiêu năm
nay nàng không thể bình tĩnh, khiến nàng nghĩ mãi về y hận y chờ đợi y,
cứ mãi phỏng đoán y đối với nàng là tốt hay là xấu, y định đầu thai
cho xong chuyện hay sao?
Tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy
được, cho dù một ngày nào đó nàng rồi sẽ thông suốt sẽ hững hờ, sẽ không so đo nữa, nàng vẫn phải rút cây kim y đâm sâu trong lòng mình ra, để
đâm xoáy trở ngược người y, cho y nếm trải mùi vị vừa hận vừa thù vừa
đau đớn suốt cả cuộc đời.
Lục Cô Quang bay đi.
Khổ Độ đứng trong nhà, y biết pháp trận này, chẳng qua chỉ là trận Tứ Tượng, nhưng
nay pháp lực Lục Cô Quang vượt xa y, pháp trận do nàng bày tất nhiên y
không giải nổi. Nhìn quanh quất, bàn ghế quen thuộc, giường sập giản dị, tất thảy đều hệt như trong kí ức, y khép hờ đôi mắt, muốn niệm một câu
“A di đà phật”, nhưng cuối cùng không thể thốt thành tiếng.
Y phải ghi nhớ, y là Khổ Độ, không phải Thẩm Chiên Đàn.
Một con vật lông mịn như tơ nhảy lên bàn, nghiêng đầu nhìn y, y nhoẻn một
nụ cười bình thản ôn hòa, đưa tay ra. Con vật có đôi tai dài nhảy về
phía trước, định leo lên tay y, nhưng lại đụng phải pháp trận của Lục Cô Quang, phát ra một chuỗi âm thanh í ới, bỏ chạy ra ngoài trốn tít vào
một góc tường phía xa, cuộn mình thành một túm lông bé nhỏ.
Khổ Độ khẽ thở dài.
Túm lông ấy đứng lên trong góc tường, mở to đôi mắt nhìn y, như thể vẫn nhận ra y, đang ra vẻ đáng thương đợi y lại gần.
Lục Cô Quang đập cánh bay đi, nàng đi xem xem cái kén khổng lồ ấy như thế
nào rồi, bay được nửa đường, còn chưa thấy bóng dáng cái kén thì đã thấy kim quang lấp lóe, phía trước ánh vàng chói lọi như thể vừa mọc lên một tòa cung điện. Nàng ơ một tiếng, phát hiện hóa ra ánh sáng vàng như núi chồng như kiếm quang ấy không phải là cung điện, mà là đang có hơn hai mươi người ngồi xếp bằng giữa không trung, chắp tay niệm chú, những
luồng kim quang bắn ra từ sau lưng mỗi người, ở giữa trận kim quang khí thế như dời núi lấp biển ấy chính là cái kén khổng lồ bị tình nghi là
thân rồng.
Lão hòa thượng quả nhiên có thủ đoạn. Lục Cô Quang
nhận ra ấy là các sư sãi trong Bạch Cốt Đường, nhưng những hòa thượng
này không biết bay, không biết thế nào có thể ngồi giữa không trung?
Nàng đánh mắt, trông thấy một người bên cạnh vị hòa thượng.
Một người quen.
Người ấy áo tím tóc bạc, tay áo đạo tung bay, sau trăm năm ngoài mái tóc đã
trở thành trắng xóa, dung mạo y không hề đổi khác. Y đứng ngoài trận,
nhưng một thanh pháp kiếm xoay vần giữa không trung, khống chế phương
hướng kim quang, vô số luồng kim quang bắn ra từ lưng các vị hòa thượng, tập trung vào đầu mũi pháp kiếm, rồi đồng thời bắn về phía cái kén rồng đen ngòm.
Chỉ đáng tiếc, dù khí thế như dời núi lấp biển, nhưng
cái kén đồ sộ vẫn y nguyên, quỷ khí vẫn hoàn quỷ khí, không mảy may
động tĩnh, cũng không thấy chút ảnh hưởng nào.
“Đan Hà?” Lục Cô Quang đứng từ xa gọi với tới.
Đạo trưởng áo tím tay bắt pháp quyết, hơi nghiêng người, “Lục cô nương.”
“Sao ngươi còn chưa chết?” Nàng hỏi ngay câu tiếp theo, mặc kệ người khác nghĩ gì trong lòng.
Đan Hà cũng không để bụng, chỉ hơi gật đầu, “Ta là người tu tiên.”
“Trên thế gian thực sự có tiên sao?” Nàng bay tới bên cạnh y, “Những người
này có thể ngồi giữa không trung là nhờ phép thuật của ngươi?”
“Huyền không chú.” Đan Hà trả lời, “Sau nửa canh giờ họ sẽ rơi xuống, bấy
giờ chư vị đại pháp sư pháp lực đã cạn, đến lúc đổi người.”
“Đánh luân phiên? Các ngươi vất vả như vậy,” Nàng hất cằm về phía cái kén, “Có gây được chút tổn hại nào với nó hay không?”
“Chẳng qua chỉ có thể tạm thời áp chế biến hóa bên trong, không để nó nở thành vực long mà thôi.” Đan Hà lạnh nhạt.
“Chỉ như vậy?” Nàng lộ vẻ khó tin, nhiều người thế này niệm chú thi pháp,
chỉ để cái kén tạm thời không suy suyển? “Nhưng nhân lực cũng có lúc
cạn kiệt, đến khi pháp lực của đám hòa thượng Bạch Cốt Đường đã hết, thì phải làm thế nào? Theo tốc độ này, nửa canh giờ đổi hơn hai mươi người, rất nhanh sẽ không còn nhân thủ, pháp lực hồi phục cần thời gian, chưa
kịp tới lượt tiếp theo đã hết người.”
“Phải.” Đan Hà tay bắt pháp ấn, pháp kiếm xoay vòng đều đặn máy móc, nói chuyện cũng đâu vào đấy không hề bị ảnh hưởng.
“Vậy các ngươi còn ở đây làm gì? Chẳng qua chỉ là vô dụng, sớm muộn gì nó cũng nở.” Nàng cau mày.
“Chẳng qua là tận lực mà thôi.” Đan Hà hờ hững đáp.
Hờ hững, nhưng kiên định.
Tận lực mà thôi.
Nàng cau mày, “Không phải ngươi có một loại bùa có thể biến yêu khí thành lửa, đốt cháy mọi thứ hay sao?”
“Bùa ly hỏa có thể đốt cháy mọi quỷ khí yêu vật, nhưng bùa chú phải được dán lên người yêu vật, kén này do quỷ khí ngưng tụ, vô hình vô thể, không
thể dùng bùa ly hỏa.”
Lục Cô Quang liền giơ tay, “Để ta.”
Đan Hà thoáng vẻ kinh ngạc, “Cô?”
“Ta có thể bay tới đó xông vào trong kén, dán lên vật bên trong.” Nàng thản nhiên, “Ta không sợ quỷ khí.”
Đan Hà hờ hững lắc đầu, “Cô là hoạt thi, bùa ly hỏa rơi vào tay cô, bản thân cô sẽ bị hôi yên phi diệt đầu tiên.”
Lục Cô Quang á khẩu, tròng mắt đảo quanh. “Dùng cung tên bắn vào trong đó có được không?”
“Tên chưa chạm được vào vật trong kén đã bị quỷ khí bao bọc bên ngoài hóa
thành hư vô.” Đan Hà không phải là chưa thử qua, “Trừ phi có người tu vi thâm hậu, không sợ quỷ khí, có thể tạm thời đánh dạt quỷ khí, có thể
tạm thời đánh dạt quỷ khí bên ngoài, chạm tới vật bên trong kén…”
“Ta giúp người xông vào đánh dạt quỷ khí, ngươi dùng tên bắn bùa ly hỏa vào trong.” Nàng rất dứt khoát, ném lại một câu đơn giản liền giương cánh
bay thẳng về phía kén vực.
Đan Hà thoáng ngạc nhiên, Lục Cô Quang nói làm là làm, đã không do dự, cũng chẳng sợ sệt, còn dứt khoát gọn
gàng hơn hai mươi mấy vị hòa thượng bên cạnh. Trừ khử yêu vật là chuyện
nên làm, nhưng vừa nguy hiểm cho tính mạng, vừa không nắm chắc phần
thắng, mấy trăm vị cao tăng ở Bạch Cốt Đường cũng chỉ có hơn hai mươi
người chịu đến, còn vị cô nương này nói làm là làm, so về độ phóng
khoáng thì quả là hơn xa các vị cao tăng kia.
Dù không hẳn là
nàng có tinh thần hy sinh, nàng chẳng qua muốn nhanh chóng kết thúc
chuyện khiến nàng canh cánh trong lòng này mà thôi.
Giương cao
hai cánh, Lục Cô Quang như một con chim lớn bay thẳng về phía kén, tuy
đầy khí thế, nhưng lại vô cùng bé nhỏ. Khi nàng tiếp cận lớp quỷ khí màu đen bao bọc bên ngoài, chỉ thấy không trung nháng lên một luồng sáng
trắng xé ngang trời, lớp quỷ khí như tơ dệt quả nhiên rách ra một lỗ
hổng. Đan Hà lấy khí làm tên, mang theo một lá bùa bắn tới, chỉ nghe
tiếng xé gió lảnh lói, có thể thấy mũi tên được bắn ra với tốc độ cực kỳ cao, khéo léo thừa cơ hội chỉ xuất hiện trong một chớp mắt đó, cắm phập vào trong kén.
Một âm thanh trầm đục dị thường vang lên bên
trong, ai nấy đều trông thấy cái kén đỏ rực lên nhanh chóng, như thể
trong kén đang cuồn cuộn lửa.
Thành công rồi sao?
Đan Hà
tay đẩy pháp kiếm, sắc mặt trầm trọng, lại thấy quỷ khí màu đen bị hỏa
khí xâm thực, bắt đầu bốc cháy và đứt phựt từng sợi một, Lục Cô Quang
giương hai cánh bay ngược trở về.
Ngay khoảnh khắc ai nấy đều cho rằng đã tru yêu thành công, bỗng nghe thấy một tiếng nổ lớn, bóng lửa
bừng bừng như dòng chảy dung nham đổ xuống từ trời cao! Một con rồng
toàn thân rực lửa màu đỏ, hệt như củi cháy bay vọt lên không, để lại
trên đường đi những đốm lửa li ti chấp chới, nom tựa mây hồng.
Nó xoay vần giữa không trung, đôi mắt trống rỗng nhìn đám người ở lưng chừng trời.
Đan Hà thoáng biến sắc, Thiên Sát đứng bật dậy khỏi vị trí của mình, kêu lên thất thanh, “Hỏa vực!”
Ở thời khắc then chốt ngay trước khi con vực nọ thành hình, Đan Hà đã bắn vào bùa ly hỏa, y quên rằng con rồng này vốn là kim long, trời sinh có
khả năng ngự hỏa, ly hỏa không thể đốt cháy năng lực bẩm sinh của nó,
ngược lại nhờ tắm lửa ly hỏa, năng lực của nó cũng được tăng cường.
Đây không chỉ là một con hỏa vực do rồng biến thành.
Đây là một con ly hỏa vực long, một loài cực nóng.
Ly hỏa vực long cuộn người bay lên, ánh lửa chập chờn, bóng lửa tựa mây,
ngay lúc ấy có một vật rơi tự do xuống dưới, chớp mắt đã mất tăm mất
tích.
Đan Hà giật mình, đó là Lục Cô Quang, nàng là hoạt thi,
không chịu nổi sức mạnh bùa ly hỏa, con vực long toàn thân phừng phực ly hỏa bay vọt lên trời, quỷ khí yêu lực trên người nàng bị đốt cháy nên
rơi xuống!
Từ trời cao rớt xuống, nếu là người phàm, nhất định sẽ tan xương nát thịt.
Trên đỉnh Vong Tịch.
“Quán tự tại bồ tát hành thâm Bát nhã ba la mật đa thời chiến kiến ngũ uẩn
giai không, độ nhất thiết khổ ách. Xá Lợi Tử! Sắc bất dị không, không
bất dị sắc; sắc tức thị không, không tức thị sắc; thọ, tưởng, hành, thức diệc phục như thị. Xá Lợi Tử! Thị chư pháp không tướng, bất sanh bất
diệt, bất cầu bất tịnh, bất tăng bất giảm. Thị cố không trung, vô sắc,
vô thọ, tưởng, hành, thức; vô nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ý; vô sắc,
thanh, hương, vị, xúc, pháp; vô nhãn giới, nãi chí vô ý thức giới; vô vô minh diệc vô vô minh tận; nãi chí vô lão tử, diệc vô lão tử tận; vô
khổ, diệt, đạo; vô trí diệc vô đắc.”*
(*) Bát Nhã Ba La Mật Tâm
Kinh. Dịch nghĩa : “Bồ tát Quán tự tại khi hành Bát nhã ba la mật đã sâu xa soi thấy năm điều uẩn đều không, vượt qua mọi khổ ách, Xá Lợi Tử!
Sắc chẳng khác không, không chẳng khác sắc; sắc tức là không, không tức
là sắc ; thọ, tưởng, hành, thức cũng lại như vậy. Xá Lợi Tử!
Tướng không các pháp đây, chẳng sanh chẳng diệt, chẳng dơ chẳng sạch,
chẳng thêm chẳng bớt. Cho nên trong không, không sắc, không thọ, tưởng,
hành, thức; không mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý; không sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp; không nhãn giới cho đến không ý thức giới; không vô minh hết; cho đến không già chết, cũng không già chết hết; không khổ, tập,
diệt, đạo; không trí cũng không đắc.” Bản dịch của Thích Trí Thủ.
Khổ Độ ngồi xếp bằng trên sập của Lục Cô Quang, lầm rầm niệm kinh Phật, đôi môi nhạt màu khô khốc, Lục Cô Quang nhốt y ở đây đã hai ngày hai đêm,
còn nàng chưa từng trở lại.
Thẩm Chiên Đàn khiến nàng khổ sở đến
vậy, thất vọng đến vậy, nỗi oán hận ấy, dù có chết đi cũng không thể hóa giải, hay là nàng đã quyết ý bỏ mặc y ở đây chết đói chết khát?
Y đã ngồi yên ổn tại đây hai ngày hai đêm, con thú nhỏ với bộ lông nhung
êm ái kia đến nhìn y rất nhiều lần, đến chiều hôm nay nó đói mềm người
nằm nhũn ra ở góc tường, nhìn y vẻ rất đáng thương. Khổ Độ ngó con vật
nhỏ hồi lâu, đột nhiên giật mình… Không ổn!
Lục Cô Quang dù có hận y, muốn bỏ đói y hành hạ y, cũng không thể giày vò cả Thiều hoa.
Thế có nghĩa là… nàng gặp chuyện gì đó không thể trở về.
Khổ Độ ngồi trên sập, xung quanh là trận tứ tượng, im lìm một hồi lâu, ‘Vô khổ, tập, diệt, đạo; vô trí diệc vô đắc…’
Lục Cô Quang đã là hoạt thi, còn trải qua trăm năm tu luyện, gặp phải chuyện gì mới khiến nàng không thể trở về ?
‘Vô khổ, tập, diệt, đạo; vô trí diệc vô đắc…’
Y lầm rầm niệm mấy lượt, nhưng quên mất đoạn sau là gì, dõi mắt ra cửa
sổ, ngoài cửa sổ hoa lá tốt tươi, đôi ba cánh bướm vàng lượn lờ trên cây cỏ, y chờ lòng mình lắng lại, nhưng nỗi bồn chồn cứ dội lên từng đợt,
hồi lâu sau, mới phát hiện ra mình vừa thẫn thờ rất lâu, đầu óc rối ren, không biết đang nghĩ điều gì.
Nàng… không biết thế nào rồi? Sao còn chưa trở về?
Tấm thân máu thịt ấy là do chính tay y hao tâm tổn trí tạo thành, có dòng
máu phệ yêu của Thẩm Chiên Đàn, không thể dễ dàng xảy ra chuyện. y hiểu
rất rõ điểm tốt của cái xác đó, ngoài việc bất lão bất tử, không có hơi
ấm, thì nó hệt như người thường, không có lệ khí của hoạt thi bình
thường, càng không cần ăn thịt người.
Vì thứ dùng để tạo thành là máu Thẩm Chiên Đàn, mà không phải là xác người chết.
Máu Thẩm Chiên Đàn và quỷ khí của Huyết Lưu Hà, nàng làm sao gặp bất trắc được?
Nhưng bên ngoài bóng chiều đã xuống, màu nắng óng vàng như mật rót vào trong
nhà ánh lên lấp loáng, Thiều hoa nằm im không nhúc nhích ở góc tường,
Lục Cô Quang vẫn chưa trở lại.
Tiếng gió thét gào, đỉnh núi tĩnh
mịch một cách bất thường, ngoài tiếng gió reo và tiếng lá cây lao xao
không mảy may tiếng người. Y không nén nổi rùng mình, lạnh thế…
Y đợi suốt ba ngày ba đêm, ngồi hết những bài thiền lẻ.
Nàng vẫn chưa trở về.
Khổ Độ khép hờ đôi mắt, lầm rầm niệm kinh. Y không phải là Thẩm Chiên Đàn, y là Khổ Độ, Lục Cô Quang thân là hoạt thi, vốn giống yêu nghiệt, phá
hoại Phật đường bắt cóc y, hành động phóng túng, ương bướng bất kham, y
bị nàng làm hại, nhốt ở nơi đây, không thể rối loại tinh thần vì yêu
nghiệt…
‘…cố không trung, vô sắc, vô thọ, tưởng, hành, thức; vô
nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ý; vô sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp; vô
nhãn giới, nãi chí vô ý thức giới; vô vô minh diệc vô vô minh tận; nãi
chí vô lão tử, diệc vô lão tử tận; vô khổ, diệt, đạo; vô trí diệc vô
đắc.”
Tiếng niệm kinh ngừng bặt.
Khổ Độ mở choàng mắt, trong đôi mắt sáng lấp lánh.
Ngước lên ngó ra cửa sổ, ngoài cửa sổ sao trời giăng mắc, trăng đã lên cao.
Nàng vẫn chưa trở về!
Nàng ấy vậy mà chưa trở về!
Đáy mắt y có thứ gì sôi sục, chết tiệt! Nàng vẫn chưa trở về! Khổ Độ tay
nắm Phật châu, giật chuỗi hạt đứt phăng khỏi cổ, Phật châu tung tóe rơi
xòa trên đất. Gương mặt y như phủ một lớp sương giá, đôi mắt lấp lóe hàn quang, vốn tưởng rằng máu Thẩm Chiên Đàn và sức mạnh Huyết Lưu Hà đủ để nàng tự bảo vệ, lại chẳng ngờ sẽ có ngày nàng gặp bất trắc! Là ai cả
gan dám cản đường nàng? Hay… là ai dám tổn thương nàng dù lông tơ kẽ tóc ?
Trời xanh hỡi trời xanh, từ ngày ta mới sinh ra, Người đã phán ta hình phạt trọn đời cô độc, kiếp trước ta vốn chẳng phục Người, làm
hết mọi chuyện một con người có thể làm, tội ác đầy mình, sau rốt vẫn
hoàn trắng tay. Sống không được gì, chết đã làm sao? Ta đã nếm trải, đã
lỡ lầm, đã hối hận… tội ác đầy mình ta dùng kiếp này để chuộc lại, khổ
sở thế nào ta cũng chịu được! Tuyệt không trái lời! Nhưng Người… nhưng
Người vốn nên sủng ái nàng… vì ta đã nhận tội, chấp nhận chuộc tội… đó
là chuyện muôn năm không thể xuất hiện lần thứ hai! Ta đấu không lại, ta chấp nhận rút lui, nhưng dù có thế cũng không đổi được chút bình an cho nàng hay sao? Không đổi được chút hạnh phúc cho nàng ư?
Nơi
hoang sơn dã lĩnh này, nơi tĩnh mịch tiêu điều này, nơi đồng không mông
quạnh này...nào có phải là một cuộc sống tốt? Đây là thứ gì cơ chứ?
Đây chỉ là một ngục tù im câm và chết chóc...chết chóc đến mức vĩnh viễn không bao giờ đổi thay!
Đây chỉ là tù lao!
Y đứng bật dây, phất áo bào, trận Tứ Tượng lập tức bị phá vỡ, nếu trời
xanh và Phật tổ không thể cho nàng bình an hy lạc, nàng là người của ta, người của Thẩm Chiên Đàn này...trời xanh và thần phật đã không thể cho
nàng bình an, thì đừng trách ta tâm ma nhập thể, lại tự nhận mình họ
Thẩm, tên Chiên Đàn!
Y sải những bước dài tới bên bờ vực đỉnh
Vong Tịch, cúi nhìn bầu trời đêm âm u và biển mây mênh mông trong đêm
tối, cõi người dưới chân y quen thuộc đến thế. Y bật một tiếng cười khẽ, làm Khổ Độ khổ sở, làm Thẩm Chiên Đàn, lại dễ dàng đến vậy.
Một
con vật nhỏ mềm mại len lén lần theo sau, ngước nhìn y bằng đôi mắt đen
lay láy, Thẩm Chiên Đàn nhấc nó lên, cho vào vạt áo, thi triển khinh
công, thẳng một đường xuống núi.
Y là Khổ Độ, từng là Khổ Độ, y có thể là Khổ Độ, cũng có thể là Thẩm Chiên Đàn.
Nếu cả cuộc đời này không có dịp trùng phùng, y thực sự sẽ làm Khổ Độ suốt kiếp.
Thậm chí là... đời đời kiếp kiếp.
Nhưng nàng đã tìm thấy y, y biết nàng sống không đợc vui vẻ.
Tội có thể không chuộc, hai mươi mấy năm kiếp này có thể vứt bỏ, tất thảy
đều không quan trọng, chuyện quan trọng là... nàng ở đâu?
Lục Cô Quang không biết mình đang ở đâu.
Nàng rơi tự do từ độ cao mấy ngàn trượng, cả người bốc cháy, ở lưng chừng
trời nàng cảm thấy toàn thân đau đớn không nguôi, yêu lực Huyết Lưu Hà
bị kích động, một lớp hào quang màu máu bay quanh người nàng, xua tan
hơi nóng Ly Hỏa nàng dính phải. Nhưng khi thứ ánh sánh màu máu đó chạm
phải lửa, dù lửa bị gạt khỏi người Lục Cô Quang, nhưng chính ánh sáng đó cũng bị đốt cháy, đến khi lửa rời khỏi thân thể Lục Cô Quang và tan
biến, hồng quang của Huyết Lưu Hà cũng đồng thời tắt lịm.
Nàng
trông thấy hỏa long bay vọt lên trời cao, trong lòng chưa kịp hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, đã rớt thẳng xuống một vùng cây cối um tùm. Tiếng
cành gãy vang lên liên tiếp, cơ thể bị thương nghiêm trọng, nàng rơi vào một cánh rừng rậm. Trong cánh rừng dây leo chằng chịt, hoa lá xanh
tươi, nàng đụng gãy rất nhiều cành cây và dây leo, lún sâu dưới lớp bùn
đất.
Lúc vừa rơi xuống, nàng chỉ ý thức được một cơn đau mãnh
liệt, trước mắt mờ nhòa, từng luồng sáng nhòe nhoẹt, tưởng như có gì đó
tản ra rồi tụ lại, không ngừng biến đổi. Không biết sau bao lâu, nàng
mới cảm thấy dường như mọi thứ đã khôi phục bình thường.
Nàng khẽ cử động, chậm chạp ngồi dậy trên bãi cỏ, cúi đầu nhìn, xung quanh vết
máu vương vãi, có thể thấy lúc rơi xuống nàng thực sự đã bị trọng
thương. Nhưng chẳng bao lâu sau, nàng đã lành lặn như thường, cánh tay
nguyên vẹn nhẵn nhụi, áo quần rách rưới, toàn thân không có vết thương,
nhưng chỉ cần nhìn vết máu vương đầy trên lá cây và mặt đất, cũng biết
vừa rồi thương thế vô cùng nghiêm trọng.
Thân xác Thẩm Chiên Đàn
làm ra cho nàng thật là kì diệu, trọng thương đến vậy mà vẫn có thể lành lặn như ban đầu. Nàng run run đứng lên, lại nhũn chân ngã xuống, xem ra vết thương đã lành, nhưng thân thể nàng vẫn bị tổn hại nghiêm trọng,
đừng nói đến việc giương cánh bay về, nàng thậm chí còn không đủ sức
đứng dậy, chỉ có thể đờ đẫn ngồi trên đất.
Nàng ngước đầu lên,
không hề có ý định cầu cứu, trong lòng nàng trắng xóa, trên đời này chỉ
mình nàng đang sống, dù khắc người vết thương chằng chịt, thì có thể xin giúp đỡ từ ai, biết than khóc cùng ai?
Cúi nhìn tấm thân lành
lặn, nhớ đến pháp trận Thẩm Chiên Đàn trăm phương nghìn kế lập nên,
những điều y từng nói ra và chưa từng nói ra không ngừng lởn vởn trong
đầu nàng, mạng y là do chính tay nàng giết, lúc nhớ lại chỉ thấy hoang
mang cùng cực.
Cũng có thể... thực ra bấy giờ, y đối với nàng không tệ.
Đáng tiếc, tên lừa đảo họ Thẩm ấy đã hẹn nàng gặp nhau dưới cửu tuyền, vậy
mà nàng tin, thậm chí còn từng hối hận vì sao mình không chết, còn y đã
phụ lời ước hẹn, quên đi tất thảy, chuyển thể đầu thai.
Điều đó khiến nàng đánh mất hết thảy mọi hy vọng, thậm chí khi rớt xuống từ không trung, còn không thể mong mình chết.
Sinh thời, không ai đợi chờ gặp gỡ.
Chết đi, lại cũng không.
Bầu trời nhánh lên quang mang pháp kiếm. Ắt hẳn Đan hà đang thi pháp tìm
nàng, tru tà thất bại, nàng chán chường uể oải, mặc kệ y, chỉ muốn ngồi
thừ ra ở nơi đây, mãi đến khi hỏa long diệt thế, đồng thời thiêu hủy
nàng.
Không biết ngồi được bao lâu, trước giờ nàng vẫn giỏi chịu
đựng cô đơn, cả trăm năm cô đơn trên đỉnh Vong Tịch nàng còn sống được,
huống gì chỉ là một cánh rừng.
Thời gian trôi đi, một cảm giác
đói khát kì dị dâng lên, nàng cảm thấy đói, thấy khát, cổ họng nàng cháy rát, cấp bách đòi hỏi phải nuốt hay uống một thứ gì đó... Cơn đói khát
trăm năm chưa từng xuất hiện dần lan khắp, khó lòng chịu đựng. Lục Cô
Quang giơ cánh tay trái, cánh tay trắng ngần đang biến thành màu đen,
tỏa ra tử khí, nàng ôm cổ họng mình, lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi... làm sao thể này? Nhìn mặt đất đầy vết máu... Lẽ nào vì thân thể mất máu quá nhiều, nên bất đặc dĩ nảy sinh ý nghĩ khát máu?
Nàng loạng
choạng đứng dậy, lê từng bước lảo đảo về phía có nguồn nước, nàng không
muốn... không muốn luân lạc thành loài hoạt thi ăn thịt uống máu để
sống.. Nếu phải biến thành như thế, chẳng bằng cứ chết đi!
Trên
quãng đường khó nhọc lê về phía trước, nàng chảy nước mắt, đói quá, khát quá... giày vò đến thế... Nàng chưa từng hiểu sâu sắc về một điều, rằng Thẩm Chiên Đàn đã rất ân cần, ít nhất thứ y hao tâm tổn trí để lại cho
nàng không phải là một cái xác ăn lông uống máu, y biết nàng không thể
chấp nhận một cơ thể như vậy, nàng sẽ không sống nổi.
Thẩm Chiên Đàn rất dịu dàng...
Ít nhất, lúc bấy giờ y rất dịu dàng.
Nước mắt trào ra không kiềm nổi, thế nhưng... thế nhưng nàng đã giết y từ lâu đến thế! Lâu đến thế...
Hỏa long vần vũ trên bầu trời, vạn khoảnh núi rừng biến hóa thành biển lửa. Thẩm Chiên Đàn lê cái xác bệnh tật kiếp này ra khỏi dãy Ngưng Bích,
trông thấy phía chân trời xa ngùn ngụt màu lửa đỏ, với khí thế dời núi
lấp biển đó, phàm là kẻ có thể chứng kiến bằng mắt phàm, không ai không
hồn phi phách tán, sợ hãi run rẩy.
Hỏa long? Thẩm Chiên Đàn
thoáng ngạc nhiên, vung ngón tay vẽ pháp trận dời hình, y lách người
nhập trận, biến mất trong trận pháp.
Sâu trong biển lửa, một
luồng sáng vàng kim lóe lên, Thẩm Chiên Đàn xuất hiện. Chỉ thấy xung
quanh chim thú bỏ chạy tán loạn, tiếng kêu gào thảm thiết rền vang không dứt, y lập tức kết Ích Hỏa trận, đáng tiếc chỉ cứu được vài ba con thú, phần nhiều vẫn phải chết thảm trong lửa đỏ.
Khí thế thật mạnh
mẽ, đây chính là Ly Hỏa, vốn có thể thiêu đốt tất thảy mọi giống tà ma
yêu khí, nhưng nay nó kết hợp cộng sinh cùng tà ma yêu khí, trở thành
yêu hỏa có thể tiêu diệt vạn vật, không gì chống nổi.
Với giống
loài như rồng, muốn địch lại cần phải có sức mạnh của rồng. Nay chút
pháp lực bạc nhược của Thẩm Chiên Đàn không thể chống lại long vực ly
hỏa, đành phải lui dần về phía Tây. Trong lòng thầm tính toán, y biết
việc Lục Cô Quang mất tích nhất định có liên quan đến con rồng lửa thình lình xuất hiện này, nhưng... nhưng nàng đã đi đâu cơ chứ? Lẽ nào... lẽ
nào đã bị con rồng làm bị thương?
Nàng là hoạt thi, nếu bị Ly Hỏa này làm hại, ắt sẽ là trọng thương!
Y càng nghĩ càng lo sợ, nhất thời thậm chí trở nên luống cuống, kinh
hoảng hồi lâu mới trấn tĩnh lại, hỏa long tới từ phía đông, nếu nàng
thực sự bị hỏa long làm hại, hẳn cũng là ở phía đông, Thẩm Chiên Đàn vốn đã lui tới rìa vùng lửa cháy, đột nhiên thay đổi phương hướng, lần sâu
vào trận lửa.
Bốn phía lửa cháy phừng phừng, khói bụi mù mịt
khiến người ta ngộp thở. Thẩm Chiên Đàn dùng chút pháp lực mỏng manh
kiếp này tu hành được miễn cưỡng duy trì pháp trận hộ thân, băng qua
rừng rậm, Phật quang vàng kim bao bọc quanh nguời y lập lòe chớp tắt,
không thể duy trì ổn định, dù có pháp trận hộ thân, lửa vẫn bén vào tóc
áo, từng bước dấn tới trước, đốm lửa tung bay, tóc tơ sáng tắt, hệt như
yêu vật trong cơn hỏa hoạn.
Lần mấy dặm về đông, đã băng qua nơi
có hỏa thế dữ dằn nhất, trong rừng có suối chảy ngang, không ít hộ săn
lần theo bờ suối tránh nạn, có người nhảy thẳng vào suối bơi xuôi dòng
nước. Nhưng trong nhóm người chạy về phía hạ lưu lánh nạn ấy hình như có tranh chấp nhốn nháo ở phía xa, như thể đang đuổi bắt thứ gì đó.
Thẩm Chiên Đàn giật thót, đi theo mấy thợ săn lần vào đám người.
Chỉ thấy mấy hộ săn cao to cường tráng tay cầm gậy gộc đang đuổi đánh một
con quái vật, con quái vật ấy toàn thân chằng chịt vết thương, sau lưng
mọc cánh, nhưng cánh đã gãy, tóc xõa rối tung, lăn lộn trên đất, không
rõ là giống gì. Ven bờ suối có một nơi bết đầy máu tươi, chứng tỏ vừa
rồi giống này ra suối uống nước, bị người ta phát hiện đuổi đánh.
“Đấy là thứ gì?” Những người đứng xem xôn xao bàn tán, giống nọ tựa người mà chẳng phải người, như thú mà không phải thú, sau lưng có cánh, có răng
nanh, tứ chi có móng vuốt, di chuyển bằng cách bò phục người trên đất,
rõ là một con quái vật. Không biết thứ gì đã làm nó trọng thương, khiến
cả người nó thương tích chằng chịt, nhưng lại thấy con quái vật có răng
ngọn vuốt sắc, bèn đoán định ngay không phải giống gì tốt lành, cứ đánh
chết là hơn cả. Nói không chừng trận cháy rừng này là do quái vật này
phóng hỏa, đợi nó lành vết thương, chẳng biết sẽ ăn thịt bao nhiêu người nữa!
Nhưng con quái vật cũng lạ, bị người ta đánh đến vật vã,
thở không ra hơi, máu chảy đầm đìa, nhưng chỉ giãy giụa chứ không hại
người. Thậm chí có lúc đám thợ săn bất cẩn lại quá gần, nó cũng không
đánh trả, mà đẩy bật họ ra, như thể không muốn người ta lại gần.
Hình như nó câm, không phát ra thanh âm, bị đuổi đánh thê thảm như thế mà vẫn im như hến.
Thẩm Chiên Đàn trông thấy con quái vật nọ, toàn thân chấn động, tay bấu chặt lớp áo trước ngực, xông tới trước che chắn con quái vật mình đầy vết
thương, xô bật một hộ săn vừa ghé lại gần.
Hộ săn nọ giật mình
lùi về sau mấy bước, con quái vật còn giật mình hơn, lùi thẳng xuống
suối. Thẩm Chiên Đàn trông thấy nước suối lập tức đổi màu đỏ ối, không
biết nó đã chảy bao nhiêu máu, mắt y vằn lên đỏ kè, trong lòng vụt qua
vô vàn ý niệm, miễn cưỡng trấn tĩnh lại, chắp tay, “A di đà phật, bần
tăng... Khổ Độ, vẫn mong các vị thí chủ dừng tay, vật này không phải yêu vật, mà là con người.”
“Con người?” Phường thợ săn phá lên cười, “Vị đại sư này hẳn là đang nói mớ, con người làm sao có vẻ ngoài như
vậy? Răng nanh vuốt nhọn, rõ là mãnh thú ăn thịt người, đại sư lại nói
nó là người.”
“Vị... vị thí chủ này chẳng qua bẩm sinh mang dị
tướng, không phải quái vật.” Sau khi Thẩm Chiên Đàn niệm phật hiệu, con
yêu quái dưới nước chừng như cũng bình tĩnh lại, không chạy trốn nữa.
Thẩm Chiên Đàn xuống suối đỡ nó lên, chậm rãi vén mớ tóc rối bời che
trước mặt nó, dùng tay áo khẽ khàng lau đi vết máu trên khuôn mặt đó,
“Nó... nó là con người, dù bẩm sinh mang dị tướng, nhưng đó cũng là nỗi
khổ mà kiếp này phải gánh, chứ không phải... không phải là tội đáng
chết.”
Con quái vật được y dìu nghe lời này thoáng chấn động, ngước lên nhìn y, môi mấp máy, nhưng không phát ra âm thanh nào.
Răng nanh của nó đã mọc dài khỏi miệng, không làm sao nói được. Nhưng nhìn dung mạo, mày liễu mắt phượng, là một nữ tử!
Con quái vật bê bết máu me này chẳng ngờ là một nữ nhân! Phường thợ săn ai
nấy đều giật mình, không nỡ xuống tay ra đòn nữa, dù sao nữ nhân này mọc răng nanh vuốt sắc, nửa người nửa quỷ, nhưng dù sao vẫn mang khuôn mặt
người, vị đại sư này muốn cứu nàng ta, quả thật không tiện động thủ đánh chết.
“Đại sư có chắc chắn vật này không phải yêu quái phóng hỏa?
Thẩm Chiên Đàn nhẹ nhàng kéo vạt áo rách rưới của yêu vật, nhỏ giọng, “Thí
chủ xem nó cả người đầy vết bỏng, sao có thể là kẻ phóng hỏa? Vừa rồi có hỏa long bay về hướng tây, vật phóng hỏa hẳn là hỏa long đó mới phải.
Các vị vẫn nên đi sớm là hơn, trận cháy rừng nếu còn lan rộng, chốn này
cũng chẳng an toàn.”
Y nói có lý, phường thợ săn dần tản đi cả.
Thẩm Chiên Đàn dìu con quái vật nọ thật vững vàng, quái vật đứng yên đờ đẫn, không hề nhúc nhích, mặc những vết thương trên người không ngừng đổ
máu, nó liên tục dị hóa, càng lúc càng không giống người. Sắc mặt Thẩm
Chiên Đàn tái nhợt, cứng đơ người hồi lâu mới có thể bình tĩnh nói, “Thí chú... thí chủ mất máu quá nhiều, thú tính bộc phát, nhưng vẫn có thể
tự chủ, vừa rồi có nhiều người xung quanh mà không nếm máu của dù chỉ
một người, quả thật đáng quý.”
Con quái vật đầm đìa máu đỏ, dạng
mạo dị biến ấy chính là Lục Cô Quang khi bị mất máu quá nhiều, nàng thấy kẻ giống hệt Thẩm Chiên Đàn này xuất hiện, nàng đau đớn như vậy, nhưng y không phải Thẩm Chiên Đàn, y không phải là người nàng cần thù hận, cũng không phải người nàng nên đợi chờ... Nhưng nàng đau đớn đến thế... Từ
ngày hiểu chuyện, nàng đã bắt đầu sợ dòng máu quỷ chảy trong người mình, mỗi ngày đều lo sợ mình sẽ biến thành một thứ gì đó chính bản thân cũng không biết rõ, chẳng ngờ rằng nhiều năm sau, rốt cuộc... rốt cuộc cũng
đã biến đổi.
Biến thành... biến thành quái vật khát máu thèm
thịt, biến thành giống loài con người không nhận ra, dùng gậy gộc xua
đuổi. Nàng nghĩ lẽ nào xưa kia Thẩm Chiên Đàn cho nàng thân xác này là
để ngày nay nàng phải nếm trải kết cục này ư? Nhất định là vậy, y xấu xa đến thế, tuyệt tình như thế, ác độc như thế... Nhưng... Nhưng nàng
nghĩ, nếu y biết nàng phải chịu đựng kết quả như vậy, hẳn cũng sẽ xót
thương... Đáng tiếc y đã chết.
Một giọt lệ rơi xuống từ đôi mắt của con quái vật không phải người đó, đậu trên mu bàn tay Thẩm Chiên Đàn.
Y giật mình hốt hoảng, nàng... nàng... khóc ư?
Nhìn cái lốt nanh ác dữ tợn nàng đang mang, sự tự tin tuyệt thế vô song
trong y mất sạch, xưa nay nàng vốn hận y, thậm chí còn tự tay giết y,
chưa từng trao y dù chỉ một câu hòa nhã, y... y lại hại nàng biến thành
thế này, hẳn nàng sẽ nghĩ là y cố tình luyện nàng thành hoạt thi, đặt
bẫy để nàng phải chịu khổ sở... hẳn nàng càng hận y hơn, hận y đến thấu
xương.
Sao y dám nhận mình là Thẩm Chiên Đàn? Sao dám nói mình
vẫn nhớ tất cả? Y xưa nay vốn là phường miệng lưỡi giảo hoạt, Lục Cô
Quang bị dị tướng trở ngại, không thể nói chuyện, nhưng đến y cũng không thể thốt ra một lời nào.
Lục Cô Quang ngâm mình dưới nước một
lúc lâu, càng mất nhiều máu, dần dà không còn có thể hiện rõ hình người, nhưng Thẩm Chiên Đàn vẫn ôm nàng rất chặt, không mảy may chê bỏ, tưởng
chừng như đang ấp iu trân bảo.
Hồi lâu sau, Lục Cô Quang hoàn
toàn biến thành thi thú, hôn mê trong lòng Thẩm Chiên Đàn, y cẩn trọng
từng ly từng tí một bế nàng lên, một giọt nước mắt khác, bấy giờ mới
lặng lẽ rớt xuống đám lông rậm và vuốt sắc của con thi thú.
Rừng
cháy, con hỏa long luẩn quẩn đến đi, Ly Hỏa không gì địch nổi lan rộng
từng tấc một. Thẩm Chiên Đàn ôm con thi thú tướng mạo dữ tợn đang định
chạy khỏi đám cháy, đột nhiên lưng chừng trời quan mang lấp lóe, có
người điều khiển pháp kiếm bắn nhanh về phía đông nam, ánh kiếm lanh lẹ, chớp mắt đâm vào hỏa long trong tầng mây, chỉ thấy không trung bừng lên một quầng sáng chói, ngay sau đó một vật lấp lánh bay tung lên cao, rồi rơi thẳng xuống dưới. Thẩm Chiên Đàn lùi về sau mấy bước, vật đó sáng
lóng lánh, đánh gãy mấy nhánh cây nghe răng rắc, rơi xuống trước mặt y.
Đó là một chuỗi pha lê, tua kiếm được xâu cùng đã cháy hết, nhưng chuỗi
pha lê vẫn trong vắt một màu, long lanh rực rỡ, một vật quen mắt. Đáy
con ngươi Thẩm Chiên Đàn thoáng lóe lên tia sáng, ngước đầu, trên đầu là pháp kiếm của Đan Hà đang xoay vần, tua kiếm đã đứt, nhưng thế kiếm
dũng mãnh không hề thay đổi. Pháp kiếm không gây được chút sát thương
mang tính thực chất nào đối với hỏa long, có điều lại khiến con rồng
chậm rãi thay đổi phương hướng, lùi dần về phía dãy núi nơi khởi đầu đám cháy.
Dễ dàng nhận thấy Đan Hà biết rõ khó lòng địch nổi, chẳng
qua chỉ có thể giảm thiểu tổn thất. Kéo dài thời gian càng lâu, người
dân dưới đất càng nhiều cơ hội trốn thoát, nhưng con hỏa long chỉ còn
cái xác rỗng này e rằng không còn linh thức, bị pháp kiếm đổi hướng, nếu nó chỉ lao về một phía, kết cục vẫn là sinh linh đồ thán.
Thẩm
Chiên Đàn nhặt lên tua kiếm pha lê rơi dưới đất, một phần lớn hạt pha lê đã xước vỡ, nhưng vẫn óng chuốt xinh đẹp, không biết lúc rơi xuống bị
tổn hại hay nó vốn là như thế.
Đó là pha lê của Cơ Nhị.
Chỉ không biết sau trăm năm, vật vẫn đó, người liệu còn chăng?
Y nhớ rất rõ hình ảnh người bạn lười nhác, nằm trên ghế đưa, tay cầm trục quyển chỉ điểm giang sơn, dung nhan hơn người, áo mũ lấp lánh...
Một cảm giác bất an và buồn bã vô cớ nhẹ nhàng dâng lên, y xưa nay vốn
phường cô độc, quá ít thứ đáng giá để nhớ về, nhưng bất chấp khi y làm
Nhậm Hòa Tô hay làm Thẩm Chiên Đàn, Cơ Nhị chưa từng thay đổi.
Cơ Nhị là một chí hữu.
Sau trăm năm, y mới sáng tỏ rằng, Cơ Nhị thực sự là chí hữu.
Thẩm Chiên Đàn cất tua kiếm pha lê nọ vào ngực áo, đưa mắt nhìn pháp kiếm
và hỏa long đang giao chiến giữa không trung, ánh mắt biến động mấy hồi, cuối cùng ngoảnh mặt bỏ đi.
Lục Cô Quang tỉnh dậy, trước mặt là một hòn lửa.
Nàng khẽ cử động thân mình, khiếp hoảng phát hiện ra bản thân mình đã hoàn
toàn hóa thành dạng thú, một lớp lông rối bời thưa thớt phủ trên người,
đưa tay ra, không có năm ngón tay, chỉ có vuốt dài sắc nhọn.
Vuốt sắc không gồm năm cái, mà là ba, trắng bệch cong gập, trông như những
lưõi liềm bằng xương cốt. Nàng không dám tưởng tượng mình trông như thế
nào, khẽ nhúc nhích, rồi không dám cử động nữa, chỉ đờ đẫn nhìn ngọn lửa trước mặt.
Đây là một hang núi, chẳng có gì, chỉ có một đống lửa.
Nhưng cổ họng nàng không còn cảm thấy cháy khát, ngược lại tràn đầy một cảm giác thoả mãn.
Nàng phục người trên đất, dù không muốn nhìn cũng không muốn nghe, nhưng từ
sự chấn động của mặt đất, nàng vẫn cảm giác được tiếng lửa rần rật cháy
bên ngoài, điên cuồng thiêu đốt cánh rừng. Nghe tiếng dã thú hoảng loạn
trốn chạy và tiếng kêu rên thảm thiết từ xa vọng tới, cũng mang máng
nghe tiếng kiếm sắc xé gió, thậm chí nàng còn phân biệt được chấn động
khi có trận pháp được khởi động hay bị phá vỡ, đó hẳn là nhờ công lực
của đôi tai sau khi hóa thú.
Bên ngoài đang diễn ra một trận đại
chiến, nàng không biết hai phe nào đang đánh với nhau, tiếng gầm thét và kêu gào nghe ra rất kịch liệt, một lúc lâu sau, âm thanh lửa cháy từ từ lùi xa, tiếng kiếm sắc xé gió cũng im dần.
Một người bước vào từ cửa hang, nàng không cử động, cũng không ngước mắt, vì thế chỉ trông thấy giày y.
Đôi giày tăng ni màu xám.
Người nọ khoanh chân ngồi xuống, một bàn tay đưa sang, an tĩnh vỗ về mái đầu nàng.
Nàng biết đó là Khổ Độ.
Đó là Khổ Độ.
Khổ Độ không phải Thẩm Chiên Đàn, y sẽ không chôn chân chịu nhốt mình trên
đỉnh Vong Tịch, nàng chỉ dùng một loại pháp trận quen thuộc… Y biết giải không chứng thực được điều gì, y thậm chí còn không để tâm nỗi hận của
nàng, hắn chỉ vì hỏa long loạn thế, gã hòa thượng một lòng phổ độ chúng
sinh này mới chịu đến đây? Lòng nàng đắng ngắt, không biết bản thân liệu đang mong đợi điều gì, nhưng lại nghe mình thất vọng khôn cùng, hoang
mang khôn cùng.
Bàn tay Khổ Độ êm ái vỗ về trên mái đầu nàng,
nàng không muốn sống như một con thú, càng không muốn bò bằng tứ chi.
Khổ Độ bỗng bế nàng lên, khẽ khàng đặt xuống đối diện, nàng lại trông
thấy gương mặt và đôi mắt quen thuộc đó, trong ánh lửa, gương mặt và đôi mắt ấy chừng như lấp lánh một vầng sáng gì không rõ, ngỡ như là sự mênh mông thiên thu nơi Nhậm Hòa Tô, lại ngỡ như Thẩm Chiên Đàn lắt léo khó
lường, nhưng thực ra…
Y chỉ là Khổ Độ.
Thẩm Chiên Đàn nhìn Lục Cô Quang đang im lìm trên đất, bằng một cách lạ lùng… Y biết rằng
nàng không dám nhúc nhích, chính là vì nàng sợ cái lốt thịt này.
Cái xác thú với răng nanh vuốt sắc, lông lá bùi nhùi, ai không sợ?
Huống gì buộc phải ăn lông uống máu để sinh tồn, thậm chí… Thậm chí ăn
thịt người quá lâu, dần dã nàng sẽ hao mòn nhân tính, mẫn diệt luân lạc
thành thi thú thuần túy, biến thành một con quái vật chỉ biết ăn thịt
người.
Y siết chặt nắm tay, thân xác ngày xưa hao tổn tâm trí trao nàng…
Ngày xưa hao tổn tâm trí trao nàng một thân xác, không phải vừa muốn nagf
được sở hữu hình hài khao khát từ lâu, lại đồng thời phải nếm trải nỗi
đau đớn như y nếm trải? Muốn nàng cảm nhận nỗi bất cam ăn mòn từng tấc
một, từng phân một, sự lạnh giá lan dần từng tấc một, từng phân một nơi
y… Muốn nàng biết thế nào là nỗi đau đớn khi bất cam và thất vọng bốc
cháy trên đầu tim!
Nhưng tuyệt không mong nàng phải chịu nỗi đau khổ này.
Y nợ nàng một kiếp trước, lại nợ nàng một đời người.
Cô Quang hỡi Cô Quang, ta thực sự chỉ hận không thể… hận ngày ấy khi dưỡng dục cô tới ngày ra khỏi hàn hạp, khi cô còn chưa có tri giác, không thể nuốt cô ngay, biến thành yêu vương. Như vậy… ta và cô không phải gặp
nhau, sẽ không cần biết nhau, càng không có ngày sau, và rồi… không bất
cam, bất nhẫn, và thất vọng đến như vậy.
Những ngón tay y lún sâu vào lớp lông con thi thú từng tấc một, Lục Cô Quang cảm giác được sức
mạnh giữa những ngón tay, kinh ngạc nhìn y, Thẩm Chiên Đàn che lại mắt
nàng, ngón tay dồn sức, có một khoảnh khắc nào đó, nàng tưởng rằng y
muốn giết mình… Nhưng y chỉ đè chặt đầu nàng, bịt kín đôi mắt, nhanh
nhẹn nhét một thứ vào cổ họng nàng, nàng bị ép nuốt vật đó xuống, mà
hoàn toàn không biết đấy là gì.
Thẩm Chiên Đàn buông tay, đôi mắt hiền hòa như chất chứa tấm tình sâu nặng, nhoẻn cười với nàng.
Nàng ngây ra trong thoáng chốc, hoảng mê thầm thốt lên trong lòng, ‘Hòa thượng đần…’
‘Bần tăng… Khổ Độ.’ Giọng y dịu dàng, ‘Thí chủ chớ sợ, bần tăng nhất định sẽ dốc hết sức mình hồi phục hình dáng trước đây cho thí chủ, tình trạng
trước mắt chỉ là tạm thời, chỉ là thí chủ bị hỏa long làm bị thương quá
nặng, một khi vết thương khỏi hẳn, thân thú cũng sẽ biến mất.’
Nàng muốn cười nhạt, gã hòa thượng bày ra vẻ từ bi kể chuyện nực cười giữa
thanh thiên bạch nhật, nàng bị thương nặng đến mức này, muốn lành hẳn,
trừ phi uống máu ăn thịt người, nào có chuyện chẳng làm gì cũng khỏi?
Nhĩ đến đó, đột nhiên nhớ tới hành động ngớ ngẩn lấy thân nuôi hổ của
Nhậm Hòa Tô, nàng thình lình bật dậy, ‘Vừa rồi ngươi cho ta nuốt thứ gì
?’’
Thẩm Chiên Đàn không ngờ nàng đột ngột nhảy dựng lên, Lục Cô
Quang vừa giận dữ vừa kinh sợ, quát hỏi xong mới phát hiện mình chỉ phát ra một chuỗi âm thanh gào thét kỳ dị và thê thiết, bèn lại thét lên một tiếng, bỗng thấy mình bị người ta ôm vào lòng, liên tục vuốt ve đầu và
lưng nàng. Nàng đương lúc sợ hãi không thôi, chỉ nghe gã hòa thượng đần
đầu thai chuyển thế nọ khẽ lặp đi lặp lại. ‘Nam mô A di đà phật…’
Nàng thoáng ngỡ ngàng, nỗi khiếp sợ dường như dần lùi xa, rúc người trong
vòng tay ấm áp của gã hòa thượng, nàng bỗng thấy đau lòng… Nàng đã chờ
đợi lâu đến thế, hoang mang lâu đến thế, mà không chờ được cái người
luôn miệng bảo nàng chờ, nói yêu nàng về để đối tốt với nàng… Vòng tay
ôm nàng ấm áo đến vậy, gã hòa thượng khờ dại đến vậy, lại chẳng phải
người nàng đợi chờ.
Vì sao nàng lại tin lời Thẩm Chiên Đàn, vì
sao muốn đợi y, và vì sao cho rằng mình từng yêu y? Nàng không hiểu,
hoàn toàn không hiểu…
Nàng ắt hẳn đã bị tên yêu nghiệt đã chết kia lừa gạt đến hồ đồ, bị lừa mãi thành quen, bị lừa mãi thành si dại…