Đồng tử Diệp Hạo Nhiên mở lớn, tức giận chỉ tay về hướng Mộ Dung Trì nói.
''Ngươi không tin có thể hỏi nàng ta.'' Mộ Dung Trì Yến nhìn nàng cười nhạt.
''Ta không muốn giết nàng ta.''
Hắn biết nàng sẽ trả lời là không nên lòng đã có câu trả lời: ''Ngươi dám làm mà không dám nhận.''
''Vương gia, ta còn chưa nói hết, ngài vội cái gì. Ta nói là không muốn giết nàng ta chứ không phải là sẽ không giết. Còn nữa, hôm đó ta cũng nói rất rõ ràng là nếu ngươi không ra gặp ta thì ta mới giết Ngu Lan. Vậy cũng có nghĩa là mạng của bà ta trong tay ngươi!!''
Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, ý kia rất rõ ràng. Nàng không sợ sẽ phải chịu thiệt.
Một người khuynh thế dung nhan, tuyệt sắc vô song, cho dù băng lãnh vẫn vô cùng kinh diễm. Khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười xinh đẹp, trong phút chốc khiến bao người thất thần.
''Ngươi...''
Mộ Dung Trì Yến cứng miệng, nàng nói đúng đến nỗi hắn không cách nào phản bác. Chỉ là khi nãy trông thấy nụ cười của Diệp Thanh An, hắn cũng không nhịn được mà thất thần, tuy nhiên hắn rất nhanh liền tỉnh táo lại.
Diệp Hạo Phong và Diệp Hạo Nhiên cảm nhận được sự thay đổi của Diệp Thanh An nhưng lời nói của nàng nghe cũng rất hợp lý.
Người có thể sánh ngang với nàng trên thế giới này chưa có một ai cả. Muốn đấu với nàng, ngươi hãy chờ một trăm năm nữa đi.
Nàng là người xuất sắc nhất thế giới ngầm, trở tay làm mây, lật tay làm mưa, không gì không làm được, trên đời này e là không ai có thể cùng nàng đối địch!
''NỮ NHI NGOAN CỦA TA ĐÂU RỒI!?''
Giọng nói to tới nỗi cái màng nhĩ của nàng thiếu chút nữa nổ tung.
Quay về hướng phát ra giọng nói, Diệp Thanh An thấy một nam nhân trong khoảng bất hoặc chi niên (khoảng 40 tuổi) đang đến gần mình.
''Tướng gia.'' Mấy tên gia đinh cúi người, có vài phần run sợ.
Đây chính là vị phụ thân anh danh bất phàm, khí chất bất phàm của nàng sao?
''Nữ nhi ngoan! Bảo bối của ta, phụ thân không nên vì giận con mà mãi không chịu đến thăm con, tất cả là lỗi của phụ thân!'' Diệp Minh chạy tới ôn lấy nàng. Ông là cái thuần khiết thiên chân thiện lương nhỏ yếu lại bất lực phụ thân a, yêu cầu người quan tâm yêu thương nha.
Vậy ra đây là phụ thân của mình kiếp này sao? Không giống như tưởng tượng chút nào.
''Phụ thân, bình tĩnh nào! Ở đây có rất nhiều người đấy, sau hôm nay thì anh danh của phụ thân coi như là bị sụp đổ hoàn toàn rồi!'' Diệp Hạo Phong nhắc nhở nhẹ Diệp Minh.
Còn Diệp Hạo Nhiên thì che mặt thở dài, hắn thật không muốn nhận phụ thân mình vào giờ phút này.
''Ta xem ai dám!!'' Ông hét lớn nhìn bọn chúng.
Tất cả mọi người đều lắc đầu lia lịa trên mặt ai nấy đều viết chữ không dám không dám.
Quả nhiên là Thừa tướng có khác, có thể khiến người của cả Nhiếp Chính vương phủ sợ hãi thế này, lợi hại. Rất lợi hại.
Diệp Minh không quan tâm mình đang đứng ở đâu thản nhiên hỏi: ''An An... con... có giận phụ thân không?''
''Không hề, nữ nhi chỉ là cáu giận nhất thời, người đừng tưởng là thật, tất cả là lỗi của nữ nhi, nữ nhi không nên giận người.'' Nàng khóe miệng mỉm cười, một cái thanh quý đạm nhiên, mang theo một loại thanh lãnh, tựa như là thanh trúc hàn mai, dung vô tận huyên náo, con mắt thấp nhưng là lạnh.
''Tốt rồi! Tốt rồi! Không giận là tốt rồi.'' Ông ấy thở phào có vẻ nhẹ nhõm nhưng bỗng nhiên nhận ra một điều ''Con...''
Diệp Minh có vẻ nhận ra giọng nói con gái của mình thay đổi ra sao. Tuy nàng nói không giận nhưng sao ngữ khí lại nhàn nhạt tới vậy.
Thế nhưng đối với nàng, như thế đã là ấm nhất với người lần đầu tiên gặp. Dù ông ấy rất quan tâm tới nàng của hiện tại nhưng Diệp Thanh An lại cảm thấy như có một bức tường vô hình chặn giữa hai người. Chính nó đã ngăn tình yêu mà ông ấy cho nàng cũng như nàng cho ông ấy. Có lẽ khi bức tường này vỡ nát, nàng sẽ mở lòng hơn với ông ấy?
Mặc Như ở bên cạnh nhìn xem, trong lòng liền một cái cảm giác, đặc biệt trực quan phiên dịch chính là, mẹ nó thốn quá!