07/12/2022
Edit: Chary
___________________________
“Y sao rồi?”
Trông đôi gò má đỏ hồng bất bình thường của người hôn mê trên giường, đáy mắt Liễu Hạo Diễm nhuốm đầy âu lo.
“Y đột ngột phát sốt là thế nào, có phải do vết thương nhiễm trùng không?” Liễu Hạo Diễm vội hỏi.
“Y không sao, nhưng.... Nhưng mà... khụ....” Đại phu khẽ hắng giọng, vẻ mặt có chút mất tự nhiên: “Y... chỗ kia của y bị rách tương đối nghiêm trọng, còn không được bôi thuốc kịp thời, nên miệng vết thương mới nhiễm trùng gây sốt cao....”
Liễu Hạo Diễm cau mày: “Không bôi thuốc sao...?”
“Ngoài ra cũng cần chú ý cẩn trọng với thương tích trên người y, tận lực tránh đụng nước, bằng không thì dễ khiến miệng vết thương nhiễm trùng lắm. Đặc biệt là vùng vai, bụng bị thương nặng nhất, phải cẩn thận chăm sóc, tránh lưu lại mầm bệnh...”
Sắc mặt Liễu Hạo Diễm ngưng trọng: “Ta rõ rồi.”
Xem ra cần phải để tâm tới tình trạng của y hơn mới được....
.........
“Cút đi! Đừng chạm vào ta!” Tiếng rống giận dữ pha lẫn chán ghét và đôi phần thẹn thùng truyền ra từ phòng Liễu Hạo Diễm.
Trong phòng lúc này, Liễu Hạo Diễm đang cẩn thận kỹ lưỡng bôi thuốc chỗ nào đó cho Phù Nhã.
“Đại phu dặn chỗ này phải được bôi thuốc mỗi ngày. Nếu không, sợ là sẽ lưu lại mầm bệnh, vì phòng ngừa ngươi lại lộn xộn ta chỉ còn cách điểm huyệt ngươi thôi, đắc tội.”
“A...” Chẳng biết chạm phải chỗ nào, Phù Nhã bị đau hô thành tiếng.
“Làm đau ngươi à? Ta sẽ nhẹ chút...” Liễu Hạo Diễm khẩn trương giảm nhẹ lực đạo.
Ngón tay ấm áp không ngừng ma sát địa phương khó nói nào đó, Phù Nhã bị chọc cho sắp bốc hỏa, y liều chết cắn chặt môi ngăn mình phát ra âm thanh đáng thẹn.
“Ngươi... lấy cái tay ra, tự ta... làm....” Phù Nhã nghiến răn nghiến lợi.
Y cảm thấy thẹn đến không chốn dung thân, ngữ khí bất giác dịu xuống một thoáng.
Nhưng Liễu Hạo Diễm lại bỏ lỡ chút dị thường của Phù Nhã, hắn chuyên chú vào động tác trên tay: “Ngươi hành động bất tiện, để ta làm thì hơn....”
Liên tiếp những ngày sau đó, cũng là Liễu Hạo Diễm giúp Phù Nhã bôi thuốc.
Uống thuốc, bôi thuốc, hay dùng bữa, lau người,... đều do Liễu Hạo Diễm tự thân xuất lực.
Các loại bổ dược chưa từng gián đoạn, ngày ngày ăn ngon ngủ tốt, sức khỏe Phù Nhã theo đó mà dần khang phục.
Song, y vẫn bị Liễu Hạo Diễm giam lỏng trong Liễu phủ, vô pháp liên hệ với người bên ngoài.
Chẳng biết tình hình bên chủ thượng thế nào rồi.
Phù Nhã lo lắng tình huống bên Mộc Tử Khâm, thành thử mỗi ngày đều tìm cách chạy trốn.
Tuy nhiên, không ngoại lệ rước toàn thất bại.
Dù rằng chán ghét Liễu Hạo Diễm, nhưng Phù Nhã không thể không thừa nhận, Liễu Hạo Diễm quả thật là một tài tướng, cẩn trọng, nhạy bén, quả cảm, năng lực thậm chí còn vượt trội hơn cả y.
Lần nữa đào tẩu thất bại, báo hại cái chân bị thêm thương tích, Phù Nhã được Liễu Hạo Diễm bế về phòng.
“Ngươi định cứ giam giữ ta thế này mãi sao?” Phù Nhã rốt cuộc nhịn không đậu truy vấn Liễu Hạo Diễm.
Liễu Hạo Diễm tập trung tình thân đắp thuốc lên chân y, chẳng nói chẳng rằng.
Phù Nhã cả giận quát: “Một là ngươi giết ta, không thì thả ta đi, cứ mãi giam ta trong cái phủ đệ nho nhỏ này làm gì chứ?”
“Ta không giết ngươi đâu.” Liễu Hạo Diễm ngẩng đầu nhìn Phù Nhã, ánh mắt ấy vô cùng nghiêm túc: “Ngươi đối với ta có ân cứu mạng, ta tuyệt đối không tổn thương ngươi.”
Phù Nhã chợt sững sờ, y biết Liễu Hạo Diễm đã nhận ra mình là Mộng Nguyệt, bất đắc dĩ dời mắt sang nơi khác: “Vậy thì thả ta ra.”
Liễu Hạo Diễm đáp: “Trong tay ngươi nắm giữ lượng lớn tin tức về Tiêu Quốc, ta sao có thể thả ngươi đi.”
Phù Nhã phát cáu: “Lẽ nào ngươi muốn nhốt ta ở đây cả đời sao!?”
Liễu Hạo Diễm vậy mà nghiêm túc suy nghĩ: “Ta quả thật muốn làm như vậy.”
Phù Nhã không dám tin trợn trắng mắt: “Ngươi...”
.........
Hẹn định ba năm đang kề cận, phân tranh giữa Mộc Tử Khâm và Tiêu Chấn Diệp cũng đến hồi gây cấn.
Mộc Tử Khâm nắm quyền ba đại quốc cùng ba tuyết giới tiểu quốc, trong tay Tiêu Chấn Diệp có bốn đại quốc và hai tuyết giới tiểu quốc.
Bất quá, ngay khi Tiêu Chấn Diệp chuẩn bị tiến hành một bước cuối cùng thì đột nhiên nhận được tin Mộc Tử Khâm lâm bệnh.
“Khởi bẩm bệ hạ, theo thám tử hồi báo, buổi tối mấy hôm trước Mộc quốc chủ bất ngờ sốt cao hôn mê, đến nay vẫn chưa tỉnh lại. Mộc Quốc bây giờ đang nháo nhào cả lên, đúng là thời cơ tốt để bệ hạ thống nhất thiên hạ!” Vị tướng quân nào đó hưng phấn nói.
Đồng tử Tiêu Chấn Diệp co rút: “Ngươi nói cái gì!?”
Hắn tức tốc chỉnh đốn quân đội, xuất phát đi Mộc Quốc....
.........
“Tiêu Chấn Diệp, ngươi thể nào lại chạy sang đây?” Mộc Tử Khâm trợn tròn mắt nhìn Tiêu Chấn Diệp xuất hiện ở bên giường.
“Thánh thượng à, ngài ngủ tới hồ đồ rồi ư? Thần thiếp là phi tử của ngài, đương nhiên phải bồi bạn bên cạnh ngài chứ~” Tiêu Chấn Diệp ra điệu nũng nịu, mị nhãn như tơ liếc nhìn Mộc Tử Khâm.
Mộc Tử Khâm rét hết cả người, da gà da ngỗng nổi đầy toàn thân mà lùi xa khỏi Tiêu Chấn Diệp: “Ngươi đứng đắn chút cho ta. Kì hạn ba năm chưa tới, chúng ta còn chưa phân thắng bại, ngươi chạy qua đây làm gì?”
“Ta không đấu nữa đâu.” Tiêu Chấn Diệp bỗng nói.
Mộc Tử Khâm sửng sốt: “Ngươi có ý gì đây?”
Tiêu Chấn Diệp đáp: “Ta chỉ là đột nhiên cảm thấy không có ý nghĩa, không muốn đấu nữa, ta đem toàn bộ thế lực trong tay sáp nhập Mộc Quốc luôn rồi.”
Tiêu Chấn Diệp bất thình lình ném cho Mộc Tử Khâm một ánh mắt vô vàn vũ mị: “Thân gia thế lực thần thiếp đều dâng cả cho ngài, thánh thượng chớ nên cô phụ thần thiếp đó nha ~”
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào hả Tiêu Chấn Diệp?” Giọng nói Mộc Tử Khâm hiện rõ ý tức giận: “Ngươi đây là đang vũ nhục ta?”
Tiêu Chấn Diệp cả kinh: “Tử Khâm à, ngươi lại nghĩ đi đâu vậy?”
“Ta chỉ không muốn thấy ngươi lao lực thôi.” Tiêu Chấn Diệp thở dài: “Tử Trạc nói với ta ngươi đã năm ngày năm đêm không nghỉ ngơi, thái y cũng bảo ngươi vì mỏi mệt quá mới sinh bệnh...”
“Ta như thế còn không phải vì...”
Tiêu Chấn Diệp chẳng thèm chừa cho Mộc Tử Khâm cơ hội nói dứt câu: “Với cả, ba năm trước ngươi từng nói rằng lấy thời cục thiên hạ, lấy kì hạn ba năm, ba năm sau nếu ta có thể ngang tầm cùng ngươi, ngươi sẽ đáp ứng ở bên ta. Hiện tại cách ngày giao hẹn không xa, ta cũng đủ tư cách sánh bước bên ngươi, ước định giữa chúng ta xem như hoàn thành trước hẹn, phải chăng đã đến lúc ngươi nên thực hiện lời hứa của mình sao?”
Mộc Tử Khâm hắc tuyến đầy đầu: “Nhưng chúng ta chưa phân thắng bại kia mà.”
Y nói tới đây liền sinh khí, chớ hề nghĩ tới yếu lược của Tiêu Chấn Diệp ấy vậy lại thắng y một bậc, y quên ăn mất ngủ là vì muốn vượt qua hắn.
“Ta đây nhận thua.” Tiêu Chấn Diệp kéo Mộc Tử Khâm ôm vào lòng: “Tử Khâm à, ba năm qua ta nhớ ngươi muốn chết, chẳng lúc nào không nhớ tới ngươi, ngươi không bên cạnh ban đêm ta vô pháp an giấc. Ta nhận thua, không đấu nữa, ta chỉ muốn bồi bên cạnh ngươi thôi...”
“Ngươi...”
Tiêu Chấn Diệp vùi vào hõm vai Mộc Tử Khâm cọ cọ: “Ngươi nói muốn ta có đủ khả năng đánh với ngươi một trận, chứ đâu có nói nhất định phải phân thắng bại, yêu cầu của ngươi ta thực hiện được rồi, đến phiên thực hiện lời mình hứa đó...”
“Khi ấy ta nói ba năm đấy thây...”
“Giờ chả phải sắp được ba năm rồi à? Năm ấy chúng ta giấy trắng mực đen viết rõ ràng rành mạch, ngươi thử nuốt lời xem, ta sẽ thông cáo cho người toàn thiên hạ biết ngươi là nam nhân xấu xa không tuân thủ hứa hẹn...”
“Ngươi, cái người này...”
.........
Tiêu Chấn Diệp thật sự sáp nhập các quốc gia dưới quyền vào Mộc Quốc như lời hắn nói, vậy nên ngoài trừ thế lực trong tay Hạ Vân Dương gồm hai đại quốc Ngu, Mạnh và bốn tiểu quốc xung quanh thì các quốc gia lớn nhỏ khác ở Lăng Phong đại lục đều thu về phạm vị Mộc Quốc.
Các quốc giả thủ hạ của Tiêu Chấn Diệp đương nhiên bất mãn, người bọn họ cúi đầu là Tiêu Chấn Diệp chứ không phải Mộc Tử Khâm.
Tất nhiên, kháng nghị vô hiệu.
Cứ hễ bọn họ có mưu đồ rục rịch, thể nào cũng bị Tiêu Chấn Diệp bóp nát từ trong nôi.
Dần dà, chẳng người người nào cả gan lên tiếng nữa.
Về phần Tiêu Chấn Diệp, thì cả ngày quấn lấy Mộc Tử Khâm, dụ dỗ y mau chóng thực hiện lời hứa. Mộc Tử Khâm bị hắn chọc phiền muốn chết, mắng không lọt tai, đuổi không chịu đi, đành thỏa hiệp tạm thời cho hắn ở chung.
Đêm đến, tẩm cung của Mộc Tử Khâm.
“Ha... a.... chậm chút.... a....”
Rèm giường mờ mờ ảo ảo buông lơi, in dáng hình một đôi nam tử triền miên gắn bó.
Dấu hôn rải rác phủ từ mu bàn chân bóng loáng một đường hướng dọc lên trên, Tiêu Chấn Diệp say mê cắn mút xương quai xanh người dưới thân, cả đầu vai, eo rốn,... Tưởng như muốn đóng lại ấn ký của mình lên mỗi phân mỗi tất trên thân thể người nọ.
Nam tử dưới thân mỹ lệ như tranh vẽ, ba ngàn thanh ti tán loạn khắp chăn giường trắng tinh, con ngươi vốn sắc bén lãnh ngạo giờ đây giăng đầy hơi nước, mơ ly mờ mịt.
Lệ châu trong suốt hãy còn đọng bên hàng mi cong, đôi môi mọng đỏ hé mở, tỏa ra từng làn nhiệt khí.
Y đẹp tựa yêu tinh hoặc thế, khiến Tiêu Chấn Diệp nguyện mang cả thần hồn hãm lạc, hận không thể thề tử trên thân y.
Tiêu Chấn Diệp dịu dàng hôn lên giọt lệ bên mi Mộc Tử Khâm, ánh mắt thâm tình chỉ dành cho độc mỗi mình y: “Tử Khâm à, ta yêu ngươi....”
“Ưm... ha....” Mộc Tử Khâm hai mắt mơ màn.
Tiêu Chấn Diệp dùng răng nanh nhẹ nhàng cọ sát đỉnh hồng nơi ngực y: “Tử Khâm Tử Khâm, ngươi có yêu ta không?”
“Ha... a....” Mộc Tử Khâm hổn hển thở dốc, chả có sức trả lời hắn.
“Ngươi yêu ta sao Tử Khâm?” Tiêu Chấn Diệp lại hỏi một lần.
Mộc Tử Khâm vẫn chẳng đáp lời.
“Tử Khâm có yêu ta không, hửm?” Động tác của hắn đột nhiên thô bạo.
“Ưm...” Mộc Tử Khâm bị đau, hô một tiếng, “Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi là được chứ gì!”
“Ngươi yêu ai thế?” Ánh mắt Tiêu Chấn Diệp chứa đầy cố chấp, động tác dưới thân chưa mảy may giảm nhẹ.
“Tiêu Chấn Diệp....” Mộc Tử Khâm nói.
Tiêu Chấn Diệp thập phần thỏa mãn, lúc này mới thả nhẹ động tác, hắn ôm y thật chặt: “Ừ, ta cũng yêu ngươi, Tử Khâm à....”
Trăng sáng treo cao, quyến luyến trong màn vẫn còn tiếp tục......
Ngày hôm sau, mọi người bỗng phát hiện hành vi dị thường đến từ Tiêu quốc chủ Tiêu Chấn Diệp ngoan lệ độc ác thiết huyết vô tình trong lời đồn.
Trời vừa chớm sáng, hắn đã rặt một vẻ xuân phong đắc ý khoác tấm xiêm y thấp cổ lộ ngực dạo bước từ thành Đông đến thành Tây, từ thành Nam sang thành Bắc, từ trong thành ra ngoại thành, từ hoàng cung đến quân doanh.
Vô cùng giống một con gà trống diễu võ dương oai, đắc ý phô bày vệt đỏ trên cổ, thiếu điều lấy làm tiếc hận vì không thể thông cáo cho hết thảy bàn dân thiên hạ biết đêm qua hắn cùng Mộc Tử Khâm làm chuyện gì.
Bởi lẽ đó, chưa tới một ngày, toàn bộ Mộc quốc đô đều sôi trào, người người nhà nhà bắt đầu xúm xụm thảo luận xem đêm qua Tiêu Chấn Diệp và Mộc Tử Khâm làm có bao nhiêu kịch liệt, đến nỗi còn đem chuyện ấy biên soạn thành vạn quyển thoại bản với đủ loại phiên bản khác nhau, lan truyền khắp phố lớn ngỏ nhỏ Mộc Quốc.
Khi sự tình này truyền đến tai Mộc Tử Khâm, tức khắc khiến y tức tới máu dồn lên não, túm lấy tên nhãi còn mãi mê khoe mẽ Tiêu Chấn Diệp, không nói hai lời liền tẩn hắn một trận tơi bời.
Tiêu Chấn Diệp mặt mũi bầm dập quỳ gối trên ván giặc đồ, níu kéo góc áo Mộc Tử Khâm cẩn thận từng li hối lỗi: “Tử Khâm tốt, ta chỉ là nhất thời cao hứng thôi, lần sau ta không dám nữa, ngươi đừng giận mà......”
Mộc Tử Khâm xem vẻ cẩn trọng lấy lòng của hắn mà chỉ biết thở dài. Sau đấy, y bỗng nhiên cúi đầu, năng cầm hắn rồi hôn lên cánh môi.
Tiêu Chấn Diệp bần thần trừng lớn hai mắt, ngơ ngác để mặc Mộc Tử Khâm công thành đoạt đất.
Nụ hôn hoàn thành, Mộc Tử Khâm mới buông hắn ra. Y lau đi sợi chỉ bạc vương ở khóe môi, đoạn chuyên chú nhìn hắn: “Tối qua ta hoàn toàn nghiêm túc.”
“Hả?” Tiêu Chấn Diệp còn trì trì độn độn, chẳng kịp hiểu ý tứ trong lời y nói.
“Tối qua, lời ta nói yêu ngươi là nghiêm túc, ta yêu ngươi, Tiêu Chấn Diệp. Vậy nên ngươi không cần dùng phương thức này để xác nhận ta là của ngươi đâu.”