Phế Hoàng Hậu

Chương 16: Chương 16




Nàng vốn dĩ chỉ nghĩ đến trả thù, nhưng lại quen mất một vấn đề. Trong hoàng cung này, phải dựa vào sủng ái của đế vương mới có thể ngẩng mặt nhìn đời được. Mà nàng, lại không có ý định thị tẩm với tên cẩu hoàng đế này, buồn nôn chết mất. Phải nghĩ biện pháp đối phó qua đêm nay. Hừ, chút thuốc cỏn con này chắc sẽ không làm khó lão cửu đâu nhỉ

“Tử Dao, ta sẽ tự chuẩn bị, các lươi lui ra đi”

Có một số chuyện, không phải nàng muốn giấu Tử Dao, nhưng nếu nàng biết quá nhiều sẽ không an toàn cho bản thân nàng

“Vâng tiểu chủ”

Ly Đan bước vào trong phòng, đóng chặt cài then cửa, nàng khẽ xoay chiếc nhẫn màu đỏ rực trên tay, một lát sau, liền xuất hiện trước mặt là một gương mặt quen thuộc, là ông lão năm nào!

“Chủ nhân, ta đang chơi rất vui đó, người gọi ta để làm gì vậy”

Gương mặt già nua nhăn nheo co rúm lại, cười không ra cười, Ly Đan có chút ghét bỏ bộ dạng này của lão cửu. Rõ ràng nhan sắc không đến nỗi, lại cứ suốt ngày muốn mình già đi

“Ta có chút vấn đề, ngươi có lọ thuốc nào, ừm, đại khái là để khiến ta không phải thị tẩm nhưng tên cẩu tử kia không phát hiện ra được”

Lão cửu liền nhăn mặt một hồi, lát sau phất tay, lấy ra một lọ thuốc bé tí, thận trọng nói

“Chủ nhân, ta không có thứ thuốc thần thánh đến vậy, nhưng có loại thuốc Hảo Ý này năm đó vô tình bào chế được. Thuốc này khi uống vào sẽ khiến người ta chìm trong ảo giác mình đang làm chuyện mình muốn làm nhất, ta sẽ cho thêm chút xuân dược để tên hoàng đế kia tưởng hắn đang...với nữ nhân”

Ly Đan cười thầm, quá hay rồi, nhưng mà

“Thuốc này có độc gì với cơ thể người không?”

Nàng không muốn hắn ta chết trên giường của nàng đâu!

Lão Cửu vuốt râu, suy tư

“Trừ việc khiến người phấn khính quá độ thì không có độc với cơ thể, nhưng không phải là không hại. Dùng lâu sẽ bị nghiện, lâu dần sẽ bị mất sinh lực mà bại liệt”

Ly Đan cầm lấy lọ thuốc, chẳng phải hắn ta càng đến chỗ nàng thì càng mau chết sao? Hừ, tệ hơn nữa là hắn ta có thể bị “nghiện” Càn Tường cung này rồi

Nàng quả thật có chút mong chờ

Xoay nhẫn một lần nữa, lão Cửu biến mất.

Nàng hôm nay phá lệ mặc lên mình y phục đỏ thẫm thêu hồ điệp, lụa vân tơ này tuy giá thành rẻ nhưng nếu biết cách may sẽ trở nên kinh diễm vô cùng. Từng đàn bướm như đang bay lượn quanh thân nàng, theo mỗi bước chân nàng đi, đàn bướm tung tăng dạo chơi cùng. Nàng không trang điểm mộc mạc nữa mà thay vào đó là kiểu trang điểm Liên Hoa, giữa trán vẽ một đóa sen, tổng thể gương mặt thật hài hòa, mang chút ý vị phong tình

Một tuyệt thế giai nhân!

Hừ, gì chứ cũng phải ra vẻ một chút “vui mừng”, đâu thể để hắn...với một đứa trẻ con được, chọc hắn không vui nàng sẽ để lại ấn tượng xấu trong hắn

Sau này sẽ để lại nhiều mối nguy, cứ cẩn thận thì hơn

“Hoàng thượng giá đáo!”

Ly Đan vội vàng hành lễ

“Hoàng thượng vạn tuế”

Hiếu Vũ đế bước vào, hắn liền kinh ngạc. Thường ngày vị Trân quý nhân này tuy nhan sắc tuyệt trần nhưng ăn vận hết sức giản đơn, mộc mạc,trông có chút giống trẻ co. Nay nàng thấy hắn đến liền tỉ mỉ chải truốt một phen, thật đúng là mở rộng tầm mắt

Nghĩ vậy, lòng hư vinh của Hiếu Vũ đế lại tăng thêm một phần

Nữ nhân của mình vì mình mà xinh đẹp, làm nam nhân tất nhiên phải thỏa mãn một phen

Giọng điệu của hắn ân cần vang lên

“Trân nhi không cần đa lễ, mau lại đây ngồi cùng trẫm”

Nàng gật đầu nhu mỳ, ngồi cạnh hắn

Bây giờ đã là nửa đêm, không có cảnh đẹp để thưởng thức bình phẩm

Cũng không có trà để uống

Cho nên không có chuyện gì để nói

Hoàng đế biết tính nàng nhát gan, không nói hai lời liền bước vào phòng ngủ. Cũng đúng, hắn đến đây đâu phải để nói chuyệ với nàng

“Trân nhi, hầu hạ ta nghỉ ngơi chứ”

Nàng e thẹn đỏ mặt bước vào tẩm điện, nhìn thấy hắn giang hay tay, mắt nhắm nghiền, bộ dáng thật hưởng thụ. Nàng nhẹ nhàng bước tới, tay cầm một bình rượu

“Hoàng thượng, thần thiếp có một thỉnh cầu”

Hiếu Vũ mở mắt nhìn nàng, ý cười như có như không

“Trân nhi có việc gì, cứ nói”

Nàng cắn môi, giọng điệu ưu thương không tả xiết

“Ngày trước khi còn bé, thần thiếp luôn ao ước một ngày mình được mặc giá y đỏ thẫm, hành lễ 3 quỳ 9 lạy trước phụ mẫu cùng phu quân của mình, vinh quang gả đi trong hạnh phúc như bao nữ tử khác. Nhưng rồi một ngày, tờ thánh chỉ ban hôn kia ập tới, phụ thân không kịp chuẩn bị gì cả, ông căn bản không nghe được một chút tin tức nào về quyết định của hoàng đế. Dường như số phận đã an bài, cả đời này có lẽ thiếp cũng sẽ không bao giờ được mặc giá y nữa, cũng sẽ không bao giờ được bái lễ công ơn với phụ mẫu nữa. Thiếp biết cung quy nghiêm ngặt, chỉ hoàng hậu mới được đi từ cửa chính, phi tần đi từ cửa sườn, còn một quý nhân bé nhỏ như thiếp ngay cả lễ nghi gì đó cũng không có, cứ thế mà bước vào cung. Thần thiếp chỉ có một thỉnh cầu nho nhỏ, thiếp không cần giá y cũng được, không cần lễ nghi cưới hỏi cũng được, chỉ cầu một chén rượu hợp cẩn với phu quân của thiếp, thế là thiếp mãn nguyện rồi, thiếp không cầu gì hơn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.