Phất Y

Chương 16: Chương 16: Mãi nhớ không quên




Tả An Chi ngửi thấy mùi máu tươi trên người hắn, vội la lên: “Huynh bị thương, thả ta xuống đi, ta tự mình đi được.”

Đông Phương Bất Bại lắc đầu nói: “Cô võ công quá kém, một lát sẽ bị bọn họ đuổi kịp.”

Tính mạng quan trọng hơn cả, Tả An Chi không dám tùy hứng, đành đưa tay ôm chặt cổ hắn, tận lực giảm bớt gánh nặng cho hắn. Nàng cảm giác được Đông Phương Bất Bại bước chân lảo đảo, vì vậy vội hỏi: “Sao vậy? Huynh còn chịu đựng được không?”

“Cô mấy hôm nay học võ công, cơ thể nhẹ đi không ít, nếu chịu khó bớt ăn đi thì càng tốt, như vậy ôm người trốn sẽ dễ hơn.” Đông Phương Bất Bại không ngừng bước chân một khắc nào, hơn nữa vậy còn thì giờ mở miệng chọc ngoáy nàng.

Truy binh không biết khi nào sẽ đuổi kịp, chính mình đang bị thương, mà Tả An Chi chắc chắn không địch lại bọn chúng. Cho nên, Đông Phương Bất Bại mới cố gắng tỏ ra bình thản trêu chọc Tả An Chi, để dời đi chú ý của nàng. Nàng tất nhiên trúng kế của hắn, cười nói: “Lần sau ta sẽ luyện khinh công thật tốt, như vậy huynh sẽ không phải vất vả ôm ta chạy nữa.”

Đông Phương Bất Bại cười buồn, không hề lên tiếng, cố gắng bước nhanh lên, chạy tới nơi có nhiều cây rậm rạp để trốn. Thái Hành Sơn địa hình phức tạp, dễ thủ khó công. Đông Phương Bất Bại không biết đã chạy bao lâu, đến khi tìm được một khe núi mới dừng lại, đẩy Tả An Chi vào trong.

Tả An Chi đưa tay muốn kéo quần áo hắn ra để xem xét vết thương. Ai ngờ, tay nàng mới giơ được một nữa, đã thấy hắn thẳng tắp ngã xuống. Tả An Chi vội đỡ lấy hắn, thấy cả người Đông Phương Bất Bại ướt sũng, nàng hoảng loạn nhìn lên, đã thấy sắc mặt hắn trắng bệnh, hai mắt nhắm nghiền, xem ra là ngất đi rồi.

Nàng ôm Đông Phương Bất Bại đặt tới trên một tảng đá nhẵn, cẩn thận cởi quần áo của hắn ra. Trên người hắn vô số vết thương, mà tay áo đã sớm bị máu tươi tưới ướt đẫm, chỉ là vì quần áo tối màu mà nhìn không ra. Còn có mấy chỗ, vết máu đã khô, dính chặt vào áo, có cởi cũng cởi không được. Tả An Chi thầm may mắn vì lần này chạy trốn, nàng buộc hành lý rất chặt vào người. Vì thế, nàng lấy một cái áo mềm ra, dùng kiếm cắt thành mảnh nhỏ, sau đó lấy một ít nước trong khe núi, để rửa sạch vết thương của Đông Phương Bất Bại rồi đổ thuốc lên. Trên người hắn vết thương thực sự quá nhiều, nàng nhìn thấy mà chua sót không thôi. Nhưng Tả An Chi cố cầm nước mắt, nhanh chóng đổ thuốc bột lên miệng vết thương, sau đó dùng vải mềm buộc chặt lại.

Ngồi dưới đất, Tả An Chi ôm Đông Phương Bất Bại đang hôn mê, để hắn dựa đầu lên đùi mình, thỉnh thoảng lại lấy vải lau mồ hôi cho hắn, chờ đợi hắn tỉnh lại. Nàng lúc nãy chạy theo con ngựa đã rất mệt, sau đó lại bị trận chém giết hôm nay dọa sợ, lúc này bình tĩnh lại, cảm thấy mệt đến không mở nổi mắt. Nhưng là vì Đông Phương Bất Bại còn chưa tỉnh, cho nên nàng cũng không dám nghỉ ngơi. Cấu bản thân một cái để tỉnh táo, nàng cởi áo ngoài của mình đắp lên cơ thể trần trụi của Đông Phương Bất Bại, không biết nên khóc hay nên cười, lần này mình thực sự kiểm tra được hắn là nam rồi.

Đông Phương Bất Bại trong lúc mê man cũng cau mày, không biết có phải vì quá đau không. Nhưng mà Tả An Chi có vắt óc cũng không nghĩ ra cách gì giảm đau cho hắn. Nàng cho dù có thể đưa hắn ra ngoài tìm đại phu đi nữa, thì cái lúc vừa rồi ôm tới ôm lui chạy như điên, bây giờ làm sao nàng nhớ đường mà ra. Nàng đành phải bất đắc dĩ vuốt phẳng nếp nhăn trên trán hắn. Bỗng nhiên, nghe được hắn mơ mơ hồ hồ kêu vài tiếng, nàng cúi đầu cẩn thận lắng nghe, thì ra là gọi “Nương.”

Nàng nhớ tới hắn từng nói, khi hắn mười một tuổi thì cha mẹ hắn qua đời, mà loại người giống như hắn, nhất định sẽ không chịu để lộ ra điểm yếu trước mặt người khác, cho nên cũng chỉ vào lúc hôn mê tâm trí không tỉnh táo, mới có thể kêu một tiếng “Nương.”

Tả An Chi không nói gì, nàng ôm chặt lấy Đông Phương Bất Bại không có hắn giãy dụa. Có lẽ là bởi ác mộng, có lẽ là bởi vết thương rất đau, cũng có lẽ là cuộc sống đơn độc rất tịch mịch, cho nên hắn định vươn hai tay ra lại hạ xuống, môi mấp máy nhưng không nói gì nữa.

Nàng cái gì cũng không làm được, chỉ có thể lẳng lặng nhìn hắn. Nhưng nàng không thể không nghi ngờ, nếu bây giờ không có phương thuốc trị thương tốt, liệu Đông Phương Bất Bại có thể tỉnh lại hay không. Nàng tin tưởng, người có thể kiêu ngạo gọi mình là Đông Phương Bất Bại, như vậy, trước khi hắn đạt được mục đích, cho dù có bị đẩy đến Quỷ Môn Quan thì cũng sẽ kiên định chạy về.

Quả nhiên đến nửa đêm, Đông Phương Bất Bại tỉnh. Hắn mở mắt ra, câu đầu tiên nói chính là: “Kỳ thực cô béo vẫn là tốt hơn, nằm lên đùi rất mềm.”

Tả An Chi gật gật đầu: “Có đạo lý, bất quá ta lại nghe nói người đang bị thương, nên ngủ trên gối cứng, miễn cho không may ngay cả cổ cũng gãy luôn.” Nàng mở hành lý ra, lấy một túi nước đặt ở bên môi Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại cúi đầu hớp hai ngụm nước, sau đó mới chủ ý đến cả người mình trống trơn, chỉ khoác mỗi cái áo ngoài của Tả An Chi. Hắn tái mét mặt, trông rất xấu hổ.

Tả An Chi nhìn thấu tâm tư của hắn, cảm thấy để cho người bị trọng thương phải lo lắng là rất không phúc hậu, cho nên ho khan một tiếng, giải thích: “Vết thương trên người huynh quá nhiều, nếu không làm vậy thì ta không bôi thuốc được. Mà huynh lại đánh rơi hành lý trên đường, cho nên không tìm được quần áo để thay. Nhưng mà, huynh yên tâm, là người trên giang hồ, ta cũng rất hào phóng. Huynh cũng biết trước đây ta không coi huynh là nam nhân mà, cho nên sau này ta chỉ cần tiếp tục không coi huynh là nam nhân thôi.”

“…”

Cho dù đau đớn toàn thân, Đông Phương Bất Bại vẫn ném cho nàng một ánh mắt xem thường. Hắn cũng không phải đầu bị úng nước như nàng, có thể bởi vì người ta không coi mình là nam nhân mà yên tâm được sao?

Tả An Chi từ trong hành lý còn lấy ra một khối điểm tâm, sau đó tách thành miếng nhỏ đút cho hắn. Một người yên lặng cố gắng nuốt điểm tâm khô không khốc, một người lại yên lặng cố gắng đút. Đông Phương Bất Bại ăn được mấy miếng liền không chịu ăn nữa, đòi uống nước. Sau đó, hắn trầm giọng hỏi: “Không ai tìm tới đây sao?”

Thấy Tả An Chi lắc đầu, hắn thở dài, ngẩng đầu nhìn trời không nói.

Tả An Chi không làm phiền hắn nghỉ ngơi, chỉ nâng đầu hắn lên, lấy trong bao quần áo ra một bộ và kim thêu, bắt đầu suy tư làm sao để sửa cho hợp với Đông Phương Bất Bại. Nàng cũng không để ý ngay cả quần áo màu lục nhạt trên người mình cũng bê bết bụi bẩn và vết máu, cho dù mặt và tay đã rửa qua, tóc cũng được chải chuốt chỉnh tề, nhưng vẫn có thể nhìn thấy mí mắt sưng húp.

Đông Phương Bất Bại nhìn nàng hồi lâu, bỗng nhiên nói: “Ta vốn là con nhà nông bình thường, nguyện vọng trước đây chỉ là trưởng thành, sau đó lấy một cô nương tốt làm vợ, sinh vài đứa nhỏ, một nhà an bình hạnh phúc. Ai ngờ, khi ta mới mười một tuổi, cường đạo xông vào thôn, vừa đánh vừa cướp một hồi, sau đó bắt cha mẹ ta chuẩn bị đồ ăn cho bọn hắn. Cha mẹ ta chỉ là người bình thường, làm sao có thể cự tuyệt, vì thế bọn họ tất nhiên ngoan ngoãn đi làm.” Hắn dừng lại một chút, nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, hờ hững nói: “Ai ngờ, nửa đêm lại có một đám đại hiệp lấy danh nghĩa vì dân trừ hại, bọn họ nói cha mẹ ta vẽ đường cho hươu chạy, liền giết chết hai người họ. Sau khi đám đại hiệp đó đi rồi, một mình ta tự tay kéo xác cha mẹ tới một bãi đất hoang, định đào hố mai táng cho bọn họ. Nhưng sức ta rất yếu, đào hết một ngày một đêm vẫn chưa xong. Khi ấy, Đồng đại ca đi ngang qua, đã giúp ta chôn cha mẹ. Hắn tuy lớn hơn ta khoảng ba mươi tuổi, nhưng khen ngợi ta từ nhỏ đã bền chí kiên gan, cho nên quyết định kết làm huynh đệ với ta. Sau đó, chính hắn dẫn ta vào Thần giáo. Hiện giờ, chỉ sợ hắn cũng lành ít dữ nhiều…”

Dường như sau một hồi đồng sinh cộng tử, đã khiến Đông Phương Bất Bại buông xuống một ít đề phòng với nàng. Tả An Chi không biết nên nói gì, huông hồ nàng cũng không biết có phải đây chỉ là phút yếu lòng nhất thời của Đông Phương Bất Bại hay không. Ngộ nhỡ sau khi hắn dưỡng thương xong lại hối hận, hoặc là tương lai lên làm giáo chủ cảm thấy nàng biết quá nhiều, thẹn quá hóa giận muốn giết người diệt khẩu thì sao.

Nàng làm bộ như đang tập trung vào sửa quần áo, chỉ thản nhiên “ừ” một tiếng có lệ. Đông Phương Bất Bại cũng không nói thêm nữa, chỉ nghiêng đầu nhìn nàng may vá một hồi, sau đó ác độc nói: “Cô thêu thùa quá kém.”

Đoạn thời gian một mình đơn độc kia, bởi vì lo lắng trên đường không tìm được người may vá xiêm y, cho nên nàng đã cố ý đến cửa hàng thêu học thêu thùa. Tuy rằng không thể so với Đông Phương giáo chủ thêu mẫu đơn, nhưng cũng không đến nỗi quá kém cỏi. Mà quan trọng nhất là…hừ, đã bị thương như vậy mà còn lớn lối kiêu ngạo. Tả An Chi rút kim ra, ôn nhu cười với hắn: “Huynh nói cái gì? Vừa rồi gió quá lớn ta nghe không rõ, nếu như không hài lòng tay nghề của ta, vậy huynh tự làm nha?”

Đông Phương Bất Bại bị nụ cười ngọt ngào của nàng dọa sợ, vội vàng lắc đầu: “Ta cái gì cũng chưa nói.”

Tiếp tục cúi đầu sửa áo, Tả An Chi cảm thấy trong lòng vô cùng thỏa mãn, có thể lấy kim thêu uy hiếp cao thủ dùng kim đứng đầu thiên hạ, hơn nữa còn có thể khiến hắn phải ngậm miệng, thành tựu này không phải là bình thường a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.