Edit: Chary
________________________________
Sau khi tin tức Mộc Tử Trạc cùng Tiêu Ưng Trì được hợp táng tại hoàng lăng Tiêu Quốc truyền ra, Phù Nhã và Mộc Thanh Hồng liền ra roi thúc ngựa chạy tới Tiêu Quốc tìm Tiêu Chấn Diệp đòi người, yêu cầu đưa Mộc Tử Trạc về Mộc Quốc an táng.
Thế nhưng mặc kệ bọn họ làm thế nào cũng vô pháp đem Mộc Tử Trạc tách khỏi Tiêu Ưng Trì, huống hồ càng chẳng thể cưỡng chế chia lìa họ.
Cuối cùng mỗi bên đành nhượng một bước, để Tiêu Ưng Trì hợp táng với Mộc Tử Trạc tại hoàng lăng Mộc Quốc, ngay bên cạnh mộ phần của Mộc Tử Khâm.
Tuy rằng Phù Nhã và Mộc Thanh Hồng chớ hề muốn cho Tiêu Ưng Trì vấy bẩn hoàng lăng Mộc Quốc, nhưng Mộc Tử Trạc thân là hoàng tử Mộc Quốc, là Mộc Quốc anh hùng, hơn nữa còn là đệ đệ mà vương của họ sủng ái nhất, nhất định phải lấy quốc táng chi lễ đưa cậu tiến nhập hoàng lăng, nếu đã không thể mạnh mẽ phân tách hai người vậy bọn họ chỉ đành thỏa hiệp thôi.
Nhìn Tiêu Ưng Trì và Mộc Tử Trạc cùng hạ táng ở hoàng lăng Mộc Quốc, Tiêu Chấn Diệp kỳ thật có chút hâm mộ, chí ít bọn họ vẫn được chôn chung một chỗ, bia mộ song song khắc danh tự hai người.
Mà trên mộ chí của người hắn yêu nhất chẳng có lấy một chữ viết về hắn, phảng phất như hắn và ngươi kia chưa từng quen biết.
Còn hắn, trăm năm sau cũng chỉ có thể một mình cô độc nằm trong hoàng lăng giá lạnh.
Thanh thanh lãnh lãnh, thê lương lại thảm sầu.
Chân chính thành một người đơn côi giữa thế gian.
Người hắn yêu và đệ đệ thân cận nhất đều bỏ hắn mà đi, Tiêu Chấn Diệp phút chốc cảm giác như bản thân bị cả thế giới vứt bỏ.
Tại nhân gian này, khi mỗi con người đều có chốn về, ngay cả tên tiều phu trở về nhà sau ngày dài lên núi đốn củi, cũng có người thay gã châm trà cởi áo, ân cần hỏi han, riêng mình hắn không có gì cả, mỗi lần ngoảnh lại chỉ thấy phía sau trống trải chẳng một bóng người.
Hắn vĩnh viễn độc cô quạnh hiu.
Hắn như bị cô lập khỏi thế gian này, chứng kiến thế nhân ấm êm vui vẻ, hắn lại vô pháp chen chân, vạn vật thế gian đều không liên quan gì đến hắn, hắn vĩnh viễn là người ngoài cuộc.
Bầu bạn với hắn chỉ có cô tịch vô tận, cô tịch đến tâm can nhói đau.
Hắn chua xót mà nở nụ cười, câu “Kính chúc' kia của Mộc Tử Khâm thật sự ứng nghiệm rồi.
Cách đấy không xa, một nam tử đang miệt mài làm việc, thê tử mặc bố y dùng tay áo chấp đầy mảnh vá giúp hắn lau đi mồ hôi trên trán, rồi họ nhìn nhau tươi cười dưới ánh mặt trời rực rỡ, nụ cười vô cùng giản dị và hạnh phục.
Tiêu Chấn Diệp chứng kiến cảnh tượng này chỉ thấy sao lắm trái ngang.
Loại hạnh phúc giản đơn như thế đối với hắn mà nói cũng là ảo tưởng xa vời......
Hắn đột nhiên cảm thấy thật lạnh, lạnh lẽo vô cùng vô tận, rõ ràng ánh nắng chói lọi giữa trời nhưng hắn lại chìm trong ngày đông buốt giá.
Cái lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu, từ sau lưng lan tràn khắp khuôn ngực.
Rét lạnh thấu xương.
Kể cả hô hấp cũng mang đầy lãnh khí.
Tiêu Chấn Diệp biết mình khó thể nán lại thêm phút giây nào nữa, tang lễ kết thúc hắn lập tức vội vã quay về Tiêu Quốc.
Về tới tẩm điện, thì phát hiện ở đây chẳng ai đợi hắn, tẩm điện to như thế chỉ côi cút mình hắn mà thôi.
Trơ trọi lẻ loi.
Đồ vật của người nọ vẫn được giữ gìn, vị trí đặt để chưa từng thay đổi. Thế nhưng ở nơi này, chẳng còn hồng y nam tử tươi cười chờ hắn trở về nữa rồi, và chẳng còn ai lao vào ngực hắn, dùng đôi tay trắng non ôm lấy hắn, gọi hai tiếng 'Bệ hạ'.
Trước kia, khi có người nọ ngày đêm bầu bạn, hắn luôn khát vọng y lần nữa trở về làm thiếu niên lang kiệt ngạo bất tuân. Nhưng hiện tại, hắn thầm nghĩ chỉ cần là y, chỉ cần y còn sống, thì vô luận y biến thành dáng vẻ thế nào hắn đều vui vẻ tiếp nhận.
Buồn thay nguyện vọng nho nhỏ ấy đã không thể nào thành hiện thực......
Đêm dần khuya, Tiêu Chấn Diệp nằm trên giường trằn trọc chưa ngủ.
Hắn nhớ tới chiến trường năm ấy, người nọ hồng y xích mã đứng giữa thiên quân, anh tư bừng bừng, hiêu cuồng kiệt ngạo.
Hắn nhớ tới triều đường Mộc Quốc năm ấy, người nọ lấy tài trí hơn người cùng đầy bụng kinh luân khẩu chiến quần nho, thiếu niên khí phách, tự tín trương dương.
Hắn nhớ tới cữu quốc nhã tập năm ấy, người nọ một thân sở học tài hoa gây kinh diễm toàn trường, bừa bãi tiêu sái, ý khí phong phát.
Hắn nhớ tới yên hội Mộc Quốc năm ấy, 《Vạn lý phong cương đồ 》 của người nọ oanh động cả họa đàn, tả ý phong lưu, phong quang tế nguyệt.
Hắn nhớ tới năm ấy khi người nọ vừa trở thành phi tử của hắn, mặc cho bị phế hết võ công cũng chưa từng khuất phục khiến mỗi lần hành phòng đều như đánh giặc, kiệt ngạo bất tuân, hiên ngang bất khuất.
Hắn nhớ tới vô số lần trên triều đường, người nọ ngồi trong lòng hắn ôm cổ hắn mà quyết rũ rộ cười, vũ mị yêu nhiên, khuynh tẫn thương sinh.
Hắn nhớ tới ngày ấy trước cổng thành Mộc Quốc, người nọ tươi cười tự tay đào khoét trái tim mình, tàn nhẫn quyết tuyệt.........
Lệ nóng rơi xuống từ khóe mắt băng lương rồi đọng lại bên gối, đế vương gắt gao ôm chặt y phục của người nọ, liều mạng hít lấy hơi thở đã muốn tiêu tán, hết lần này đến lần khát lẩm bẩm một danh tự, “Tử Khâm.... Tử Khâm...... trẫm rất nhớ ngươi......”
“Trẫm sai...... trẫm thật sự sai rồi......”
Là do hắn sai, triệt để sai lầm, là hắn hại chết Tử Khâm, là chính hắn bức tử người mình yêu nhất.
“Xin lỗi...... thực xin lỗi, ta có lỗi với ngươi......”
Nếu có thể bắt đầu, hắn nhất định sẽ không tái phạm sai lầm.
Hắn sẽ không bức bách y mà dùng cả sinh mệnh để thương y, bảo hộ y, trân trọng y, thay bảo hộ những thứ y muốn, quý trọng những gì trọng yếu với y, không để cho y phải chịu tổn thương thêm lần nào nữa.
Chẳng qua, còn cơ hội để làm lại hết thảy sao?
Lệ rơi ướt gối, giường chiếu vẫn lạnh như băng, giữa đêm đen cô tịch, đế vương trằn trọc khó ngủ yên......
Mấy ngày kế tiếp, đế vương đều chẳng thể đi vào giấc ngủ.
Nếu không phải thức thâu đêm hồi tưởng về Mộc Tử Khâm thì chính là giật mình bừng tỉnh giữa cơn mộng mị.
Vì bị mất ngủ trong thời gian dài cộng thêm ăn uống qua loa, đế vương rốt cuộc ngã bệnh.
Trận bệnh này kéo dài thật lâu.
Hắn cả ngày chìm trong hỗn loạn, chẳng mấy khi tỉnh táo.
Mỗi lần mơ màng tỉnh lại thì cũng không nhận ra ai, rất nhanh đã ngất liệm đi.
Chính sự chất đống, triều thần rối bời.
Những đại thần bất mãn với vương nhân cơ hội này ngo ngoe phản loạn, bất quá đều bị Liễu Hạo Diễm xuất binh ổn định.
Ngặt nỗi thời gian đế vương hôn mê kéo dài quá lâu, phản loạn theo đấy ngày càng gia tăng.
Chuyện phát động từ triều đình rồi lan ra dân chúng các nơi...... Các trận phản loạn quy mô lớn nhỏ liên tiếp nổi lên, Liễu Hạo Diễm đã có chút lực bất tòng tâm.
Ngay tại thời điểm phản quân sắp đánh vào hoàng cung, Tiêu Chấn Diệp rốt cuộc chịu tỉnh.
Hắn dường như trở thành người khác, cởi bỏ bộ dáng uể oải trước kia, lấy thủ đoạn lôi đình nhanh chóng dẹp yên phản loại bốn phía.
Dáng vẻ sát phạt khiến người ta trông thấy liền phát sợ.
Thậm chí còn tàn khốc lãnh huyết hơn ngày trước.
Bởi vì một đầu tóc bạc mà bị thế nhân xưng thành 'Bạch phát Diêm La'.
Đợi cho phản loạn lắng xuống, triều đình ổn định, Tiêu Chấn Diệp liền bắt đầu trấn chỉnh triều cương.
Không hỏi xuất thân mà trọng dụng hiền năng, bãi miễn tham quan nịnh thần, thiết lập các quy chế điều lệ mới.
Tuy rằng vấp phải không ít phản đối cản trở từ những đại thần thuộc phái bảo thủ, nhưng dưới thủ đoạn thiết huyết của đế vương các chính sách vẫn chậm rãi tiến hành.
Đế vương còn cho người khỏa sát tình hình trên toàn lãnh thổ, áp dụng biện pháp cai trị phù hợp với từng nơi, căn cứ vào tình huống bất đồng ở mỗi nơi để quyết định phương sách trưng thu thuế má, chế độ lao dịnh, quản lý dân tình,...
Miễn trừ xưu thuế cho những vùng gặp thiên tai, và phái quan viên triều đình đến tận nơi xử lý hậu quả, trấn an dân chúng.
Và cả thiết lập trạm giám sát lệ thuộc trung ương ở khắp nơi nhằm mục đích đốc thúc và tố giác quan viên địa phương.
Hàng loạt quyết sách lợi quốc lợi dân được ban bố, Tiêu Chấn Diệp triệt để cải cách Lăng Phong đại lục từ trên xuống dưới.
Mặc dù ban đầu thi hành có điểm khó khăn do nhiều người chưa hiểu rõ lợi hại, nhưng mọi người dần dà nhận ra lợi ích tân chính mang lại, nên bắt đầu tự giác chấp hành.
Mà những cải cách này đều là Mộc Tử Khâm từng đề cập với hắn, chẳng qua lúc ấy hắn không nghe theo y, chẳng nghĩ tới khi y mất rồi hắn lại gạt bỏ muôn vàn trở ngại để thi hành.
Y muốn thái bình thịnh thế, vậy hắn liền cho y thái bình thịnh thế.
Y 'kính chúc' hắn giang sơn vạn đại, vậy hắn liền như y mong muốn gìn giữ giang sơn này thiên thu vạn đại.
Sau bảy năm, tân chính hoàn toàn thâm nhập vào dân gian, đại thể được truyền bá tới từng góc ngách trên Lăng Phong đại lục.
Quan viên khắp nơi cúc cung tận tụy, đời sống của bách tính cũng cải thiện hơn nhiều, người dân không điều oán thán, bạo loạn tự nhiên giảm bớt.
Nhưng con đường thực thi tân chính đâu dễ thuận buồm xuôi gió, suốt bảy năm nay Tiêu Chấn Diệp nếm trải qua vô số thất bại.
Hắn vốn chẳng phải quân vương có tài trị quốc, mà nay lại cưỡng chế thi hành nhiều chính pháp như vậy, gặp phải khó khăn là lẽ đương nhiên.
Bất quá Tiêu Chấn Diệp sau cùng đều nhất nhất vượt qua, mỗi lần đi lầm đường hắn sẽ tự mình đút kết kinh nghiệm, rồi tìm kiếm một con đường mới.
Cứ thế giằng co ròng rã bảy năm trời, hắn đã thành công phổ cập tân chính.
Những điều này nhắm tới rộng khắp đại lục, song riêng Mộc Quốc là ngoại lệ.
Tuy Mộc Quốc vẫn thuộc địa phận Tiêu triều, cố tình Tiêu Chấn Diệp lại cấp cho nơi đây chủ quyền cao nhất.
Mộc Quốc lấy Mộc Thanh Hồng chấp chính, Phù Nhã giữ chức Đại tướng quân, nội bộ Mộc Quốc toàn quyền quản lý, triều đình chẳng can dự mảy may.
Cũng không thu bất cứ loại thuế gì từ Mộc Quốc, Mộc Quốc cứ thế được xem như một quốc gia độc lập.
Đều nói thời gian sẽ xóa tan hết thảy vết tích khắc trong lòng người, khiến cho người ta buông bỏ quá khứ. Ấy thế mà bảy năm vùn vụt lướt qua, sự tưởng niệm Tiêu Chấn Diệp dành cho Mộc Tử Khâm chưa hề giảm bớt, ngược lại cứ mãi đậm sâu theo dòng chảy thời gian.
Mỗi khi đêm về cô tịch, hắn sẽ nhớ về hồng y thiếu niên kia, hồi tưởng từng giây từng phút bọn họ bên nhau.
Đoạn thời gian đầu, hắn cứ thế thức trắng đêm nghĩ về y. Sau đấy thể xác và tinh đều rệu rã vì chính vụ bận rộn, hắn dần dần mệt quá ngủ thiếp đi.
Chẳng qua đêm khuya nằm mộng, hắn lại vẫn mơ thấy y để vô số lần khóc đến bừng tỉnh, tiếp đó một mình cô độc chờ đợi trong đêm đen đằng đẳng.
Vỏn vẹn bảy năm, Tiêu Chấn Diệp như già đi vài chục tuổi, mặt mày nhuốm đẫm tang thương, kèm theo cả mái đầu bạc trắng, thế nên thường có hài đồng vô tri gọi lầm thành 'gia gia'.
Không bao lâu sau khi Mộc Tử Khâm qua đời Tiêu Chấn Diệp liền giải tán hậu cung. Đời này hắn sẽ không chạm qua bất kỳ ai nữa, hà tất phải bắt ép những phi tần trẻ tuổi kia chôn vùi cuộc đời tại chốn thâm cung.
Chúng triều thần hiển nhiên nhất tề phản đối, hoàng đế không con nối dõi là tội lỗi nặng nhất, song phản đối kháng nghị của họ đều vô dụng với đế vương, giải tán hậu cung là việc đã định.
Năm thứ hai sau khi thi hành tân chính, Tiêu Chấn Diệp nhặt được một cô nhi ở nơi bị thiên tai tàn phá. Cô nhi kia mười hai tuổi đã sở hữu nhãn thần sáng rực tựa ưng lang.
Kiệt ngạo bất tuân, băng lãnh lăng lệ.
Có vài phần giống với Mộc Tử Khâm năm đó.
Tiêu Chấn Diệp dẫn người hồi cung, sửa tên cậu thành 'Quân An', rồi dưỡng dục bên gối, thỉnh lão sư tốt nhất dạy học cho cậu, và sắp xếp hết thảy lập cậu lên làm trữ quân.