Lục Cô Quang mang xác Thẩm Chiên Đàn về tiểu viện của Như bà bà, rồi ngồi đợi suốt một ngày
một đêm bên cạnh, y không sống lại. Nàng hoang mang ngờ vực, đợi tiếp
nửa ngày, không thấy âm mưu quỷ kế nào, đất trời không nghiêng ngả,
thành Mậu Uyển yên lành không hỏa hoạn, cuối cùng nàng cũng ngờ ngợ tin
rằng… Thẩm Chiên Đàn thực sự đã chết.
Mùa tuyết rơi, xác Thẩm
Chiên Đàn chưa phân hủy, gương mặt thanh tú như Quan Âm vẫn như xưa, đến vết chu sa giữa trán cũng thắm tươi không đổi. Nàng mang máng tin rằng
Thẩm Chiên Đàn thực sự đã chết, nhưng nếu cứ thế bỏ xác y lại, về đỉnh
Vong Tịch, thì chừng như không ổn, còn nếu phải chôn cất y, nàng lại
nghĩ Thẩm Chiên Đàn tội ác đầy mình, đúng người đúng tội, quả tình đến
một tấm bia mộ cũng không đáng có.
Đương lúc nàng do dự không biết quyết định thế nào, ngoài cửa vang lên tiếng lốc cốc, có người gõ cửa.
Nàng cau mày vung tay, cánh cửa gỗ mở tung, Như bà bà đã chết, nơi này hoang phế từ lâu, còn bị Nhậm Hoài Tô chiếm cứ lâu ngày, còn có ai tìm tới?
Ngước mắt nhìn, kẻ vừa bước vào toàn thân lấp lánh, ánh sáng rọi trên
nền tuyết khiến người đối diện tưởng như khắp bốn phương tám hướng đều
phản chiếu màu tuyết trắng, phát ra thứ hào quang khiến người ta hoa
mắt, chính là Cơ Nhị.
Sắc mặt nàng dịu lại, gã quái nhân này không phải là địch, “Có chuyện gì?” Nàng lạnh lùng nhìn y.
Cơ Nhị vừa bước vào cửa đã trông thấy xác Thẩm Chiên Đàn nằm trên giường,
vết thương dữ tợn phơi bày giữa ngực, không khỏi thở dài, “Đến cùng, quả nhiên vẫn là thế này.”
Lục Cô Quang sa sầm nét mặt, “Liên quan gì tới ngươi.”
Cơ Nhị bật cười ha ha, rảo vài bước trong phòng, “Liên quan gì tới ta ư? Y là hảo hữu của ta, dù lốt ngoài ngày trước không phải thế này, nhưng
trên đời không ai hiểu y bằng ra, y chết rồi, ta lẽ nào không tới?” Y
ngoảnh lại, làn môi thắm đỏ vương một nụ cười rất mỏng, “Huống chi nếu
ta không tới, há chẳng phải y sẽ chẳng có lấy dù chỉ là một tấm bia mộ
hay sao?”
Lục Cô Quang liếc nhanh về phía giường, buông một tiếng cười nhạt, “Ngươi là tri kỷ của y? Thẩm Chiên Đàn có bạn đã là chuyện
nực cười, Cơ công tử lại dám xưng tri lỷ? Không rõ Cơ công tử biết gì ở
y? Biết suốt đời y từng hại chết bao nhiêu mạng người, có dã tâm lớn đến mức nào ư?”
“Lục cô nương, kẻ đang nằm trên giường cả đời ôm dã
tâm lớn thế nào, hẳn cô hiểu rõ hơn ta.” Cơ Nhị xoay lưng về Lục Cô
Quang, “Nhưng nếu nói y hại chết bao nhiêu mạng người… tội ác tày trời
không thể tha thứ… Có lẽ có, nhưng chưa hẳn.”
“Ngươi có ý gì?”
Lần đầu tiên nàng nghe có người lại nói Thẩm Chiên Đàn “chưa hẳn” tội ác tày trời, rõ là một chuyện vô cùng nực cười.
“Lục cô nương, cô
có còn nhớ Hoài Tô hòa thượng hay không?” Cơ Nhị thong thả nói, “Người
đàn ông mà cô từng yêu.. từng thề nguyện.”
Lòng Lục Cô Quang bỗng dâng lên một cơn xúc động, đây là lần đầu tiên sau bấy lâu nay, có một
người nhắc với nàng về “Hoài Tô hòa thượng”, “Đương nhiên.”
“Hoài Tô kiên định, cố chấp, đại từ đại bi, xưa nay luôn có hung hoài và
quyết đoán xả thân nuôi hổ…” Cơ Nhị ôn tồn, “Dù y không hiểu nhân tình
thế thái, chẳng rõ tình duyên nam nữ, nhưng y là người tốt.” Thoáng ngập ngừng, y nhẹ nhàng tiếp nối, “Một người tốt dịu dàng.”
Giọng Lục Cô Quang đã nghe ra run rẩy, “Không cần ngươi phải nói về y.”
“Y” tốt đến thế nào, chẳng cần người khác bình xét, ta không rõ.
“Cô không hiểu ư? Đó… không phải Nhậm Hoài Tô, mà đó là hình ảnh của kẻ
đang nằm trên giường kia.” Cơ Nhị buông một tiếng thở dài, “Trước khi y
hỏa thiêu Vô Thủy cung, khi y từng quyết ý hy sinh bản thân mình, cứu
vớt chúng sinh khỏi thiên tai diệt thế, y chính là như vậy.”
Nàng chợt rùng mình, không thể tưởng tượng nổi, một nhà sư khổ hạnh lạnh
nhạt hòa nhã không màng thế sự, trách trời thương dân, về sau lại có thể biến thành một ác ma như Thẩm Chiên Đàn, “Thế thì đã sao? Chuyện đến
thế này, có nhắc lại ngày xưa thì làm được gì? Y đã thay đổi, không phải hay sao?”
Cơ Nhị trầm mặc rất lâu không đáp, hồi sau, y lại thở
dài, “Không sai, y đã thay đổi, Thẩm Chiên Đàn tính tình kiên định,
thăng tiến không lùi, chẳng bao giờ biết hối hận. Thời niên thiếu y chịu đựng cô đơn, chuyên tâm tu luyện dị thuật giỏi giang bao nhiêu, về sau
sức mạnh làm điều ngang ngược, lạm sát vô cớ ở y càng to lớn bấy nhiêu…
Một người có thể chịu đựng được hai mươi năm cô độc, thì những khen chê
yêu ghét trên đời làm sao chi phối nổi y? Y đã thay đổi, nhưng cũng chưa từng thay đổi, chỉ là Phật tính kiên định không dời trước kia, đã trở
thành thanh đồ đao kiên định không dời ngày nay mà thôi…”
“Người
ta bỏ xuống đồ đao, lập tức thành phật; y cầm lên đồ đao, sát thần diệt
phật, một ác ma như thế ngươi còn nói “chưa hẳn” không thể dung tha, Cơ
công tử, lẽ nào ngươi cho rằng phàm là kả vì lòng riêng mà tẩu hỏa nhập
ma làm điều trái lẽ đều có chỗ đáng thương, đáng buồn thay, cho nên tất
thảy đều không tính là hung đồ ác tặc, không dáng chết?” Nàng không thể
tiếp tục nghe Cơ Nhị thong thả giải thích về việc Thẩm Chiên Đàn thay
đổi như thế nào, kẻ nằm trên giường kia đã chết, có nhắc về năm xưa…, có nhắc về năm xưa y từng ngây ngô và dịu dàng đến đâu thì cũng được gì?
Không xóa nhòa nỗi những tội ác sau này y phạm phải, chỉ có thể gây thêm nỗi đau chất chồng nỗi đau.
“Không.” Cơ Nhị trả lời, “Ta chỉ
muốn nói... Bất luận là hành thiện làm ác, tính tình y chưa từng đổi
thay, phàm là thứ y muốn làm, bất luận trải qua bao nhiêu gian nan hiểm
trở, kết quả là hay hay là dở, y luôn nhất định phải làm.” Cơ Nhị nói,“Y chưa từng bỏ cuộc nửa chừng.”
Về điểm này nàng có cùng cảm
nhận, sự cố chấp nơi Thẩm Chiên Đàn rất đáng sợ, dường như trong lòng y
chưa từng xuất hiện hai chữ “từ bỏ”.
“Cho nên… Có những chuyện y
làm tới cùng… nhưng chưa chắc đã bụng dạ khó lường như người ta vốn
tưởng, cũng có lẽ chẳng qua lúc sinh thời không có gì để lưu luyến, mà
chết đi lại chẳng cam lòng, từ đó mà nhập ma, nảy sinh nhiều nỗi bất cam hơn mà thôi.”
Sinh thời không có gì để lưu luyến, mà chết đi lại chẳng cam lòng…
Lục Cô Quang đờ đẫn chớp mắt, nàng nhớ về câu chuyện của Thẩm Chiên Đàn, y
từng mỉm cười kể rằng, “Ta một thân một mình, sống cũng được chết cũng
xong, nhưng sự hy sinh quên mình của ta… đã không khiến thiên hạ đau
xót, càng không được thiên hạ mến thương, vậy ta vì sao phải chết? Ta đã nói, ta là người trần, không phải thánh nhân…”
Nàng nhớ khi nghe y nói, nàng nghĩ y đang vờ vịt tuồng chèo hòng kiếm chút tình thương, ti bỉ vô si.
Hóa ra không phải.
“Nếu sinh thời không có gì để lưu luyến, mà chết đi lại chẳng cam lòng,
nhưng trên đời rất nhiều người sống không lưu luyến chết chẳng cam lòng, sao có thể lấy đó làm cái cớ nhập ma?” Nàng nói đều đều, “Người nhà của những người bị y hại chết, mỗi người đều sống không lưu luyến, những
người bị y hại chết, ai ai cũng chết chẳng cam lòng.”
“Phải.” Cơ Nhị bật cười ha hả, “Lục cô nương nói phải.” Y thình lình nín bặt.
Lục Cô Quang chờ mãi, vẫn chẳng thấy Cơ Nhị tiếp tục cao đàm khoát luận,
cuối cùng không nén nổi ném về phía y một cái liếc mắt hững hờ, “Cơ công tử tự xưng là tri kỷ của y, không biết ngoài mấy câu thừa thãi, có còn
cao kiến nào hay không?”
Cơ Nhị cười, “Lục cô nương có thành kiến sâu nặng với y…. Ta bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, có lẽ nói ra sẽ làm
cô nương không vui, cho nên đành giữ im lặng.”
“Chuyện gì?” Nàng sốt ruột, “Nói!”
“Thật sự phải nói?” Cơ Nhị thả mấy bước quanh nàng, giọng dõng dạc, nhấn nhá
từng lời tròn vành rõ chữ phun châu nhả ngọc, “Ta muốn nói cô nương bị
Nhậm tướng quân ảnh hưởng rất sâu, Nhậm tướng quân là kẻ thù một đời
Thẩm Chiên Đàn, từ câu chuyện của Nhậm tướng quân, cô chỉ có ấn tượng về việc kẻ đang nằm trên giường kia nham hiểm độc ác như thế nào, vì đạt
mục đích mà không từ thủ đoạn, lạm sát kẻ vô tội coi mạng người như cỏ
rác ra sao… Điều đó không sai, nhưng sẽ khiến người ta quên đi một phần
sự thực khác.”
Y cố tình nhấn nhá từng chữ một, Lục Cô Quang quả nhiên nhíu mày, “Sự thực gì?”
“Sự thực là... từ khi kẻ nằm trên giường kia, Thẩm công tử nham hiêm độc
ác, tội lỗi đầy mình tỉnh lại, dù quyết phải quân lâm thiên hạ cho bằng
được, nhưng từ khi y tỉnh dậy cho tận đến khi y chết đi, kẻ được coi là
lạm sát người vô tội thủ đoạn vô nhân tính, Thẩm công tứ, chưa từng lấy
đi dù chỉ một mạng sống, điều đó những người dù xưng là bạn hay thù như
các cô không ai phát hiện ra.” Cơ Nhị nói, “Cô có biết trên đời không có thứ gọi là 'Liệt địa phong thần trận', mấy hôm trước thành Mậu Uyển sấm vang chớp giật, rồng kêu hổ gầm, mặt đất rung chuyển, ấy chăng qua là
một trò đùa nho nhỏ của đệ nhất tiêu luyện sư thành Mậu Uyển Đan Hà đối
với các người mà thôi.”
Lục Cô Quang nghe nửa đoạn đầu không phản ứng gì, nhưng về sau nàng giật nảy mình, kêu lên thất thanh, “Cái gì?”
Cơ Nhị nhìn nàng chăm chú, đôi môi thắm hé mở, nhả rành rọt từng chữ một,“Trên đời này không có cái gọi là 'Liệt địa phong thần trận', y chỉ lừa
cô mà thôi.”
Trên đời này không có Liệt địa phong thần trận?
Những dị tượng trong trời đất nọ là ngón trỏ của Đan Hà? Vậy nàng và
Nhậm Hoài Tô chộn rộn bấy lâu chẳng qua chỉ là một trò đùa? Nàng biến
sắc mặt. “Sao các ngươi lại ra tay giúp y? Đây là đại sự liên can đến
thương sinh bách tính, chẳng lẽ các ngươi lại… nối giáo cho giặc...”
”Ta cho rằng, bỏ xuống đồ đao, lập tức thành Phật, là tư chất của thần
phật, cầm lên đồ đao, sát thần diệt phật, rồi lại phóng hạ, thì đã khó
lại càng thêm khó.” Cơ Nhị đáp. “Từng nếm trải niềm khoái lạc của sự
buông thả, từng hưởng thụ mùi vị của máu tươi, mà vẫn có thể bỏ xuống,
lại trở về đường khổ, sao ta lại chẳng thành toàn?”
“Bỏ xuống đồ đao? Trở về đường khổ?” Nàng càng nghe càng hoang mang, “Cái… gì cơ… Ngươi đang nói gì cơ…”
“Y đã thay đổi, nhưng cũng chưa từng thay đổi.” Cơ Nhị rốt cuộc nói thật
bình tĩnh, “ Sáu mươi năm thanh tu, hẳn đã hằn sâu trong tâm khảm, há có thể như gió xuân lướt qua không dấu vết? Y từng nhập ma, khi ma tâm
tỉnh giấc, thực ra từ lâu lòng đã nhập phật.” Y ôn tồn, “Nhưng vẫn không cam tâm, y dựng tháp Trường Sinh, dưới đáy tháp chất chồng mấy ngàn cái thây sống, nhưng không ai mất mạng. Y đơn thương độc mã ngăn chặn họa
kim long Nhậm Hoài Tô gây nên, cứu thế nhân, cứu cô, lại bị cô chém cho
một nhát, suýt mất mạng. Y tiếng là đòi trục lộc thiên hạ, dày công tính toán, nhưng chưa từng phất cờ tạo phản, đến cuối
cùng... chẳng
qua chỉ một lời nói dối, gươm không vấy máu, chỉ cầu một lần được ngước
đầu ngẩng mặt. Y có ý muốn buông bỏ, bước sau cùng ấy, ta há lại không
thành toàn?” Y nhìn nàng chăm chú, “Y lẽ nào không xứng với một câu
'Cũng không hẳn tội ác tày trời, không thể dung thứ’?”
“Y từng
sắp đặt hỏa thiêu hơn ngàn người ở Vô Thủy cung... Y hại Nhậm Hoài Tô
biến thành thi mị, sống không bằng chết...” Nàng cứng miệng líu lưỡi,“Đó đều là những tội ác tày trời! Phàm giết người đều là tội ác tày
trời!”
”Chuyện năm xưa ắt có quả báo ngày nay, bằng không thì kẻ
nằm trên giường kia là ai...” Cơ Nhị đáp, “Nhưng nếu như y hoàn toàn là
tội ác tày trời, vậy y hao tâm tổn trí hồi sinh cho cô từ trong dung
ngọc, nuôi cô thành huyết quỷ, rồi sắp đặt để biến cô thành hoạt thi,
tất thảy những khổ tâm đó, cô đã quên hết rồi ư?”
Lục Cô Quang
sừng sờ, đưa mắt chỉ trông thấy bóng tịch dương lồng vào qua cửa sổ, rọi bóng nàng đổ dài trên nền đất, hình hài rõ rệt, thân xác này với thân
xác năm xưa liệu có gì khác nhau? Năm xưa nàng không là người, ngày nay
nàng là hoạt thi, có thể đi dưới ánh mặt trời, nàng vì sao phải luôn
miệng nhắc nhở, tâm tâm niệm niệm rằng chính Thẩm Chiên Đàn đã chém đi
của nàng đôi cánh?
Thân xác này vẫn còn đây, đôi cánh vẫn còn đây, thậm chí còn mạnh mẽ hơn năm xưa.
Y mưu mô toan tính, lời nào cũng là dối trá, nàng chưa từng tin y, nhưng
hóa ra… nàng đã lấy lại về mình những gì tốt đẹp nhất trong vô thức.
Vậy mà nàng vẫn hận y.
Y tài giỏi miệng lưỡi, giảo hoạt lanh lợi, lý lẽ thiện biến, nhưng chưa từng biện giải cho bản thân một câu nào.
Y chỉ lặp đi lặp lại, “Y… y lúc nào cũng tốt đẹp, còn ta… còn ta…”
Mà nàng luôn nói… Ngươi bụng dạ khó dò.
Y đáp lời “Cũng phải”.
Cơ Nhị rời đi, trước khi đi, y hỏi nàng có định chôn cất Thẩm Chiên Đàn hay không?
Nàng không trả lời.
Vì thế Cơ Nhị mang Thẩm Chiên Đàn đi.
Nàng không ngăn cản.
Chôn cất Thẩm Chiên Đàn, dùng nắp áo quan che lấp khuôn mặt y, dùng đất bụi
vùi chôn thân xác... Những chuyện như thế, nàng chưa từng nghĩ tới.
Nàng đã nghĩ đi nghĩ lại hàng trăm hàng ngàn lần về chuyện làm thế nào để
xọc một nhát kiếm vào giữa ngực y, máu bắn ra tung tóe, làm thế nào băm
vằm thân thể y, khiến y sống không bằng chết, buộc y đau đớn đến mức thề độc rằng sẽ không bao giờ làm hại người khác nữa, không bao giờ dám
buông lời dối trá, toan tính mưu mô, nhưng chưa từng nghĩ rằng sau khi
đâm một kiếm vào giữa ngực y, y chết rồi, nàng phải làm gì.
Nay nhát kiếm ấy nàng đã đâm xuống, y đã chết như hằng ước nguyện.
Không bao giờ còn hãm hại, lường gạt người khác được nữa.
Nhung lại có kẻ bảo... Thực ra y chưa hẳn xấu xa đến thế.
Thẳng thắn mà nói nàng chẳng hề tin vào điều đó, nàng thà tin rằng ấy là do
Cơ Nhị khua môi múa mép khoác lác lung tung, còn hơn tin Thẩm Chiên Đàn
hạ thủ lưu tình lòng có Phật căn. Thẩm Chiên Đàn chính là gian tà độc
địa như vật, chuyện Phật căn nảy mầm bám rễ sau sáu mươi năm thanh tu
chẳng qua là Cơ Nhị bịa đặt.
Nàng chẳng thà tin rằng Thẩm Chiên
Đàn thực sự đã bày Liệt Địa Phong Thần trận, chẳng thà y chưa từng tìm
Cơ Nhị và Đan Hà xin giúp đỡ, cơn rung chuyển kinh thiên động địa, tiếng rồng ngâm trời long đất lở ngày hôm ấy đều là thật, mà không phải là
một phép ảo ảnh khổng lồ.
Lòng Thẩm Chiên Đàn rốt cuộc là yêu
nàng khắc cốt hay hận nàng thấu xương, kể từ ban đầu đến tận bây giờ,
nàng chưa từng nhìn thấu.
Dù đó là lời y chính miệng nói ra lúc lâm chung, nàng cũng không tin.
Huống gì y đã chết.
Nàng thẫn thờ rất lâu, ánh nắng từ phía Đông hắt qua cửa sổ, soi rõ vết máu
đã khô trên vạt giường, nàng nhớ ra mình cũng từng nằm trên chiếc giường này, cũng từng đẫm máu... Không dưng nàng bỗng muốn cười.
Lẽ trời tuần hoàn, báo ứng xác đáng.
Nàng nghĩ đời y thật đáng buồn. Bất kể y là người thế nào, bất kể còn sống
hay đã chết, những lời y từng nói, dù là lời đẹp đẽ hay xấu xa, lời âu
yếm hay ngốc dại, đều không được ai tin tưởng.
Dù là Cơ Nhị cũng phải thừa nhận rằng... Những điều xấu xa y đã làm, những gì y từng buông lời, có đôi khi là giả.
Ngươi xem, nói dối quá nhiều, dù ngươi không xấu xa đến thế, ta cũng không thể tin ngươi.
Cho nên nói Phật dạy vọng ngữ là ác, không tịnh tâm, có lòng lừa gạt tha
nhân, che giấu sự thực, buông lời khác lạ, là sinh khẩu nghiệp.
Khẩu nghiệp là một loại ác nghiệp.
Sớm muộn cũng bị báo ứng.
Nàng nghĩ mãi, chớp mắt, nắng trước mặt nàng sáng trong và ấm áp đến thế,
sáng đến mức nàng ngỡ có ai đó vẫn đang ngồi ngay đối diện đây, biết
nàng thầm giễu nhại trong lòng, định mở miệng biện bác.
Y gian
tà độc địa, tội ác chất chồng, nhưng khi ngồi trước mặt nàng, nhấc ly
trà hay cầm chung rượu, miệng cười mỉm, thì sáng láng như màu nắng giữa
khoảng không trắng tuyết này đây.
Y đã chết.
Bên bờ suối
Mộc Khê, Đan Hà đứng im lìm như một pho tượng, nhìn Cơ Nhị đào một cái
huyệt mộ dưới nền đất, đặt xác Thẩm Chiên Đàn vào áo quan, rồi gác gỗ
tùng, châm lửa.
Lửa bốc cao ngút trời, khói xông nồng nặc,
chừng như mọi sự ô trọc ngưng tụ suốt thuở sinh thời của con người này
đã phát tán ra cả từ trong bộ xương cốt ấy.
Ngày hôm đó trời có tuyết lớn.
Thẩm Chiên Đàn hình hài nhếch nhác, người lấm đầy bùn đất, tuyết đọng và băng vụn, ghé lên núi.
Bấy giờ Đan Hà đang ngồi thiền, lúc tính quẻ bỗng dưng như có cảm ứng, ngước lên, trông thấy Thẩm Chiên Đàn.
Y đến xin giúp đỡ, y có ký ức “Nhậm Hoài Tô”, vẫn nhớ Đan Hà từng là hảo hữu của “y“.
Y đến nhờ kéo dài tuổi thọ, kể lễ chuyện xưa tích cũ của “Hoài Tô”, thổ
lộ nỗi niềm hối tiếc về những chuyện xằng bậy từng làm trong quá khứ,
nay đã nhận được giáo huấn, tuyệt không tái phạm, cố ra vẻ đáng thương
hạ mình nhún nhường, cầu xin người bạn cũ giúp y nối dài tuổi thọ.
Đan Hà không có hảo cảm vói Thẩm Chiên Đàn, ngọn ngành câu chuyện Đan Hà và Cơ Nhị cũng đoán được đôi ba phần, nhưng dù sao y cũng từng là Nhậm
Hoài Tô, dù không còn tìm được bóng dáng người bạn cu trong y, nhưng vẫn phải nể tình xưa, huống chi Thẩm Chiên Đàn từng đơn thương độc mã đấu
kim long, cũng không hẳn là phường thập ác bất xá, vì thế Đan Hà không
đuổi y thẳng cổ, nhưng sau khi bắt mạch, đã thẳng thắn rằng mình không
thể.
Thẩm Chiên Đàn không tuyệt vọng, y dùng ba loại phương pháp
thăm dò xem có phải Đan Hà cố ý che giấu, cố tình để y chết hay không?
Đan Hà biết y không tin, nhưng vẫn ung dung mặc y dò xét. Một ngày một
đêm sau, Thẩm Chiên Đàn mang tới vàng bạc cướp được, hứa hẹn sẽ cho y
quyền thế đứng đầu thiên hạ, thậm chí lấy tính mạng Cơ Nhị ra uy hiếp,
nhưng câu trả lời của Đan Hà vẫn y như cũ.
Tuổi trời đã hết, không thể nối dài.
Thẩm Chiên Đàn vùng vẫy một ngày một đêm, buổi hừng đông ngày hôm sau, cuối cùng y cũng mệt.
Y đứng lặng ngắt rất lâu trong tuyết đổ tơi bời ngoài cửa đạo quán của
Đan Hà, tuyết vừa chôn mặt giày, y rốt cuộc trút một hơi thở dài, ngước
lên, nhìn Đan Hà đăm đăm.
Cái nhìn ấy vô cùng nguội lạnh, những
mánh khóe mặt dày mày dạ hoang đường vô sỉ vừa rồi dường như bốc hơi
hoàn toàn khỏi thân y, thấy Đan Hà nhìn mình, y đáp lại bằng một nụ
cười, “Ngươi nói một đời người, ồn ào ỏm tỏi, dây dưa vướng mắc, vô vàn
sự việc lướt qua tay, đến tột cùng... người ta có được những gì?”
Đan Hà không đáp.
”Chẳng có gì hết cả.” Thẩm Chiên Đàn thở dài rất khẽ, “Thật muốn biết những
người nắm trong tay hết thảy sống như thế nào.” Y nhìn Đan Hà mỉm cười,“Hảo hữu, có thể giúp ta một việc cuối cùng không?”
Đan Hà thoáng cau mày, Thẩm Chiên Đàn cười bình thản, “Ta đảm bảo việc cuối cùng này tuyệt đối không thương thiên hại lý.”
Chuyện chỉ mấy hôm trước, nay nghĩ lại ngỡ tự kiếp nào.
Kẻ dễ cười dễ than ấy đã bị một ngọn đuốc của Cơ Nhị đốt thành tro tàn.
Khói gỗ tùng giăng mắc khắp cánh rừng, nhuốm một màu tang tóc trên vùng núi, Đan Hà vung tay áo, mấy luồng gió lành phất qua, sắc khói bị xua tan
chóng vánh, đất cát cuồn cuộn, huyệt mộ được lấp đầy, vun cao thành một
nấm mồ nho nhỏ.
Gió núi phần phật, cây lá xác xơ, loạn thế kỳ nhân Thẩm Chiên Đàn nằm lại nơi đây, lặng lẽ hóa thành cát bụi.
”Vì sao ngươi lại thiêu xác y?” Đan Hà bỗng hỏi.
“Tự thú là đủ, hóa thành tro tàn, hôi phi yên diệt, không còn tồn tại.” Cơ
Nhị đáp, “Y chẳng thà hôi phi yên diệt, còn hơn chôn mình trong một nấm
mồ côi… Hẳn nhiên, y chẳng hề dặn dò ta điều gì, đấy là ta tự nghĩ…”
Đan Hà thoáng sa sầm mặt, thế cũng có nghĩa là, gã này chưa hỏi ý ai đã tự ý đốt xác Thẩm Chiên Đàn.
“Sao ngươi biết ta đoán không đúng tâm tư y?” Cơ Nhị cười cười.
Trên đỉnh Vong Tịch tuyết phủ dày rét mướt, khi Lục Cô Quang về đến nơi,
giất cắt chữ đỏ thắm vẫn tươi màu hoan hỉ trên khung cửa, một con thú
nhỏ lông xù ngồi trên bàn đá bên ngoài gian nhà, hai cái tai dài buông
thõng, ủ rủ nhìn nàng.
Nàng ôm Thiều hoa vào lòng, lục lọi trong
nhà hồi lâu không tìm được chút lá thuốc nào dư sót, trời dần đổ tối,
tay vuốt ve thân thể run rẩy của con vật nhỏ, nghĩ ngợi, rồi vẫn quyết
định xuống núi, ghé nhà Thẩm Chiên Đàn tìm thuốc.
Lần thứ hai bước vào gian nhà bé mọn chìm lỉm trong băng tuyết, tâm tình thật khó tả thành lời.
Người nọ đã chết, về sau sẽ không còn ai giằng co với nàng nữa, nàng ngỡ rằng đến xác y nàng còn không muốn thấy, thì mồ y nàng cũng không muốn tìm, y đối với nàng... cùng lắm chẳng qua chỉ là một mối nghiệt duyên.
Nhưng lần này khi bước vào nhà, bốn bức tường đều đang nhắc nhở nàng rằng y đã chết, sẽ không bao giờ quay trở lại.
Có lẽ khi y ra đi cũng chưa từng nghĩ mình không thể trở về.
Ván cò trên đất vẫn chưa lau, vài món đặt rất tùy ý, nàng nhìn những cuốn
sách nàng từng giở xem, sau nàng, không có ai động vào chúng nữa, có
những cuốn rìa sách kết một lớp sương giá mỏng.
Gian nhà rất
lạnh, u ám và rét mướt, nàng lục tìm đèn dầu, rất lâu không tìm thấy,
không biết đã bị trộm mất hay xưa nay y chưa từng có đèn, cuối cùng đành rút một khúc củi khô từ cái bếp vô cùng giản dị, miễn cưỡng đốt lên,
chỉ thấy trên đầu giường Thẩm Chiên Đàn có kệ ngang, trên kệ đặt một hộp gỗ nhỏ.
Thiều hoa lùi vèo sang, bắt đầu dùng móng vuốt bé con
cào cái hộp, cứ thế cứ thế, chẳng biết làm sao lại mở ra được, nó rúc
vào ôm lấy một thứ liền bắt đầu gặm.
Một cây... nhân sâm?
Lục Cô Quang bước sang chăm chú nhìn vào hộp, cái hộp chạm khắc tinh xảo,
khác lạ hẳn so với đồ vật trong gian phòng, lại có vẻ mới, hẳn do tự tay Thẩm Chiên Đàn khắc lấy.
Y không để tâm vào nơi ở vật dụng của
bản thân, lại hết lòng hao tâm tổn trí vì cái hộp đựng đồ ăn của Thiều
hoa? Thẩm Chiên Đàn quả thực vô cùng cổ quái, nàng ngắm nghía cái hộp,
trong hộp để mấy khúc nhân sâm, tỏa ra mùi thuốc thoang thoảng, gốc nhân sâm này là thuợng phẩm, không biết y lấy đâu ra, hẳn đã mua về từ thành Mậu Uyển?
Nàng nhìn Thiều hoa, khóe môi nhích thánh một nụ cười
khẽ, ngươi nói xem y muốn đoạt thiên hạ, yêu pháp trong tay, sao lại
không sống trong thành, ngụ lại hoàng cung, mà cứ ở rịt vùng chân núi
này?
Vùng chân núi này... lạnh tanh vắng ngắt... có gì tốt lành?
Dõi mắt ra ngoài cửa sổ, nhà dân gần nhất ở tận ngọn đồi đối diện, mới qua
Tết chẳng lâu, hẵng còn giăng đèn kết hoa, hai đứa trẻ quần áo bọc tròn
như quả bóng nô đùa trong tuyết, một con chó nhỏ nhảy nhót xung quanh,
chừng như rất vui thích.
Rồi ngoảnh lại, chợt cảm thấy gian nhà
càng thêm rét giá, Lục Cô Quang thở dài, hay đây chính là lý do y nằng
nặc đòi lên núi dán giấy cửa sổ cho nàng? Nhưng nếu y thích cuộc sống
như người thường, với dung mạo và học vấn của y, hoàn toàn có thể cưới
một giai nhân mỹ mạo, sinh vài đứa con, sống cuộc sống rực rỡ đèn hoa
như thế.
Nhưng... Thẩm Chiên Đàn ư… Cưới một người con gái, sinh một đàn con thơ... Nàng phì cười, sao có thể?
Phải, sao có thể? Đấy là Thẩm Chiên Đàn cơ mà.
Cũng giống như nàng, nghe cô đơn lắm, nghe đáng sợ lắm, thấy lòng quạnh quẽ, nhưng khi cảm nhận được điều đó, cũng là khi phát hiện mình đã xa chốn
phàm trần đến thế.
Thiều hoa ăn xong nhân sâm, nàng cầm theo cái
hộp gỗ, ôm nó ra khỏi cửa, chợt khựng chân, ngoảnh lại nhìn, rồi đem mồi lửa trong tay ném vào, nàng muốn đốt gian nhà, lại thấy ngọn đuốc lụi
dần trong gió tuyết, thậm chí không còn để lại mấy tàn tro.
Châm lửa không thành, nàng ngoảnh mặt bỏ đi.
Suốt mười ngày sau, nàng không trở lại gian nhà ấy nữa.
Ngày tháng trên đỉnh Vong Tịch vô cùng phẳng lặng, không có ai nhảy lên đỉnh núi, càng không có ai đem rượu ngon theo, sắp đặt quỷ kế để bẫy nàng.
Nhậm Hoài Tô bặt tăm, nàng sống một mình, xuân hạ thu đông, thu đông
xuân hạ, nàng học tu tiên luyện khí, nghiềm ngẫm cách thu hút nhật
nguyệt tinh hoa. Nàng không truy cầu tẩy trừ thi khí, tu tiên đắc đạo,
chẳng qua không có gì làm, nếu không tu hành thì còn biết làm gì?
Thôn Bích Tâm người ra đời kẻ chết đi, dần dà không còn mấy ai nhận ra nàng
nữa, những người từng nhớ nhung tiếc nuối vị Thẩm công tử ra đi đột ngột kia cũng dần lãng quên y, những thiếu nữ từng mến mộ y xuãt giá, sinh
rất nhiều con, đứa nào đứa nấy lại nô đùa dưới núi, hết lớp này đến lớp
khác, vui thích như những chú chó con.
Nàng uống gió ăn sương, có rất nhiều thời gian để hồi ức và nghiền ngẫm. Nàng lật đi lật lại cuộc
đời mình, rốt cuộc vẫn không biết nên hình dung Thẩm Chiên Đàn như lời
Nhậm Hoài Tô nói, hay như lời Cơ Nhị kể. Chỉ là thấu suốt vài chuyện
nhỏ, ví như từ khi Thẩm Chiên Đàn thức tỉnh, hình như chưa từng lấy mạng ai, ví như y hủy tim chặt cánh nàng, luôn miệng đòi hại nàng, nhưng
cuối cùng vẫn không thực hiện, về sau cuối, y trả nàng một cái xác phàm.
Ĩrong dòng hồi ức bình tĩnh ấy, những an oán oán tình thù dần nhạt màu ý
nghĩa, nàng học được cách pha trà cho mình, thảng hoặc nhấp môi ly rượu, có một ngày nhất định trong năm, nàng lại rạo rực một nỗi chờ mong
không dưng, lại mua chút đồ ăn thong thả nhai, dù nàng đã lâu không cần
ăn uống nữa.
Nhưng không ai đến, không ai ghé thăm bạn cũ, không ai chết đi sống lại, không có tử hồn hay oán linh thăm viếng.
Từng năm một trôi qua, mỗi năm nàng đều mong đợi, và dần dần thất vọng trong niềm mong đợi.
Có một hôm nàng có chuyến đi xa, ghé hoàng cung, xông vào cấm địa, lật giở ghi chép mấy năm gần đây, nhưng năm ấy, không ai ghi lại một dòng nào
về việc có người họ ngoại đăng cơ vi đế, câu chuyện xảy ra trên đàn Vấn
Thiên ngày hôm ấy dường như chưa từng tồn tại. Lục Cô Quang im ắng rời
đi, bỗng bật cười, ai lại ghi chép chuyện ấy cơ chứ? Đó là ngày hoang
đường và hỗn loạn nhất trong lịch sử hoàng triều họ Vân, nhưng chẳng bao lâu sau, y đã phải chết đi.
Y cầu quan lâm thiên hạ, cầu được
ghi nhớ đời đời, cầu ánh mắt chăm chú người đời, cầu được yêu chiều
thương mến, không tiếc hy sinh tất thảy.. Đến sau cùng, chẳng qua chỉ
vậy mà thôi.
Đai sự của y thành hay không thành, dường như... chẳng hề khác nhau.
Chuyện sau khi chết, thuở sinh thời, y hình như chưa từng nghĩ tới.
Cũng có lẽ không phải y chưa từng nghĩ tới, y chỉ là không còn điều gì để
mong mỏi nữa... Con người ấy mà, luôn thích lừa mình dối người, tin rằng sau khi mình chết đi, kẻ khác sẽ hối hận đôi chút, sẽ đối tốt với mình
đôi chút.
Hoặc có lẽ sẽ ghi nhớ y.
Mười năm đằng đẵng trôi qua, nàng về lại nhà tù hoàng cung, tâm tình không tốt lắm, dọc đường
đi ngang gian nhà gỗ của Thẩm Chiên Đàn, bỗng thấy trong nhà có ánh nến.
Lòng nàng chợt nháng lên ánh sáng, một cơn mừng rỡ chạy dọc từ đỉnh đầu
xuống lận lòng bàn chân, chạy vội đến trước cửa, tim đập thình thịch,
vốn muốn làm mặt lạnh, nhưng không thể nào bĩnh tĩnh nổi, nàng giơ tay
đập cửa kêu lạc giọng, “Thẩm Chiên Đàn?”
Tiếng cửa gỗ vang lên
kẽo kẹt, người bên trong ra mở, dòng máu sôi sùng sục trong người nàng
lạnh toát đi trong chớp mắt… người mở cửa là một thợ săn, vận áo vải
thô, nhìn nàng ngơ ngác, “Cô nương, cô tìm ai?”
Cơn giận xộc lên đầu nàng, đây là ai? Đây là kẻ nào? Vì sao lại ở đây? Nàng sa sầm mặt quát, “Ngươi là ai?”
Người thợ săn ngơ ngác nhìn nàng, “Ta là Trương A Hoa... làm thợ săn…”
“Đây không phải nhà ngươi, vì sao ngươi lại ở đây?” Mắt nàng long song sọc, “Ngươi ở đây làm gì?”
”Đây là nhà bỏ hoang, không phải nhà ta chằng lẽ là nhà cô? Bỏ hoang lâu lắm rồi, đằng nào cũng bỏ hoang, ta xuống núi tạm thời ở ít lâu, đâu có
thương thiên hại lý, sao lại không được? Nhà này là của cô đấy ư?”
Trương A Hoa vốn không phải là người nóng nảy, nhưng bị nữ tử không mời
mà đến này chọc giận, y đã ở đây ba tháng trời, nữ tử này từ đâu ra?
”Ra ngoài!” Nàng lạnh lùng nói.
Trương A Hoa đùng đùng nổi giận, “Ả điên nhà cô, lão tử muốn ở đây, không ra
đấy thì sao!” Y vừa định đóng cửa vào trong, đột nhiên mắt hoa lên, cảm
thấy mình bị một sức lực rất mạnh kéo dậy, bay thẳng lên trời, rơi thịch xuống đất lộn bảy tám vòng, chớp mắt đã cách gian nhà kia đến năm sáu
trượng! Trương A Hoa trợn trừng mắt, chỉ thấy nữ tử nọ bước vào nhà,
tiếng loảng xoảng vang lên, cung tên, rìu, túi nước y để bên trong...
thậm chí cái bô mang theo đều bị ném thẳng ra ngoài, chẳng ngờ nữ tử này thực sự biết những vật nào không phải vốn thuộc về căn nhà. Trương A
Hoa xoa đầu, lẽ nào cô ta chính là chủ nhân?
Lại thấy nữ tử áo
đen hung dữ nọ ném đồ xong, liền thảy cho một câu lạnh lẽo, “Ngươi còn
dám bước vào chốn này thêm dù một bước, ta lập tức giết ngươi.”
Y câm như thóc, dọn dẹp đồ dạc dưới đất, hậm hực bỏ đi.
Nữ yêu ở đâu ra?
Cơn giận Lục Cô Quang vẫn chưa tan, Thẩm Chiên Đàn chỉ chết có mấy năm, đám người này đã dám chiếm cứ nhà y? Nếu y chưa chết... nếu y chưa chết...
không biết sẽ trị tên lỗ mãng nhà ngươi như nào!
Nếu y chưa chết, ai dám động vào nhà y dù chỉ bằng một ngón tay?
Nàng đứng trong gian nhà, đưa mắt nhìn bốn bức tường đã hoàn loàn thay đổi,
càng cảm thấy thê lương, y thực sự đã chết, y thực sự không thể sống
lại... bằng không... bằng không...
Vào chính khoảnh khắc ấy, nàng chợt hiểu ra, suốt mấy năm nay.. Hóa ra nàng chưa từng nhận ra rằng y đã chết.
Thì ra nàng... vẫn đợi y...
Chết đi sống lại.