14/08/2022
Edit: Chary
_____________________
Tình sự triền miên ướt át qua đi, Mộc Tử Khâm mỏi mệt ngủ thiếp.
Tiêu Chấn Diệp cẩn thận tỉ mỉ giúp y thanh tẩy, chỉ lo mình bất cẩn làm y giật mình. Xong việc hắn nhẹ nhàng bế y đặt lên giường.
Mộc Tử Khâm cuộn mình trong lòng Tiêu Chấn Diệp với tư thế đầy vẻ bất an, đuôi mắt y vẫn phiếm hồng, vì sinh bệnh mà hô hấp không thông thuận, trong cơn mơ hãy còn nhíu chặt chân mày, giấc ngủ chẳng hề an ổn.
Tiêu Chấn Diệp nhẹ nhàng vuốt phẳng chân mày cau có của y, nhớ ban nảy đương lúc động tình y vẫn ôm mình nức nở nói rằng lòng y đau quá, tâm hắn lại vừa đau vừa xót.
Chuyện Mộc đế ra đi để lại đả khích quá đỗi nặng nề trong lòng Mộc Tử Khâm, y phải đau đớn cỡ nào mới mượn tình sự để trút bầu tâm sự.
“Tử Khâm hãy an tâm mà ngủ, có ta ở đây rồi.” Tiêu Chấn Diệp ôm Mộc Tử Khâm, khẽ khàng hôn lên mái tóc y.
Mộc Tử Khâm đương mê ngủ tựa hồ nghe đã hiểu, đôi mày nhíu chặt rốt cuộc giãn ra.
Thấy người trong ngực an tĩnh ngủ yên, Tiêu Chấn Diệp nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy cầm lấy mớ tấu chương chất chồng trên thứ án.
Nếu hắn không giúp đỡ vài phần, ngày mai người nọ chắc chắn lại không màng sống chết tiếp tục phê chữa.
Nhưng hắn vừa di chuyển một chút, thiếu niên vốn ngủ say kia liền ôm chặt cánh tay hắn như thể nắm lấy cọng rơi cứu mạng cuối cùng, đôi mày vừa thả lỏng đã gắt gao cau chặt.
Tiêu Chấn Diệp càng không đành lòng.
Tử Khâm hẳn rất thiếu cảm giác an toàn, vậy nên khi nảy cứ khăng khăng yên cầu mình muốn y.
Cũng tương tự như ở kiếp trước, khi hắn hoàn toàn chiếm giữ y mới cảm giác được y là chân thật, lúc hắn muốn y hắn mới chân chính cảm thấy an tâm.
Thường ngày Tử Khâm luôn rất kiên cường, nhưng thật ra y khuyết thiếu cảm giác an toàn hơn bất cứ ai.
Và chỉ có những lúc thế này, y mới có thể phơi bày mặt chân thật nhất của mình với hắn.
Tiêu Chấn Diệp thương tiếc kéo y vào vòng tay mình, khẽ hôn đôi mắt sưng đỏ của y, hắn vỗ lưng y như thể dỗ dành hài tử: “Tử Khâm ngủ ngoan, ta sẽ chẳng đi đâu hết.”
Mộc Tử Khâm lần nữa an ổn ngủ say.
Ngày hôm sau, tận khi mặt trời lên cao, Mộc Tử Khâm mới chịu tỉnh.
Y duỗi thẳng thắt lưng, đây là hôm y ngủ ngon nhất trong suốt hai tháng qua, cũng là lần đầu y buông thả chính mình đến vậy.
Mọi ngày, y luôn thức dậy xử lý chính vụ trước cả khi gà gáy.
Bên giường đã lạnh, Mộc Tử Khâm đưa mắt nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy thân ảnh Tiêu Chấn Diệp ở nơi đâu, ý mất mác buông mi, khóe miệng lại câu lên độ cung đầy tự giễu.
Tới cùng y đang mong chờ cái gì đây?
Giây kế tiếp, cửa phòng nhẹ nhàng đẩy mở, Tiêu Chấn Diệp bưng chén cháo bước vào.
“Tử Khâm tỉnh rồi à.”
Tiêu Chấn Diệp đi đến bên giường, đặt chén cháo xuống bàn con cạnh đó rồi vươn tay sờ trán Mộc Tử Khâm, thấy trán y không nóng liền thở phào một hơi: “May mà không phát sốt.”
“Ngươi tỉnh rồi thì ăn chút cháo lót dạ đi, ta vừa nấu xong đó.” Nói đoạn Tiêu Chấn Diệp bưng chén cháo lên múc một muỗng thổi nguội rồi đút đến bên miệng Mộc Tử Khâm: “Nào, coi chừng nóng.”
Mộc Tử Khâm ngoan ngoãn ăn cháo. Cháo này được nấu rất tinh tế, có cho thêm chút dược liệu nhưng không nồng mùi thuốc, trái lại hương vị rất ngon, độ nóng vừa phải.
Cháo từ thực quản trượt xuống, dạ dày ấm lên, cõi lòng cũng dâng đầy ấm áp.
“Thế nào? Ăn ngon không?” Tiêu Chấn Diệp hỏi.
“Ừm...” Mộc Tử Khâm khẽ cuộn ngón tay, “Ngươi... sáng ra đã dậy nấu cháo cho ta?”
Tiêu Chấn Diệp lại múc muỗng cháo thổi nguội đút cho Mộc Tử Khâm: “Khi ta tỉnh ngươi đang ngủ rất say, ta thật tình không muốn đánh thức ngươi. Ta nghĩ chốc nữa ngươi tỉnh chắc sẽ đói nên đi nấu chút cháo, ai dè vừa đi một lát ngươi đã tỉnh rồi...”
Một dòng nước ấm phủ lấy trái tim Mộc Tử Khâm, y đưa mắt về phía tấu chương được sắp xếp chỉnh tề trên thư án, khẽ hỏi: “Cái kia... cũng do ngươi xử lý à?”
“Ừ, ta thấy tấu chương chất đống, sợ ngươi quá mệt nhọc bèn thay ngươi xử lý mấy phần.”
Sợ Mộc Tử Khâm hiểu lầm, Tiêu Chấn Diệp nhanh chóng bổ sung: “Tử Khâm ngươi yên tâm, chỗ ấy đều là chút chuyện nhỏ thôi, tấu chương quan trọng ta không động tới...”
“Tiêu Chấn Diệp.” Mộc Tử Khâm đột nhiên hạ mắt gọi hắn một tiếng.
Tiêu Chấn Diệp phát giác tình hình không đúng, nom có chút khẩn trương: “Sao thế Tử Khâm?”
“Tại sao ngươi... đốt xử với ta tốt như vậy?” Mộc Tử Khâm một mực rũ mắt, giọng nói nghẹn ngào.
“Bởi vì ta thích ngươi, ngốc ạ...” Tiêu Chấn Diệp ôm lấy y: “Ta không đốt tốt với người thì đốt tốt với ai đây?”
Mộc Tử Khâm khẽ nức nở: “Nhưng ta... ta....”
“Chẳng có nhưng nhị gì cả.” Tiêu Chấn Diệp siết chặt thiếu niên trong ngực, vỗ lưng y ôn nhu mà an ủi: “Được rồi được rồi......”
Ánh dương ấm ấp luồng qua khe cửa nhu hòa chiếu lên bóng dáng hai ngươi ôm chầm lấy nhau, cảm giác an yên cùng tuế nguyệt đọng lại nơi góc phòng......
Bệnh tình của Mộc Tử Khâm dần thuyên giảm, tình cảm giữa hai người cũng dần đậm sâu.
Tiêu Chấn Diệp sẽ thường giúp đỡ Mộc Tử Khâm xử lý một ít chính vụ, âm thầm điều động thế lực của mình tương trợ Mộc Tử Khâm giải quyết mấy phần họa loạn.
Thời gian một năm thấm thoát trôi qua, tình hình ở Mộc Quốc đã ổn định. Tiêu Chấn Diệp triệt để thâu tóm Tiêu Quốc dưới sự trợ giúp của Liễu Hạo Diễm, đăng cơ thành tân hoàng Tiêu Quốc.
Cũng một năm này, Mộc Tử Khâm hiểu rõ tâm ý mình dành cho Tiêu Chấn Diệp. Sau cùng, tin tức Mộc Tử Khâm đáp ứng lời cầu hôn của Tiêu Chấn Diệp được thông cáo khắp cửu quốc.
Chuyện hai người sắp thành hôn vừa truyền ra, cả Lăng Phong đại lục lập tức sục sôi.
Dẫu trong lịch sử Lăng Phong đại lục cũng có không ít quân vương sắc phong nam hậu, nhưng quân chủ hai nước thành hôn là chuyện xưa nay chưa từng có.
Từ một tháng trước ngày đại hôn, hai nước Mộc Tiêu đã hối hả chuẩn bị, nơi nơi giăng đèn kết hoa, chốn chốn hỉ khí dương dương.
Đại hôn ngày ấy, thập lý hồng trang, hai người cùng mặc hỉ bào đỏ rực nắm tay nhau bước trên ngự lộ trải kín thảm hồng.
“Tử Khâm, từ nay trở đi, ngươi sẽ chân chính trở thành người của ta.”
Tiêu Chấn Diệp ngắm nhìn Mộc Tử Khâm một thân hồng bào đứng bên cạnh mình, hắn chẳng thể ngăn nỗi con tim đương loạn nhịp, đôi mắt thâm tình sâu thẵm chỉ in mỗi bóng hình y.
Tử Khâm của hôm nay đặc biệt minh diễm động lòng người, khiến người ta kinh tâm động phách hơn bất luận thời điểm nào.
“Nhất bái thiên địa!” Quan ti nghi cao giọng hô to.
Hai người đồng thời cung kính cúi bái đất trời.
“Nhị bái....”
“Cẩn thận!”
Bất thình lình, mũi tên chẳng biết từ đâu xuất hiện cực kì chuẩn xác phóng thẳng về phía Tiêu Chấn Diệp, Mộc Tử Khâm không nghĩ ngợi gì che chắn trước mặt hắn.
Tiếp đấy, chợt nghe 'phập' một tiếng, mũi tên đã đâm vào lưng y.
“Tử Khâm!” Đồng tử Tiêu Chấn Diệp co rút, nhanh tay đỡ lấy thân thể đang mềm nhũn trượt xuống của Mộc Tử Khâm.
“Giết!” Đông đảo hắc y nhân ùa ra từ tứ phía.
“Bảo hộ bệ hạ!”
Tràng diện lâm vào hỗn loạn......
.........
“Ai phái các ngươi tới đây?” Tiêu Chấn Diệp sắc mặt âm trầm quét mắt qua bọn hắc y nhân bị thị vệ ấn quỳ trên nền đất, toàn thân hắn tản ra khí tức u lãnh hủy thiên diệt địa.
Đến giờ Tử Khâm vẫn chưa tỉnh lại, ngự y nói mũi tên có độc, tuy rằng được thanh trừ nhưng dư độc ngấm vào cơ thể y nên chưa rõ khi nào y mới tỉnh lại.
Bọn hắc y nhân nghe hắn nói xong thì trao đổi ánh mắt rồi đồng thời cắn vỡ gói độc ngậm sẵn trong miệng.
“Mau ngăn bọn chúng!” Phù Nhã phát hiện ý đồ của chúng liền vội quát lên.
Nhưng đã chậm, bốn mươi sau tên thích khách đều cắn độc tự sát.
“Tiêu quốc chủ, chúng chết cả rồi.” Phù Nhã kiểm tra một lượt, đoạn áy náy cúi đầu báo lại với Tiêu Chấn Diệp.
Tiêu Chấn Diệp lặng thinh, trầm mặc quay về tẩm cung của Mộc Tử Khâm.
Hắn ngồi xuống bên giường, ngắm nghía sắc khí tái nhợt của người nọ, rồi kéo tay y áp lên mặt mình: “Tử Khâm, ngươi mau tỉnh lại đi......”
Song, lần này Mộc Tử Khâm hôn mê suốt một tháng ròng.
Trong một tháng này, Tiêu Chấn Diệp quên ăn quên ngủ chăm nom y, chính hắn cũng gầy đi rất nhiều.
“Tiêu quốc chủ, để ta chiếu cố thánh thượng đi, nhiều ngày qua ngài chưa có chợp mắt.” Phù Nhã thấy đôi mắt Tiêu Chấn Diệp đã thâm quầng bèn khuyên nhủ.
“Không, trẫm phải trông ở nơi này, chờ Tử Khâm tỉnh lại.” Ánh mắt Tiêu Chấn Diệp nhất mực dán vào người bất tỉnh nằm trên giường.
Phù Nhã không khuyên được đành tùy ý hắn.
Hôm nay, Tiêu Chấn Diệp đang ngồi trước thư án xử lý chính vụ, đằng sau bỗng vẳng đến tiếng hét dài: “Đừng —”
Tiêu Chấn Diệp kinh ngạc quay đầu, liền phát hiện người nọ đã tỉnh.
“Tử Khâm, ngươi tỉnh rồi!” Tiêu Chấn Diệp hưng phấn bước qua, ngờ đâu người trên giường thấy hắn tới gần thì hốt hoảng trừng to hai mắt, kinh sợ lui về phía sau.
“Ngươi sao thế Tử Khâm?” Tiêu Chấn Diệp vốn định ôm y, chẳng lường được hắn càng đến gần người nọ càng sợ hãi rút vào góc giường, tránh hắn như tránh hồng thủy mãnh thú.
“Được được được, Tử Khâm, ta không quá đó nữa.” Tiêu Chấn Diệp đành phải đứng yên tại chỗ mà trấn an y.
Qua một lúc lâu, Mộc Tử Khâm mới dần thả lỏng: “Không sao cả, ta vừa gặp ác mộng thôi...”
Hiềm nỗi vào đoạn thời gian kế tiếp, Tiêu Chấn Diệp ngày càng cảm thấy không đúng.
Mộc Tử Khâm như thể hoàn toàn thay đổi thành một người khác vậy, thái độ đối với hắn bỗng trở nên hết sức lãnh đạm, y cự tuyệt tới gần và chẳng chịu gặp mặt hắn.
Hôn sự của bọn họ cũng bị trì hoãn, mỗi lần Tiêu Chấn Diệp tìm cơ hội đề cập việc này đều bị Mộc Tử Khâm viện cớ lờ đi.
Tiêu Chấn Diệp tâm thần hoảng loạn, tựa như có cái gì đó đã thoát ly khỏi sự khống chế của hắn.
Liệu có phải......
Trái tim Tiêu Chấn Diệp bất ngờ nhảy dựng.
Không! Không thể nào!
Nhưng......
Nội tâm Tiêu Chấn Diệp đầy nỗi bất an, hắn muốn tìm Mộc Tử Khâm hỏi cho ra lẽ. Chính vào lúc này, hắn lại nhận được tin Tiêu Quốc loạn động.
Triều cục Tiêu Quốc phát sinh hỗn loạn, Tiêu Ưng Trì sắp không chống đỡ nỗi, Tiêu Chấn Diệp buộc phải quay về Tiêu Quốc giải quyết chuyện này.
Tàn dư của Tiêu hậu đột nhiên liên hợp cùng một phương thế lực thần bí khởi phát tấn công Tiêu Quốc. Tiêu Chấn Diệp tự mình chỉ huy phản kích, tuy nhiên thế lực thần bí kia quá mức cường đại, thủ đoạn không giống lẽ thường, trong lúc nhất thời Tiêu Chấn Diệp lo toan không xuể.
Ngay tại thời điểm tâm lực đều rệu rã, hắn bỗng hay tin Mộc Tử Khâm bị người bắt đi.
Bọn người kia truyền tin đến, bảo rằng nếu muốn cứu Mộc Tử Khâm, hắn phải đơn độc đi đến một toà hoang sơn ở ngoài Mộc Quốc.
Dù lòng Tiêu Chấn Diệp có chút ngờ vực, nhưng vẫn theo yêu cầu đơn thương độc mã mà đi.
Dù cho đây là một hồi âm mưu, thì hắn cũng phải đi.
Hắn tuyệt đối không cho phép bất cứ thứ gì gây hại đến Tử Khâm.