Lúc nãy trong xe ngựa còn có chút xấu hổ nhưng vừa bước xuống liền quay một phát 360 độ, lộ vẻ mặt lãnh đạm như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ngoại trừ Viên Hân đang đứng trước của thì cũng chẳng có lấy một hạ nhân nào, Vương phủ này cũng quá đáng rồi. Nhưng Diệp Thanh An cũng chẳng rảnh đôi co.
''Vương phi.'' Viên Hân thấy nàng liền hành lễ.
Nàng cũng không nói gì nhiều, chỉ ''Ân'' một tiếng.
Diệp Thanh An nhanh chóng bước về phía Tịnh Hương các, nơi này chỉ khác mỗi là có thêm một cái bếp. Nàng bước vào trong thì cảm thấy nó khá vừa ý mình.
Trong thư phòng, Mộ Dung Trì Yến không biểu hiện gì nhìn hai người Vu Tử Ân, lạnh nhạt mở miệng: ''Chuyện Vương phi, ngươi thấy thế nào?''
Mấy hôm trước hắn cho người theo dõi nàng nên cũng phát giác vài chuyện, hắn dường như cảm thấy nàng ta thay đổi rất nhiều. Không nói tới việc bị thuộc hạ làm bẩn đồ, lúc nàng ở Thừa tướng phủ lại đọc sách.
Chỉ trong vài ngày đã thay đổi đến độ này thì khó lòng không sinh nghi.
Vu Tử Ân nhận Diệp Thanh An một tiếng 'Sư phụ', không chịu được mà vì 'Đồ đệ' nói chuyện: ''Theo thuộc hạ thấy, hành động của Vương phi cũng không phải quá bất thường, cũng có thể là do suýt bước vào Diêm vương điện nên tính tình có chút thay đổi.''
Hắn dừng lại một chút rồi vò đầu cười nói tiếp: ''Thuộc hạ cảm thấy Vương phi không phải là nữ nhân bại hoại, nàng y thuật rất cao minh, với cả y giả nhân tâm, người cứu người sẽ không hại người.''
Mộ Dung Trì Yến không dao động, hừ lạnh một tiếng: ''Vậy thì sao, chỉ bằng việc lúc trước dùng thủ đoạn ép bổn vương cưới nàng, thì vĩnh viễn đừng mong bổn vương ưu ái gì nàng.''
Vu Tử Ân cũng hết nói được nữa rồi, hắn với Mộ Dung Trì Yến lớn lên cùng nhau nên bản thân hiểu rất rõ cái tính cố chấp của người trước mặt.
''Vương gia, người hà tất đem tức giận trút lên người Vương phi, suy cho cùng nàng ta cũng chỉ yêu ngài thôi.''
''Đủ rồi!''
Nhưng không hiểu sai, điều Vu Tử Ân nói lại lọt tai Mộ Dung Trì Yến, làm Mộ Dung Trì Yến vẫn không thoải mái.
Trong đầu hẳn hiện lên nhưng thay đổi của Diệp Thanh An, trong lòng vô vùng bực bội nhưng chẳng hiểu sao như vậy cũng có chút... không tồi.
A a a a, đầu hắn chắc chắc bị nhúng nước nên mới thấy nàng có chút dễ nhìn.
Không được, nhất định phải xem nàng ta tột cùng như thế nào!
Đúng lúc này Vĩnh Bân gõ cửa đi vào: ''Vương gia, vừa tới canh giờ, có muốn chỗ Trắc phi dùng bữa chứ.''
Cứ vài ngày hắn sẽ đến chỗ của Bùi Ninh Dao dùng bữa chỉ la hôm này câu trả lời của Mộ Dung Trì Yến có hơi khác: ''Đến Tịnh Hương các.''
''Vâng''
Mà khoan, nãy gió lớn quá sao mà hắn lại nghe ra ba chữ Tịnh Hương các, Vĩnh Bân há miệng to như trứng gà.
Chuyện này… mặt trời mọc đằng tây sao, Vương gia lại muốn đến chỗ Vương phi?
Nếu không phải hôm nay hắn tận mắt thấy mặt trời lặn hướng tây thì dù bây giờ có người bảo hắn mặt trời lặn hướng đông hắn còn tin nữa là.
Bóng đêm buông xuống, hắn vừa bước vào trong sân thì nghe thấy Viên Hân đang kể những chuyện khi còn nhỏ với cả khi còn trong giang hồ, Diệp Thanh An cảm thấy có chút mới lạ, nghe đến say mê, lâu lâu còn lộ ra vẻ cười thật lòng.
Phải nói nàng kiếp trước gần như không có tuổi thơ, thứ gắn liền với nàng cũng chỉ có thủ đoạn và tâm cơ. Do nguyên nhân đặc thù đó mà Diệp Thanh An cũng trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng tuổi.
Ánh nến đong đưa, mái tóc dài của Diệp Thanh An tùy ý xõa ra.
Nốt ruồi lệ bên đuôi mắt trái cả nàng hiện lên ánh sáng của nến làm nổi bật ánh mắt xinh đẹp vô cùng sáng ngời, phảng phất như kỳ trân quý báu, nhìn khuôn mặt nàng lại có chút động lòng người.
Nhưng tươi cười của nàng nhanh chóng cứng lại.
Khi thấy Mộ Dung Trì Yến đi vào, Diệp Thanh An như con nhím, thu lại ý cười, trở nên xa cách nhạy bén.
''Đúng là khách quý, không biết Vương gia đột nhiên tới Tịnh Hương các có chuyện gì?''
Nghe ngữ khí này, rõ ràng muốn chặn hẳn từ ngoài cửa.
Vẫn là gương mặt ngại phiền, Mộ Dung Trì Yến suy nghĩ.
Hắn lạnh lùng mở miệng: ''Sao vậy, trong phủ này bổn vương có nơi nào không thể đi, hôm nay muốn đến dùng bữa, chẳng lẽ còn phải thông báo trước cho ngươi?''
''Đương nhiên.'' Diệp Thanh An nói: ''Ngày thường ta chỉ chuẩn bị đồ ăn cho một người, ngươi tới chính là hai người, nếu chuẩn bị nhiều sẽ lãng phí.''
''Xem ra Vương phi không chào đón bổn vương.''
Nàng nhún vai tỏ ra đương nhiên, không hề phủ nhận!
Nữ nhân thực sự nghĩ vậy!
Hắn ngồi xuống, rồi nhìn kỹ nàng.
Nếu là lúc trước, chỉ cần hắn tới gần nửa bước, Diệp Thanh An kích động hai mắt sáng ngời.
Nhưng hôm nay hẳn nói ở lại dùng bữa, nữ nhân này không có chút kinh hỉ nào, thậm chỉ có chút không kiên nhẫn.
Bộ dáng này với bộ dáng hoa sỉ lúc trước, căn bản là hai người. Một hồi lâu, Mộ Dung Trì Yến nhìn chằm chằm nàng nói: ''Ngươi không phải Diệp Thanh An.''