Trang Chi Điệp nói:
- Bên ngoài đã biết vợ anh uống thuốc không chết, tại sao anh không mượn chuyện này để tuyên truyền quảng cáo một chuyện khác, tuyên truyền quảng cáo ầm ĩ lên, càng rộng càng tốt. Anh vừa tuyên truyền bên ngoài như thế, vừa cho thêm một vài thành phần gì đó vào trong thuốc, rồi tuyên bố vợ anh uống không phải thuốc “101” mà là thuốc “102”, hoặc “202” gì đó mới được sản xuất, loại thuốc này chuyên sản xuất để phục vụ các gia đình ở trên đời này. Các gia đình hiện giờ có đến chín mươi phần trăm sống trong cảnh chắp vá, nhất là những người đã phát tài, ra ngoài nuôi vợ bé, khách làng chơi tìm gái điếm. Cho dù không có tiền, thì anh nào ít nhiều chả có bồ bịch? Ngoại tình thì ai ai cũng có, không để lộ ra mới cao tay, nhưng cho dù cao tay, thì cuộc sống ấy liệu có được bình yên? Người ta thường bảo muốn một ngày không yên ổn, thì đi đãi khách, muốn một năm không yên ổn thì đi làm nhà, muốn một đời không yên ổn thì đi tìm người tình. Như vậy, một bên vợ hoặc chồng thế tất phải cãi nhau và thuốc này sẽ có tác dụng, uống vào sẽ doạ được đối phương, uống vào người lại không chết, như vậy lượng nhu cầu trong xã hội chẳng ít đâu!
Cuối cùng thì giám đốc Hoàng đã tìm ra lối thoát trong cơn mây mù. Tươi cười bảo:
- Anh Điệp quả là người có tri thức! Anh đã cứu tôi lần thứ hai đấy, nhưng tuyên truyền như thế nào nhỉ? Nếu công khai công dụng của “202”, già trẻ đều biết là thuốc có ý doạ người. Thì ai mua?
Trang Chi Điệp đáp:
- Còn xem anh rao bán như thế nào! Nếu anh rao bán bí mật, nói với đàn ông thì đừng nói với đàn bà, nói với đàn bà, thì đừng có nói với đàn ông. Phải đích thân tới các đơn vị rao bán, làm gì có nhiều cặp vợ chồng cùng ở một đơn vị? Mà đơn vị nào cũng có một “Hội sợ vợ” dân gian anh chả tìm được hả?
Giám đốc Hoàng xiết chặt tay Trang Chi Điệp, cứ khăng khăng mời đi ăn cơm. Trang Chi Điệp không đi, giám đốc Hoàng liền thuê xe taxi, quẳng cho lái xe một cuộn tiền, đưa Trang Chi Điệp về nhà.
Trong đêm, Trang Chi Điệp viết bản gỡ tội ở phòng sách, viết đến mười một giờ, lại ngủ quên trên sa lông ở phòng sách như thường lệ, còn thảm nằm thì Liễu Nguyệt đưa về buồng ngủ khi thu dọn lúc ban ngày, sợ khi ngủ Ngưu Nguyệt Thanh đóng cửa, sẽ đi vào lấy. Ngưu Nguyệt Thanh đã cởi quần, ngồi trong chăn mở xem một quyển hoạ báo dưới đèn, thấy chồng lại vào lấy tấm thảm, chị bảo:
- Anh còn định ngủ ngoài phòng sách ư?
Trang Chi Điệp trả lời:
- Anh phải làm việc thêm giờ viết bản gỡ tội. Viết muộn sẽ không quấy rầy em.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
- Hừ, không quấy rầy em, thế em đuổi anh ra ngủ ở ghế sa lông ư?
Trang Chi Điệp đáp:
- Anh có bảo thế đâu, sao em vẫn chưa ngủ?
Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:
- Anh còn quan tâm đến em ngủ hay không à? Thế em có chồng hay không có chồng? Đêm nào cũng giữ phòng không thui thủi thế này ư?
Trang Chi Điệp đáp:
- Ai chẳng giống em cơ chứ?
Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:
- Anh viết được ư? Ai biết anh viết cái gì? Em có cái gì giống anh cơ chứ?
Trang Chi Điệp đáp:
- Anh đã nói với em rồi, viết bản gỡ tội!
Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:
- Vậy thì anh nghĩ lại chuyện giữa anh và Cảnh Tuyết Ấm ngày nào, về tinh thần chịu được chứ?
Trang Chi Điệp bảo:
- Em đừng nói vớ vẩn, anh đưa cho em xem!
Nói rồi đi ra lấy bản tường trình đang viết dở. Ngưu Nguyệt Thanh xem được mấy tờ rồi bảo:
- Anh ra ngủ đi!
Trang Chi Điệp luôn ôm trong lòng tấm thảm, liền vứt xuống một bên nói:
- Tại sao anh không thể ngủ ở đây nhi? Anh cứ ngủ trên giường đấy!
Ngưu Nguyệt Thanh không nói gì, cũng không phản đối, cứ để mặc chồng cởi từng lớp quần áo chui vào chăn, chị dí ngón tay vào mặt chồng, nói:
- Em hận anh muốn chết, định suốt đời mặc xác anh! Cho dù em có xấu xí đến đâu, không hấp dẫn anh đi bao nhiêu chăng nữa thì nếu anh định ly hôn anh cứ nói thẳng ra. Chứ đừng giết em bằng con dao mềm này!
Trang Chi Điệp nói:
- Đừng nói đến những chuyện ấy, ngủ là ngủ, em không biết nói những điều vui vẻ được sao?
Nói rồi liền leo lên (tác giả cắt bỏ một trăm mười bảy chữ), Ngưu Nguyệt Thanh lắc đầu bảo:
- Đừng hôn em, miệng anh toàn mùi thuốc, hôi lắm!
Trang Chi Điệp đáp:
- Em chỉ biết làm cho người ta cụt hứng!
Ngưu Nguyệt Thanh im lặng, nhưng vẫn ngậm chặt miệng, sau đó kêu đau, nhăn mặt lại. Trang Chi Điệp dơ tay giật dây công tắc điện. Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
- Anh tắt đèn đi làm gì? Trước đây em bảo tắt đèn, anh không cho tắt, anh bảo nhìn thấy mới kích thích. Bây giờ lại tắt đèn, em hết kích thích rồi phải không?
Trang Chi Điệp im lặng, lại giật công tắc đèn lên. Khi vừa có cảm giác rạo rực thì Ngưu Nguyệt Thanh đột nhiên hỏi:
- Anh không lau rửa à? Không lau rửa mà lên à?
Trang Chi Điệp bò dậy vào buồng tắm lau rửa xong quay trở ra thì không sao hưng phấn được. Anh bảo vợ thay đổi tư thế. Ngưu Nguyệt Thanh hỏi học được kiểu ở đâu vậy? Trang Chi Điệp đành phải làm theo kiểu cũ, nhưng cố gắng mãi vẫn không ăn thua. Ngưu Nguyệt Thanh liền cho một câu:
- Thôi cho qua!
Nét mặt buồn khổ. Lúc này Trang Chi Điệp có phần tiêng tiếc, cảm thấy thèn thẹn, làu bàu nói:
- Anh hỏng rồi, tại sao hỏng thế nhỉ?
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
- Bao năm rồi, có bao giờ anh được đâu? Cố gượng dỗ dành em ở mức thòm thèm không no không đói. Cái ngữ anh như vậy, còn chê em thế này không hay, thế kia không phải, mưu mô tìm đàn bà khác. Người đàn bà khác chẳng khoan dung anh như em đâu, họ dơ chân đạp anh xuống giường từ lâu rồi.
Trang Chi Điệp không bảo sao, chỉ bực tức quay người đi. Nhưng Ngưu Nguyệt Thanh đã lật anh quay lại bảo:
- Anh đừng có ngủ như thế, em còn có chuyện muốn nói với anh đấy.
Trang Chi Điệp hỏi:
- Chuyện gì?
Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:
- Anh thấy Liễu Nguyệt thế nào?
Trang Chi Điệp không hiểu ý vợ, không dám nói liều chỉ bảo:
- Còn em thì sao?
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
- Nhà mình không nuôi được người giúp việc đâu anh ạ, tìm được một đứa, lúc đầu còn được, bảo sao làm vậy, dần dần đâm hư. Anh xem suốt ngày nó ăn diện như công chúa, lại thích đi bát phố, cơm cũng nấu không ra sao, động một tí là căng cứng với em, hay là ta cho nó ra đi hả anh?
Trang Chi Điệp hỏi:
- Em định cho nó nghỉ việc à?
Ngưu Nguyệt Thanh đáp”
- Không phải đuổi nó, đuổi nó đi người ngoài sẽ nhìn nhận nhà mình thế nào, vừa mới thuê chưa được bao lâu đã cho nghỉ việc! Em định tìm cho nó một anh chồng. Mấy hôm trước chị kết nghĩa của em đến thăm, em nhắc đến Liễu Nguyệt, chị ấy bảo, gả Liễu Nguyệt cho con trai chị ấy! Câu nói ấy quả đã nhắc nhở em. Mấy hôm nay em nghĩ, Liễu Nguyệt lớn hơn con trai chị ấy ba tuổi, gái hơn ba, quý hơn hòn gạch vàng, đó cũng là độ tuổi thích hợp. Một cô gái vùng núi Thiểm Bắc, lấy được chồng ở vùng ngoại ô, cũng là sa vào chĩnh gạo rồi, theo em thì con bé có mong cũng chẳng được. Người ngoài cũng sẽ bảo mình đã quan tâm đến Liễu Nguyệt, đã vì một cô gái giúp việc mà giải quyết chuyện của nửa sau cuộc đời nó.
Trang Chi Điệp nghe xong lời vợ nói, đã cảm thấy yên tâm, liền đáp:
- Em đừng bày đặt thế, nó đến vùng ngoại ô làm gì? với dáng vóc của nó, cũng có thể tìm được một gia đình trong thành phố. Hơn nữa đính hôn với con trai chị kết nghĩa của em, thì thằng bé ấy còn choai choai cục mịch thấy mồ, ngay đến anh cũng lắc đầu quầy quậy nữa là, mặt khác ở thôn quê, một khi đã đính hôn là sồn sồn đòi cưới luôn. Nó đi khỏi thì ngay một lúc mình tìm đâu ra được một đứa giúp việc vừa sạch sẽ vừa nhanh nhẹn có dáng vóc như nó? Tìm một đứa xấu xí như ma, ù lì như gỗ, thì anh xấu mặt vừa mọi người và như vậy em phải làm mọi công việc!
Ngưu Nguyệt Thanh đáp:
- Anh không nỡ bỏ cô giúp việc này, hay còn tiếc khuôn mặt kia? Hôm nay lại sắm chiếc quần bò. Anh nhìn con bé đóng thùng, bỏ áo trong quần, đi đường uỡn ngực cong mông, là cố tình tỏ ra ta đây mông to eo nhỏ đấy.
Trang Chi Điệp nghe vợ nói thế, cái của quý liền dựng cờ buồm. Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
- Vừa nghe nói đến Liễu Nguyệt một cái, anh đã sôi máu lên phải không?
(tác giả cắt bỏ sáu mươi chữ)