Phất Y

Chương 42: Chương 42: Đánh tác giả là không đúng




Lâm Bình Chi này là kẻ gió chiều nào che chiều ấy, đáng tiếc là hắn lại gặp phải kẻ hiểm độc như Tả Lãnh Thiền. Võ công của hắn nhất định đấu không lại ba tên đệ tử kia, chỉ sợ chưa tới Hoa Sơn đã mất mạng.

Sự phản bội của Lâm Bình Chi không hề khiến nàng giận, thậm chí trong lòng nàng còn có một chút hờ hững cảm thán “Quả thế.” Thích lợi tránh hại là bản tính của con người, chính nàng cũng như thế, làm gì có tư cách trách người khác đây? Chỉ là cảm thấy mấy ngày nay vui vẻ ở chung như vậy, cũng có chút mất mát.

Cười khổ một chút, Tả An Chi lại nhìn thanh kiếm gác ngang cổ mình, bắt đầu lo lắng làm thế nào mới thoát được đây. Cũng không thể sau khi khổ sở trở lại thế giới này, chưa gặp được Đông Phương Bất Bại thì đã chết.

“Muội muội, nếu muội chờ tên họ Lâm kia cứu muội, chỉ sợ là nhầm rồi.” Tả Lãnh Thiền thình lình mở miệng cắt ngang suy nghĩ của nàng.

Tả An Chi ngừng suy nghĩ, vô ý thức nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nàng quay đầu lại, chân thành mỉm cười với Tả Lãnh Thiền: “Ca ca, ngươi cũng biết ta và Đông Phương Bất Bại mười hai năm không gặp. Lòng người hay thay đổi, nếu bây giờ ngươi định dùng ta để uy hiếp hắn, chỉ sợ là cũng nhầm rồi.”

Tả Lãnh Thiền lạnh lùng nói: “Sai hay không lúc gặp sẽ biết. Mười hai năm qua, hàng năm Ma giáo đều bao vây tiêu diệt Ngũ Nhạc kiếm phái chúng ta, nhưng thủy chung không bao giờ giết sạch, mà cứ bắt chúng ta kéo dài hơi tàn, tận hưởng cảm giác muốn chết không được muốn sống không xong. Ngươi có biết cái cảm giác lúc nào cũng thấy trên đầu mình treo lơ lửng một thanh kiếm nó khó chịu thế nào không? Ta nuôi dưỡng ngươi mười lăm năm, vậy mà ngươi báo đáp ta như vậy sao?”

Hắn xưa nay lạnh lùng, lúc này còn nghiến răng nghiến lợi, vô hình lộ ra nỗi hận thấu xương. Ngay cả thanh kiếm trên tay cũng rung động.

Tả An Chi thầm kêu không ổn, người ta là dao thớt, mình là thịt bò, cho nên bây giờ chọc giận hắn là kẻ ngu dốt. Thoáng lui về phía sau cách xa thanh kiếm hơn một chút, nàng liền mềm giọng nói: “Ca ca, lúc ta rời khỏi Tung Sơn, cháu còn rất nhỏ. Không biết mấy năm nay hắn thế nào rồi, không biết võ công có tiến bộ không, đã cưới vợ chưa, có còn nhớ người cô này không?”

Hổ dữ không ăn thịt con, ngay cả người ác độc thế nào thì đối với con cái cũng có vài phần chân tình. Nhắc tới con, Tả Lãnh Thiền liền nhớ tới ngày xưa con mình rất thân cận với nàng, thuận miệng đáp: “Tiểu tử kia tồi lắm, võ công tệ quá…”

Hắn vừa nói ra miệng, lại lập tức ngừng lại. Trong lòng Tả Lãnh Thiền nghĩ đến, Tả An Chi mặc dù không phải là muội muội ruột của mình, nhưng mười lăm năm ở Tung Sơn, chính mình cũng từng coi nàng là muội muội ruột mà chăm sóc, tình cảm giữa hai huynh muội cũng rất tốt. Khi đó nàng mới bảy tuổi, cha mẹ hắn còn sống, bọn họ ở sau núi chơi đùa, nàng té đau chân, chính hắn đã cõng nàng về bôi thuốc. Nàng sợ bị phạt đòn, liền khóc cầu xin mình không nói cho người khác, mỗi ngày lại lén la lén lút đến phòng mình bôi thuốc. Sau này phụ thân trước khi lâm chung đem thân thế của nàng nói ra, hắn mới không thể không vì Tung Sơn mà đem nàng đưa đi Ma giáo…

Đúng vậy, vì Tung Sơn. Tả Lãnh Thiền biến sắc, nhanh như chớp điểm vào mấy huyệt đạo trên người Tả An Chi, sau đó nói với bọn đệ tử: “Mang theo nàng, chúng ta về khách sạn chờ bọn hắn.”

Tả An Chi cũng không nghĩ chỉ bằng mấy câu nói của mình có thể khiến Tả Lãnh Thiền buông tha nàng, đơn giản muốn thử một chút thôi, có hiệu quả hay không còn chưa rõ. Nàng mặc cho đám đệ tử kia dẫn nàng đi xuống quán rượu, đi thêm một đoạn đường rồi ném nàng lên giường trong khách điếm. Yên lặng vận khí định tự giải huyệt, lại không thấy có chút tác dụng nào, nàng đành yên lặng nhắm mắt nghĩ ngơi. Xe đến núi ắt có đường, trước tiên cứ dưỡng sức đã, đến lúc đó xem tình hình thế nào rồi tùy cơ ứng biến.

Tả An Chi ngủ một lúc rồi tỉnh lại, thấy ba tên đệ tử được Tả Lãnh Thiền phái đi giết Lâm Bình Chi còn chưa về. Nàng trong lòng có vài phần chờ mong, nói không chừng Lâm Bình Chi sẽ vì muốn báo thù nhà mà trở về cứu nàng. Nghĩ như vậy, nàng không khỏi lộ ra tươi cười, mà sắc mặt Tả Lãnh Thiền lại âm trầm đáng sợ.

“Đi thôi, không cần chờ nữa.” Hắn đi đến bên giường, cũng không sai người khác mà tự mình ôm Tả An Chi, sau đó phi ngựa như bay ra ngoài thành, dường như chỉ hận không thể chắp thêm đôi cánh mà vọt về Tung Sơn.

Nhưng ở thành Phượng Hoàng, trên đường cửa hàng rất nhiều, người đến người đi tấp nập không ngớt. Cho dù võ công Tả Lãnh Thiền cao tới đâu, cũng không thể chặn đường giết hết mọi người. Roi ngựa trong tay dường như sắp bị hắn bóp nát, nhưng cũng không làm gì được, chỉ có thể không ngừng theo dòng người, từng bước một đi về phía trước.

Bỗng nhiên đám người lại xôn xao, sau đó tản ra hai bên. Tả Lãnh Thiền chỉ nghĩ có lẽ là vị quan hoặc hoàng thân nào đó xuất hành, cho nên mới mang theo nhiều quân như vậy. Tả Lãnh Thiền cũng không muốn để người khác chú ý, cho nên vẫn ôm Tả An Chi nhảy xuống ngựa đứng tránh sang một bên.

Phía trước là mấy trăm võ sĩ cầm trường đao trường thương sáng loáng mở đường. Theo sau là mười sáu thiếu niên thanh tú đang nâng một cỗ kiệu nạm vàng nạm bạc hoa lệ. Mà đi bên cạnh kiệu là một nam tử cao to, thân hình khôi ngô, gương mặt tuấn tú, đang vênh váo trong bộ đồ đỏ.

Tả An Chi bị điểm á huyệt, cho nên không thể lên tiếng, nhưng hai mắt nàng chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm nam tử kia, gấp đến nỗi đầu đầy mồ hôi, ngay cả nước mắt cũng muốn rơi xuống. Nam tử kia mặc dù có chút khác biệt với Dương Liên Đình mười tuổi nàng gặp trên Hắc Mộc Nhai, nhưng nàng vẫn nhận ra được. Nếu như hắn ở đây, liệu trong kiệu có phải là Đông Phương Bất Bại không?

Dường như ông trời hiểu lòng nàng, cho nên cỗ kiệu kia đột nhiên dừng lại, người trong kiệu vén rèm lên, nói với Dương Liên Đình mấy câu. Sau đó liền có hai tên thiếu niên mặc đồ tím lại gần dùng gậy vàng mở mành kiệu.

Mành kiệu chậm rãi xốc lên, Tả An Chi gần như tham lam nhìn người trong kiệu. Bởi vì, người kia đúng là người mà nàng luôn tâm tâm niệm niệm, Đông Phương Bất Bại. Dung mạo của hắn không thay đổi gì, vẫn như trước mắt phượng hẹp dài, mũi cao môi mỏng, mặc một bộ quần áo màu đỏ thẫm thêu hoa mẫu đơn. Mái tóc đen dài của hắn xõa trên vai, nhưng hắn lại thờ ơ dựa đầu vào kiệu, không chút để ý đảo mắt qua đám người bên đường, giống như không có ai có thể khiến hắn đặt trong mắt. Vẻ mặt ấy của hắn có thể tóm gọn trong sáu chữ “vô cùng mệt mỏi phiền chán”.

Nhớ tới trước đây hắn vô cùng hăng hái, nhớ tới hắn đã từng nói với nàng: “Ta nhất định phải đứng trên đầu mọi người, để bọn họ ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn ta cũng không có. Ta là Đông Phương Bất Bại, là không thể thất bại.” Tại sao hôm nay hắn đã đứng trên đầu mọi người rồi, vậy mà vẫn “vô cùng mệt mỏi phiền chán” như vậy?

Hắn từng vì một câu nói đùa của nàng mà lo lắng không thôi. Thế nhưng, giờ khắc này, trong mắt nàng có hắn, mà trong mắt hắn lại không có nàng.

Tả An Chi nhìn hắn, cái mũi chua xót, nước mắt theo hai má ròng ròng chảy xuống.

Đông Phương Bất Bại không biết nhớ tới cái gì, lại cúi đầu nói vài câu. Sau đó một gã thiếu niên mặc đồ tím vội vàng định đi đến đỡ hắn xuống kiệu, lại bị Dương Liên Đình vung roi cuốn lấy cổ tay. Sau đó, Dương Liên Đình nhảy xuống ngựa, một cước đá văng tên thiếu niên kia, lại hơi gật đầu một cái, hai gã võ sĩ như lang như hổ không để ý đến sự cầu xin của thiếu niên mà tha hắn xuống.

Dương Liên Đình vươn tay đỡ Đông Phương Bất Bại xuống kiệu, các võ sĩ phía trước không ngừng dẹp đường để hai người họ sóng vai bước đi. Có vết xe đổ của thiếu niên áo tím kia, những người khác vội vàng cách rất xa bọn họ, không dám tới gần trong vòng trăm bước.

Tả An Chi kinh ngạc nhìn cảnh chói mắt này, nội tâm như tro tan. Nước mắt nàng ngừng chảy. Từ sau khi tới đây, nàng chưa từng nghĩ tới, hoặc là không dám nghĩ, lúc nguy cấp ở Hằng Sơn, Đông Phương Bất Bại làm sao thoát thân? Mà sau khi hắn thoát thân xong, lại là thế nào đánh bại Nhậm Ngã Hành? Có phải hắn đã luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, tính tình thay đổi rồi không?

Giống như nàng nói, lòng người dễ thay đổi. Mười hai năm trôi qua, mọi chuyện đều có thể xảy ra. Nếu nàng đã trở lại mà hắn thay lòng đổi dạ, có lẽ ngay cả khó xử Ngũ Nhạc cũng chỉ là vì nhớ tình nghĩa năm xưa, như vậy, quyết tâm trải qua trăm sông nghìn núi để tìm hắn của nàng, còn có ý nghĩa gì nữa đây?

Chú thích của tác giả: Tuy biết rõ cất giấu vũ khí ở trong dân là không hợp lý, càng miễn bàn là nghênh ngang chắn ngang cổng thành. Nhưng bởi vì đây là thế giới võ hiệp của Kim lão gia tử, mọi thứ do hắn định đoạt. Nếu hắn cho phép làm vậy, thì xin mọi người hãy chịu đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.