“Tịnh Tâm, giúp tớ. Vì tớ không dễ thương và đáng yêu như Thanh Thanh nên anh ấy mới bỏ tớ mà đi.”
“Không, Lập Hạ, cậu đừng làm như vậy, tớ xin cậu đừng mà” Tịnh Tâm tuyệt vọng hét lớn. Nước mắt tràn ra như suối nhìn Lập Hạ.
Nhan Lập Hạ cầy cây kéo sắc nhọn trên tay nhìn vào trong gương. Đưa tay lên vuốt ve nó.
“Khuôn mặt này quá sắc xảo. Sắc xảo đến mức người gặp người ghét. Vậy tớ giữ lại nó làm gì?”
Tịnh Tâm quỳ xuống, cố gắng nói từng chữ từng chữ một cho người ngồi trên kia hiểu ra:“coi như là vì tớ, cậu làm ơn buông nó xuống”
Nhan Lập Hạ liếc một cái. Đôi mắt sắc lạnh trợn lên, cười khẩy một tiếng:“ vì sao phải buông, cậu có quyền gì mà bắt tớ buông nó xuống?” nói xong đưa cây kéo chạm vào má của mình. Nhấn thật sâu để có một đường máu phun ra. Cô cũng không cảm thấy đau chút nào.
“Đừng” bao nhiêu nỗi đau. Nỗi dày vào Tịnh Tâm đều bật thốt lên. “Đừng mà”
“Bây giờ tớ mới biết đau thấu tận xương tủy là như thế nào? Chính là cái cảm giác dù bản thân mình bị thịt nát xương tan thì cũng không bao giờ cảm nhận được sự đau đớn” vừa nói xong. Một vết đao lại đâm trên gương mặt của cô.
“Cậu bình thường cũng đã rất xinh đẹp rồi. Đừng để nó bị hủy. Làm ơn đi mà. Không phải bình thường cậu cũng rất đáng yêu trước Nhật Minh rồi sao?”
“Vậy Tịnh Tâm. Cậu cho tớ biết. Người cuối cùng hắn chọn là ai?” Cô nói tiếp.
“Phụ nữ quan trọng nhất là dung nhan. Nếu tự tay phá hoại nó cậu biết có bao nhiêu là đau đớn hay không? Không, cậu không hiểu, suốt đời này cậu cũng không hiểu. Một đường là nhân tính. Một đường là tương lai còn một đường trái tim. Chỉ cần ba đường là cuộc đời của tớ coi như trở về nơi bắt đầu” vừa nói xong liền lấy dao rạch thêm đường thứ ba trên khuôn mặt.
“Không “ Tịnh Tâm lao đến ôm chầm lấy Lập Hạ. Không cho cô rạch thêm đường nào trên khuôn mặt của mình nữa. Lập Hạ. Xin cậu, làm ơn tỉnh lại đi. Làm ơn.
Máu me chảy tí tách trên sàn nhà. Cô vô lực ngã vào lòng Tịnh Tâm. Đôi môi mấp máy yếu ớt nói:
“Tịnh Tâm cũng giống Nhật Minh. Lừa dối tớ suốt mười mấy năm, từng giây từng phút cậu luôn đóng kịch trước mặt tớ. Là vì cái gì, trả lời tớ đi là vì cái gì”
“Vì tớ yêu cậu” Tịnh Tâm nói rất nhanh nhưng chắc Nhan Lập Hạ không nghe thấy nữa rồi. Cô đã tự cắt đứt gân tay mình lúc nào không ai hay biết.
o0o
“Chào em, tôi là Đinh Trịnh Mặc”
Cô bé thẩn thờ ngồi trước gương. Đôi lông mày nhíu lại nhìn gương mặt dễ thương trong gương kia.
“Đây là khuôn mặt của em hay sao, hình như có gì đó rất lạ”
“Bác sĩ nói lúc em bị tai nạn giao thông. Lúc vào viện là khuôn mặt bị rạch ba đường. Chắc là do tai nạn gây nên.Phải phẫu thuật chỉnh hình. Đặc biệt em bị chấn thương ở não nên không nhớ gì là chuyện đương nhiên”
Đôi mắt ngây thơ quay lại nhìn anh nói” Thật sao?”
Đinh Trịnh Mặc cười như không cười:“đúng vậy”
o0o
Đoạn kí ức trôi qua thật nhanh. Làm cô phải tỉnh giấc. Mở mắt ra thấy chính bản thân mình đang nằm trong căn phòng màu trắng, một mảnh toàn là màu trắng. Hốt hoảng đưa tay ôm lấy đầu của mình lẩm bẩm:“ không, không phải như vậy, đó không phải là tôi, không phải”
Con người sắc sảo lạnh lùng lại xinh đẹp tự cầm cây kéo sắc nhọn rạch mặt mình. Vì yêu mà điên cuồng dại dột đến như thế nhất định không phải là cô. Khuôn mặt này nhất định không cô. Cô là Nhan Lập Hạ hiền lành đáng yêu. Một tiếng quát cũng làm cô suýt chảy nước mắt. Đó không phải là cô không phải.....
Ngẩng đầu lên nhìn trần nhà. Một màu trắng tinh giống như kí ức của cô , một mảnh màu trắng, trắng đến mức làm cô sợ hãi. Cô rốt cuộc là ai? Mọi chuyện là như thế nào sao không ai chịu nói cho cô biết. Cô đáng ghét đến vậy sao???
Con người nào có ai dám đối diện với sự thật phũ phàng. Chuyện này cũng đến quá mau làm cô không biết bắt đầu từ khi nào và đâu là kết thúc.
Đôi mắt ngập nước nhìn tờ lịch treo trên tường. Bây giờ là mùa hè rồi, cô đã ngủ suốt nửa năm. Trên người bây giờ là đồng phục bệnh nhân. Bàng hoàng nhìn về phía cánh cửa. Cô muốn tìm điện thoại, muốn tìm Trịnh Mặc. Muốn hỏi hắn tất cả mọi thứ. Cô phải tìm.
o0o
“ giáo sư Ly, có phải hội chứng đa nhân cách hay không, tôi thật sự rất lo “
“Cậu yên tâm, con người sau khi trải qua cơn phẫu thuật ắt hẳn sẽ bị mất trí nhớ hoàn toàn. Tình trạng của tiểu thư Nhan cũng không phải là trầm trọng. Cô ấy chỉ còn bị ám ảnh bởi những chuyện cũ nên mới thành ra như vậy”
“Không phải giáo sư đã nói rằng Lập Hạ bị mất trí nhớ hoàn toản sao lại có thể..”
Giáo sư Ly lắc đầu:“ có những chuyện nó ăn sâu vào tiềm thức con người làm ta nhớ mãi. Dù đánh đổi cả đời cũng không quên được. Chỉ là tiểu thư Nhan lại lần nữa hôn mê suốt nửa năm. Có thể là bị chấn động não sau cơn phẫu thuật.”
“Sao có thể Chính các ông đã nói là ca phẫu thuật thành công. Đùng một cái là não bị chấn động” Trịnh Mặc vừa lo vừa giận chạy đến nắm chặt cổ áo của ông.
“Đây là những trường hợp ngoài ý muốn. Dù vậy nhưng chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm cho việc này”
“Chịu trách nhiệm? Đợi cô ấy trở thành người thực vật rồi ông mới chịu trách nhiệm?” Hùng hổ trợn mắt nhìn Giáo sư Ly. Ông vẫn bình tĩnh đẩy cậu ra. Giọng nói trầm thấp vang lên.
“Chúng tôi sẽ đưa cô ấy qua Mỹ. Lần này có các chuyên gia bên ấy sẽ cùng hợp tác nhất định sẽ thành công. Nhưng đi hay không là quyền của bệnh nhân mà thôi”
“Các ông xem cô ấy là trò đùa chắc. Lúc thì phẫu thuật thành công lúc thì không sao lúc thì để lại di chứng, tôi thật sự không hiểu các người có ý định gì. Các ông biết tôi đã chi ra số tiền lớn thế nào để giúp cô ấy sống sót. Tôi đã phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết để cô ấy trở lại như lúc ban đầu. Bỗng dưng đùng một cái nghe tin rằng cô ấy bị di chứng, lại phải chịu đau đớn khi bị phẫu thuật lần nữa. Nếu là tôi các ông sẽ làm cái gì? “ giấu đôi mắt đỏ ngầu sau mái tóc ướt sũng. Hắn đã bất chấp trời mưa lớn để lao đến. Trịnh Mặc luôn lạnh nhạt không quan tâm đến bất cứ thứ gì bất cứ ai. Nhưng hôm nay hắn thật sự không thể nhịn được. Ông trời ghét hắn đến nỗi muốn tất cả mọi thứ đều rời xa hắn.
Vì nụ cười trên môi của Lập Hạ còn giữ mãi hắn chấp nhận để cô ấy mù quáng trong tình yêu với Đinh Nhật Minh. Vì muốn ngăn cản những điều dại dột tự hạnh hạ bản thân mình của cô mà hắn chấp nhận quay về cởi bỏ tấm thân phận mình ngụy trang suốt mười mấy năm. Vì muốn cô chính lại dung mạo, làm lại cuộc đời mới hắn chấp nhận làm người thừa kế để có tiền chữa cho Lập Hạ. Nhưng cuối cùng Lập Hạ lại ngất đi và có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Điều này thử hỏi xem có ai chịu được. Hắn không có trái tim sắt đá như những người vô tâm ngoài kia. Cô đay một giây hắn đau một giờ. Lần này hắn sẽ không để cô đi. Không bao giờ!!!!
o0o
“Lập Hạ, em tỉnh rồi sao, uống chút nước đi”
Nhan Lập Hạ mơ mơ màng màng nhìn anh. Vẫn là khuôn mặt quen thuộc trong kí ức còn sót lại của cô. Vẫn là giọng nói ấm áp ánh mắt dịu dàng như thế. Sao lúc trước cô mù quáng cô không nhận ra điều này nhỉ? Cảm giác có lỗi bỗng dân lên làm mắt cô trở nên hồng hồng!
Trịnh Mặc nhìn Nhan Lập Hạ khó hiểu xong vội bước đến ngồi bên cạnh giường bệnh. Lo lắng hỏi:
“Lập Hạ, em thấy có chịu chỗ nào hay sao?”
Nhan Lập Hạ đưa tay quệt giọt nước đọng lại trên mi vừa cười vừa lắc đầu.
“Rõ ràng là đôi mắt đỏ lên rồi kìa. Chắc em đau trong đầu để anh đi tìm bác sĩ” Trịnh Mặc lo lắng đứng dậy định đi.
Nhan Lập Hạ nhanh hơn một bước nắm chặt tay hắn. Hình như đây là lần đầu cô chủ động nắm tay một ai đó. Mà người đầu tiên cô lại dành cho hắn. Lúc trước cô nhớ không lầm cô từng yêu Nhật Minh, yêu đến mù quáng nhưng chưa bao giờ chủ động với hắn. Lần này thì khác, cô ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Mặc mỉm cười : “ anh ngồi xuống đây”
Hắn vẫn khó hiểu ngồi xuống. Cô hôm nay thật lạ không giống như cô bình thường chút nào. Ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống, ánh mắt hiện rõ vẻ lo lắng. “Em không sao thật chứ?”
Thở dài một hơi mỉm cười nhìn anh, nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt mái tóc còn vướng nước kia. Ai đó chưa kịp phản ứng thì cô đã vòng tay ôm anh thật chặt.
“Lập Hạ...” Trịnh Mặc như hóa đá. Không tin đây là sự thật đến khi cô rúc vào trong lòng anh anh mới giật mình. Đưa tay ôm thân hình bé nhỏ kia thật chặt. Đây là Lập Hạ đãchấp nhận anh, phải không?
“Tịnh Tâm tớ xin lỗi vì tất cả. Còn bây giờ em cảm ơn anh Trịnh Mặc”
Hắn ngạc nhiên đến mở to mắt :“em..em đã nhớ lại..”
Nhan Lập Hạ phì cười. Sao cô lại không biết anh có đôi lúc ngốc nghếch như vậy chứ:“ không phải là em nhớ lại tất cả nhưng em biết rằng anh từng là Tịnh Tâm và em nợ Tịnh Tâm một lời xin lỗi”
Cùng nhau sống trong một cô nhi viện cùng nhau lớn lên cùng nhau trải qua những thăng trầm cảm xúc nhưng họ chựa bao giờ rung động vì nhau dù chỉ một lần. Nhưng lần này khác, không phải là vấn đề quá khứ hiện tại hay là tương lai mà là vào ngay tại khoảnh khắc này họ bất chợt nhìn nhau bằng một cách nhìn khác.
o0o
Trong căn phòng trắng muốt chỉ dành cho bệnh nhân. Cơn gió lạ khẽ luồn qua khe cửa thổi vào, ánh nắng cũng chen nhau và chiếu qua ô cửa kính tạo nên một màu vàng ấm. Cô gái ngồi trên giường bệnh vừa chăm chú viết vừa khẽ ngâm nga những ca khúc không lời. Giọng hát rất nhẹ rất khẽ như những cơn gió thoảng qua.
Giáo sư Ly ngồi ghế đối diện nhìn chăm chăm vào bóng dáng trước mắt đợi một lâu sau khẽ ho nhẹ rồi lên tiếng:“ tiểu thư Hạ, đừng nói cô đến đây là chỉ để tôi nhìn col hát đấy nhé”
“Đợi một lát đi, ông gấp gáp cái gì chứ” Nhan Lập Hạ cố gắng viết cho xong những dòng cuối của lá thư.
“Cô đang làm cái gì đấy?” Giáo sư Ly thắc mắc nhìn những mẩu giấy trên tay cô. Không hiểu sao ông lại có cảm giác bất an.
“Xong rồi, nhờ ông gửi những lá thư này đến những địa chỉ đã ghi trên hộ tôi”
... .....