Quần thần đều đợi ngoài Nam Thanh cung, Mộ Dung Viêm im lặng,
không ai dám lên tiếng. Cảnh đêm mát mẻ, hắn tựa lên lan can sơn đỏ. Trước giờ
hắn không hề biết, đợi chờ lại khiến thời gian trôi qua chậm như vậy.
Tả Thừa tướng dè dặt lên tiếng: “Hoàng thượng, người đừng lo
lắng, Tả Tướng quân ở hiền gặp lành, chắc chắn sẽ không sao.”
Mộ Dung Viêm ánh mắt lạnh lùng: “Tại sao bổn vương phải lo lắng?
Nữ nhân bổn vương yêu thương nhất đang ở Tê Phượng cung, bổn vương lo lắng làm
gì?”
Câu cuối cùng, hắn như hét lên, trả lời hắn là ánh mắt đồng
cảm của quần thần, thật sự không lo sao? Vậy là ai, khiến hắn một đêm đầu bạc?
Là ai, khiến hai bờ vai hắn trĩu gánh tang thương?
Cuối cùng, ánh nến đã tắt, Bạch Đế mở cửa ra ngoài. Mộ Dung
Viêm bước lên đầu tiên. Lúc này hắn phát hiện ra cái gọi là “gặp nguy không loạn”
hắn học bao nhiêu năm nay, hóa ra đều chỉ là lời nói suông.
“Hoàng thượng, xin hãy kiềm chế đau thương.” Khi Bạch Đế nói
ra những lời này, vẻ mặt của Mộ Dung Viêm khiến người ta căm phẫn.
Bạch Đế nhìn tóc mai sương hoa của hắn nói: “Hoàng thượng,
trái tim người, không thể chứa cả hai.” Lời dứt người đi, từ xa, thanh âm vẫn
văng vẳng: “Thân thể Tả Thương Lang đã quá hao mòn, sẽ hôn mê một thời gian,
bao giờ mới tỉnh, còn phải xem ý muốn của nàng.”
Vẻ mặt của Mộ Dung Viêm không còn căm phẫn nữa, hắn đẩy cửa
vào. Nàng ngủ điềm nhiên thư thái, khiến trái tim hắn cũng bình thản theo. Hắn
nhẹ nhàng nắm tay nàng. A Tả, đừng rời xa ta.
Tả Thương Lang đã ngủ rất lâu, rất lâu. Mộ Dung Viêm đêm đêm
túc trực Nam Thanh cung, ôm thân thể yếu ớt của nàng vào lòng. Đôi khi ôm nàng
duyệt tấu chương, có lúc ôm nàng ra ngoài tắm nắng.
Hắn không ngừng nói chuyện, hắn sợ nàng sẽ cô đơn.
Mọi việc dường như không khác khi nàng tỉnh là mấy. Nàng
không chống cự, không nhiều lời, chỉ là đôi mắt nàng giờ nhắm nghiền, nhìn
không ra sự bi thương trong đó.
Tháng sáu giữa hè, hoa sen nở rộ.
Hắn dẫn đại thần, phi tử ngắm sen, khi đi qua Đào Nhiên
đình, người người chỉ trò, đóa Tịnh Đế Liên[1] xinh đẹp kiều diễm.
[1] Tịnh Đế Liên
là đóa hai hoa sen nở trên cùng một cuống, được xem là loài sen đứng đầu về sự
thanh tao thuần khiết, quý hiếm, biểu thị điềm lành, xưa kia dành tiến vua nên
mới có tên “Tịnh Đế”.
Mộ Dung Viêm tay nắm lan can bạch ngọc, nghe tiếng ngâm gió
ngợi trăng xung quanh, bỗng nhiên mỉm cười: “Được rồi, cứ tiếp tục thế này A Tả
sẽ buồn chết mất.”
Hắn quay lại định nói gì đó, mới phát hiện đám người đang
theo sau đã không còn ở đó nữa.
Cảnh xưa vẫn còn, hoa nở đều năm, mà người không thấy.
Đột nhiên hắn thấy thất vọng.
Nam Thanh cung.
Mái tóc sương lê của Mộ Dung Viêm lòa xòa trên mặt nàng, hắn
chỉ vào con chim yến chao nghiêng qua mặt hồ: “A Tả, nàng nhìn xem, đó có phải
là con chim yến líu lo trước cửa cung nàng năm ngoái?”
Người trong lòng không đáp lại, đầu ngón tay thô ráp của Mộ
Dung Viêm lướt trên khuôn mặt nàng: “Nàng còn muốn ngủ bao lâu nữa đây, đừng
nhõng nhẽo nữa, ngoan, tỉnh lại được không? Ta đã ban hôn cho Vi Vi và Vương
Nam, những ngày qua Vương Nam đều chăm sóc nàng ấy. Sau này, hắn nhất định sẽ đối
xử rất tốt với Vi Vi. Phí Nam cũng từ biên quan trở về, sẽ thành hôn cùng công
chúa Đại Vu, cùng ngày cưới với Vương Nam, hy vọng có thể giúp nàng vui vẻ.”
Nàng nhớ chăng ngày đó, sư phụ hỏi ta có dám dùng trái tim của
Khương Bích Lan để cứu nàng, nàng biết không, khi ấy ta rất sợ, sợ ta trả lời
ta dám, dù phải trả giá ra sao.
A Tả, bao giờ nàng mới tỉnh? Cứu vãn cuộc đời ta, đáp lại những
lời độc thoại cô đơn này?
Ngắm nghía đầu ngón tay hơi lạnh của nàng, thì ra, có một thứ
tình yêu, không phải ở lần đầu mới gặp, mà lắng đọng từ từ, trải qua rất lâu mới
thấy rõ nó đã ăn sâu vào máu thịt.
Nhưng chủ thượng, không phải Chúc Lương, nào ai có thể hóa
thành hồ điệp? Thần không muốn sau này, lời thề trở thành lời nói gió bay.
Chim yến trở về phương Nam, giá rét tan, ban mai lại tới, đã
từng hy vọng biết bao, có thể tỉnh lại một buổi sớm trời trong gió mát, mở mắt
ra dưới ánh bình minh dịu dàng, tình chàng ý thiếp, dạo bước nhân gian. Thần
cũng muốn, giữa đêm nọ khẽ động hàng mi, nhìn trông đôi mắt người dịu dàng, giống
như tâm ý lần đầu mới gặp, sánh bước bên nhau.
Thế nhưng, con đường phía trước, đã bị phong ba che phủ, dù
vẫn còn yêu, cũng đâu dám cầu sống lại?
Được rồi, A Tả sẽ cho người một kết thúc, bởi người là vua,
thần là bề tôi, đời này… chỉ có thể làm vua tôi, không còn lựa chọn nào khác.
Bạch Đế gạt Mộ Dung Viêm, thực ra không có cây kim nào có thể
xóa đi một phần ký ức của con người. Chúng ta cũng không có quyền khiến người
khác quên đi nỗi đau của họ. Ông chỉ đưa Tả Thương Lang chìm sâu vào giấc ngủ,
tránh cho thể trạng của nàng thêm hao mòn.
Thời gian sẽ làm phai mờ tất cả, nếu không tránh được, có lẽ
lại một kiếp phù du.
A Tả tỉnh lại trong 1òng Mộ Dung Viêm, khi đó ánh nến trong
ngự thư phòng rõ ràng đã tắt, mái tóc sương lê của hắn quét lên mặt nàng, đâm
vào ngưa ngứa. A Tả không nhịn được đưa tay chạm lên mặt hắn, Mộ Dung Viêm cúi
đầu, đối mặt với đôi mắt trong veo của nàng.
“Nàng tỉnh rồi?” Sáp nến chảy xuống tựa lệ rơi báo hiệu thời
gian lụi tàn. Mộ Dung Viêm buông cây bút trong tay, cúi đầu hôn lên trán nàng,
dịu dàng mà thân mật, giống như nàng vừa mới chợp mắt một lúc mà thôi.
Tả Thương Lang vân vê lọn tóc sương lê của hắn, cái ôm của hắn
vẫn ấm áp như ngày nào. Nàng đang cười, nụ cười yếu ớt khiến trái tim hắn không
còn thấy trống rỗng: “Phải, thần tỉnh rồi.”
Mộ Dung Viêm đỡ nàng ngồi lên đùi mình, ghé sát nàng: “Nàng
có đói không? Có muốn ăn gì không?”
Tả Thương Lang không còn dè dặt trước mặt hắn như trước,
nàng như làm nũng dùng đầu ngón tay vẽ lên cổ hắn mấy vòng, giọng nói nhỏ nhưng
thân thiết vô cùng: “Chủ thượng tự mình làm chứ?”
Mộ Dung Viêm hơi sững sờ, nén giọng càng nhỏ hơn: “Ta chưa từng
làm…” hắn nhẹ nhàng cọ cọ gương mặt nàng, khiến nàng trốn trong lồng ngực hắn:
“Nhưng ta có thể thử.”
Hai người lén lút đến ngự thiện phòng nấu ăn. Mộ Dung Viêm
quả thật có tư chất trời cho, hắn học làm canh hạt sen rất nhanh. Tả Thương
Lang nhìn cảm thấy thú vị, nhưng vừa tỉnh lại, tay chân cứng đờ, nàng không thể
di chuyển quá nhiều, đành ngồi trên ghế trong phòng, lặng ngắm hắn nấu canh.
Đương nhiên có thị vệ nhìn thấy, nhưng không dám tin. Mộ
Dung Viêm bóc hạt sen, biết nàng ngồi bên cạnh, hắn cảm giác như những năm
tháng khiếm khuyết được bù lại đủ đầy.
“Chủ thượng.”
“Ừ.”
“Người còn nhớ lần đầu tiên chúng ta ra trận không?”
“Lần đầu ra trận? Ta chỉ nhớ lần đầu dạy nàng dùng cung.”
“Phải rồi, thần nhớ lần đó biểu hiện của mình không được tốt,
tại sao người lại dạy thần dùng cung?”
“Bởi vì nàng là thuộc hạ đầu tiên của ta dùng cung bắn vào sử
quan cổ vũ.”
“Chủ thượng.” Mặt mày Tả Thương Lang lúc xanh lúc trắng, đã
bao nhiêu năm vậy rồi mà người vẫn nhớ chuyện này. Mộ Dung Viêm cười như nắc nẻ.
“Vì thế người giữ lại thần sao?”
“Ừ.” Mộ Dung Viêm cúi đầu bóc hạt sen. Đột nhiên hắn nhớ lại
lần giao chiến ấy, viên sử quan ôm đùi nhảy cẫng lên, lúc bấy giờ hắn giữ thái
độ nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc, hắn nghĩ giữ lại nàng bên mình là chuyện hoàn
toàn đương nhiên.
“Vậy tại sao người lại cùng thần chinh chiến mười một năm?”
“Nàng chưa thông thạo việc cầm quân, ta sợ hao binh tổn tướng.”
Mộ Dung Viêm đã bắt đầu đun nước, Tả Thương Lang bán tín bán
nghi: “Thật sao?”
Tất nhiên Mộ Dung Viêm nói dối, bởi vì khi đánh trận nàng
luôn xông ra phía trước, như con ngựa hoang không thể kìm hãm lại. Phong hỏa
Liên hoàn tiễn không thích hợp đánh gần, làm sao ta dám để nàng một mình dẫn
binh chiến đấu?
Nhưng hắn gật đầu, hắn không nói vậy thì biết nói thế nào?
“Chủ thượng, người trước giờ vẫn còn yêu Khương Hoàng hậu chứ?”
Mộ Dung Viêm bỏ hạt sen vào trong nồi, đưa lưng về phía
nàng: “Ừ, từ ngày mẫu phi bị phụ vương bức chết, ta đã thề ta sẽ bảo vệ nàng ấy,
tuyệt đối không để nàng ấy phải chịu oan ức hay bất cứ tổn cứ thương nào. Khi
nàng ấy ngã từ trên lưng ngựa vào lòng ta, ta đã cho rằng đó là thiên ý.” Thế
nhưng A Tả, thế gian này không có gì gọi là thiên ý, cho dù tình yêu đầu đời
sâu sắc biết bao nhiêu, cuối cùng cũng không tránh khỏi sự mai một của thời
gian.
Tả Thương Lang vòng tay ôm lấy lưng hắn từ phía sau, Mộ Dung
Viêm sững lại, giọng nàng ngọt ngào từ phía sau truyền tới: “Vậy tại sao người
không để thiếp dùng Phong hỏa Liên hoàn tiễn nữa?”
“Bởi vì giang sơn này, đã không cần nàng nữa.” Mộ Dung Viêm
tay không ngừng nấu, cánh tay ôm qua bên hông không rời ra một chút, hắn rất muốn
nắm lấy đôi tay mềm mại đó, nói với nàng không phải vậy. Chiêu thức cuối cùng của
Phong hỏa Liên hoàn tiễn, là đoạn tuyệt ái tình, nhưng hắn không muốn vậy. Hơn
nữa, nàng lập nhiều chiến công, sau này dù có ở trong cung hay ngoài cung, cũng
không ai nói gì được. Vậy thì… ờ bên hắn suốt đời cũng không gì là không thể.
Tả Thương Lang dán mặt lên tấm lưng rộng của hắn, hơi ấm qua
một lớp áo mỏng truyền vào, Mộ Dung Viêm ngất ngây, nhưng lời nói lại trái ngược:
“Đừng dựa gần quá, bên này nóng lắm.”
Hắn kéo nàng về ghế ngồi, bỏ thêm củi vào lò sười, các loại
mỹ thực được bưng lên, thơm nức bốn bề. Tả Thương Lang tham lam hít hà một hồi,
cất tiếng: “Chủ thượng, Thương Lang đói quá.”
Mộ Dung Viêm đang cười, hắn nói: “Ta cũng đói.”